Trẫm

Chương 379

Tả Lương Ngọc chiếm cứ tại Đông Xương Phủ (Liêu Thành), không phải là quân phiệt, nhưng còn hơn cả quân phiệt. Quán Đào, Lâm Thanh, Võ Thành, Dương Cốc, Cao Đường... Những nơi này tất cả đều là địa bàn của hắn, thậm chí hắn còn dự định lấy danh nghĩa tiễu phỉ để chiếm cứ Tể Nam.
Giờ này khắc này, Tả Lương Ngọc đứng trên đầu tường, sắc mặt âm tình bất định nhìn đội tàu ở phương bắc.
Tất cả đều là thuyền buôn cướp được dọc đường từ Thiên Tân, vì thuyền không đủ, còn có rất nhiều tàu chở khách cỡ nhỏ, thuyền lớn nhỏ tổng cộng có hơn 300 chiếc.
Vì sự bình an của hoàng tử công chúa khi xuôi nam, Vương Điều Đỉnh đã không còn lo được nhiều như vậy nữa.
Dù sao hắn không cướp thuyền thì giặc cỏ, Thát tử, phản quân cũng sẽ cướp thuyền, thương nhân làm vận chuyển ở phương bắc căn bản không giữ nổi thuyền.
“Cờ của quân Đại Đồng?” Tả Lương Ngọc thầm nghĩ, không rõ hư thực của đối phương, cũng không hiểu mục đích của đối phương.
Hơn nữa, Tả Lương Ngọc do dự bất định. Hắn muốn đầu nhập vào Triệu Hãn, nhưng lại không nỡ bỏ quyền lực, sau khi đầu hàng nhiều lắm cũng chỉ có thể làm một ông nhà giàu.
“Mau mau cho đi!” Vương Điều Đỉnh ra khỏi khoang thuyền hô to.
Đường sông phía trước bị Tả Lương Ngọc chặn lại, hơn nữa rất nhiều quan binh đã ra khỏi thành, còn có cung thủ nhắm vào đội tàu.
Tả Lương Ngọc đích thân ra khỏi thành thương lượng, đứng bên bờ sông hô: “Các hạ rốt cuộc là ai?”
Vương Điều Đỉnh trả lời: “Ta là thị độc Hàn Lâm Viện Đại Minh, giảng dạy Thư viện Bạch Lộ Châu Giang Tây, Vương Điều Đỉnh!”
Vừa là quan Đại Minh, lại vừa là người của Triệu Hãn ở Giang Tây?
Tả Lương Ngọc có chút không hiểu rõ, lại hỏi tiếp: “Các hạ đây là muốn đi đâu?”
“Nam Kinh!” Vương Điều Đỉnh trả lời.
Quả nhiên là người của Triệu Hãn.
Đột nhiên, Viên Kế Hàm ra khỏi khoang thuyền hô: “Thiêm đô ngự sử Đại Minh Viên Kế Hàm ở đây!”
Tả Lương Ngọc vội vàng hô lớn: “Nguyên lai là Lâm Hầu tiên sinh, xin lỗi đã không ra đón từ xa.”
Nhiễm Hưng Để cũng ra khỏi khoang thuyền hô: “Chưởng ấn Tông Nhân Phủ Đại Minh, phò mã đô úy Nhiễm Hưng Để ở đây!”
Tả Lương Ngọc lập tức kinh ngạc: “Phò mã gia?”
Nhiễm Hưng Để quát lớn: “Bệ hạ muốn sắc phong Triệu Hãn ở Giang Tây làm Ngô Vương, ta phụng hoàng mệnh rời kinh, các ngươi còn không mau nhường đường sông!”
“Thì ra là thế.” Tả Lương Ngọc bừng tỉnh đại ngộ.
Gã này rõ ràng đã hiểu lầm, hắn tưởng rằng Sùng Trinh có ý đồ chiêu an, muốn Triệu Hãn mang binh vào kinh cần vương.
Tả Lương Ngọc hỏi: “Trên thuyền đều là vật gì?”
Vương Điều Đỉnh cười nói: “Chẳng lẽ Tả tướng quân nghĩ rằng, bệ hạ còn có tiền bạc hàng hóa dùng để ban thưởng sao?”
“Vương thiên sứ lo xa rồi.” Tả Lương Ngọc cười gượng nói.
Mấy chiếc thuyền này mớn nước rất sâu, Tả Lương Ngọc nghi ngờ là chở tiền bạc hàng hóa. Cho dù không phải Sùng Trinh ban thưởng, thì cũng là của mấy vị quan viên trước mắt này, hắn rất muốn tiêu diệt đội tàu để cướp bóc.
Vương Điều Đỉnh nói với Phó Sơn: “Thổi còi.”
“Hu! Hu! Hu!” Tiếng còi đồng vang lên, trên hơn 300 chiếc thuyền, binh lính lục tục đứng dậy.
Tuy trang bị rách nát, vũ khí đủ loại, nhưng xác thực đều là lính chiến đấu được, ít nhất có thể đánh một trận với Tả Lương Ngọc.
Tả Lương Ngọc như gặp đại địch, mệnh lệnh binh lính giương cung, chất vấn: “Vương thiên sứ, đây là ý gì?”
Vương Điều Đỉnh cười nói: “Dọc đường cường đạo rất nhiều, bất đắc dĩ, tất nhiên chỉ có thể chiêu mộ binh lính ven đường. Rất nhiều binh lính ở đây đều là lính Liêu Đông chạy đến Sơn Hải Quan, bọn họ muốn tạo phản nên đã bị ta thu phục.”
Tả Lương Ngọc không muốn gây xung đột, cho dù mình có thể đánh thắng cũng không chiếm được lợi ích gì, ngược lại còn tổn thất binh lực.
Hắn thở dài nói: “Duyện Châu có đại tặc chiếm cứ, có mấy chục vạn quân, các vị thiên sứ tốt nhất đừng đi tiếp về phía trước.”
Vương Điều Đỉnh, Viên Kế Hàm, Nhiễm Hưng Để ba người nhìn nhau, không biết rõ là Tả Lương Ngọc đang lừa người, hay Duyện Châu bên kia thật sự có giặc lớn nào đó.
Nhưng vào lúc này, một chiếc thuyền nhanh từ phương nam chạy tới.
Người đưa tin nhảy lên bờ, chạy vội tới: “Bá gia, Duyện Châu có biến!”
Tả Lương Ngọc đã được phong làm Đông Xương Bá, là bá tước đường đường chính chính.
Hắn để thư sang một bên, thấp giọng hỏi: “Duyện Châu có biến hóa gì?”
Người đưa tin trả lời: “Giặc ở Duyện Châu đã quyết chiến với quân của Triệu ở Từ Châu, đám giặc giáo phái đó đã bị tiêu diệt toàn bộ.”
“Mấy trăm ngàn người đều không còn?” Tả Lương Ngọc kinh ngạc nói.
“Đều mất cả rồi.” người đưa tin nói.
Tả Lương Ngọc lại hỏi: “Có bao nhiêu lính Giang Tây tham chiến?”
Người đưa tin trả lời: “Có người nói mấy ngàn, có người nói mấy vạn, cũng có người nói mười mấy vạn.”
Tả Lương Ngọc trở lại bờ sông, cười to nói: “Ha ha ha, đã là thiên sứ xuôi nam phong Vương, ta sao có thể thất lễ được, xin nhận 500 thạch lương thực này làm lễ gặp mặt!”
Tả Lương Ngọc cho người chuyển lương thực đến, cùng lúc đó, lại mệnh lệnh bộ đội tập kết, hắn muốn nhân cơ hội này xuôi nam chiếm lĩnh Tể Ninh và Duyện Châu.
Đây đều là địa bàn của giặc giáo phái, đánh chiếm sẽ không đắc tội bất kỳ ai, triều đình cũng không tìm được lý do để trách cứ hắn.
Địa bàn mà Tả Lương Ngọc thực sự khống chế bây giờ, tất cả đều là do tiễu phỉ mà có được, chưa từng động đến quan quân.
Gã này chẳng mấy chốc sẽ chiếm hết đoạn Sơn Đông của Đại Vận Hà, sau này bất kể ai giành được thiên hạ, hắn đều có thể mang theo kênh đào này để đầu nhập. Nếu là tình thế nhiều bên tranh bá, hắn còn có thể gặp nguồn thì theo, lựa chọn phe nào có lợi nhất cho mình để đầu nhập.
Tả Lương Ngọc không nghĩ đến việc làm hoàng đế, nguyện vọng lớn nhất của hắn là có thể làm hầu gia ở Tân Triều.
Nhận không 500 thạch lương thực, Vương Điều Đỉnh dẫn đội tàu xuôi nam.
Lại qua mấy ngày, Tả Lương Ngọc tập kết đại quân, dọc theo kênh đào đi đánh chiếm địa bàn của giặc giáo phái.
Mỗi tòa thành đều có một ít giặc giáo phái canh giữ, nhưng trong lúc lòng người bàng hoàng, gần như không có chống cự gì, liền bị Tả Lương Ngọc dễ dàng phá thành.
Duyện Châu, Khúc Phụ, Ninh Dương, Tể Ninh, Gia Tường, Cự Dã, Kim Hương, Ngư Đài... Tả Lương Ngọc nhanh chóng cướp đoạt hơn mười tòa thành trì, địa bàn thực sự khống chế trong nháy mắt tăng gấp bội, hắn còn phái người đón Khổng Gia ở Khúc Phụ về.
Đúng vậy, Khổng Gia đã chạy trốn, bị đám đồ đệ Bạch Liên Giáo cưỡng chế di dời, con cháu Khổng Thị bị Bạch Liên Giáo giết chết hơn mấy trăm người.
Đến lúc này, Tả Lương Ngọc thực sự đã trở thành quân phiệt, một phần ba Sơn Đông đều thuộc về hắn.
Ngay lúc Tả Lương Ngọc đang điên cuồng tăng cường quân bị, lại có mấy chiếc thuyền từ phương bắc tới, cũng nói là mình xuôi nam để sắc phong Ngô Vương.
Người dẫn đội xuôi nam sắc phong tên là Diêu Minh Cung, là thông gia với Hùng Văn Xán, hiện đang đảm nhiệm đại học sĩ Văn Uyên Các, được gia phong thái tử thái bảo, giữ hàm Hộ bộ Thượng thư.
Tả Lương Ngọc vô cùng nghi hoặc: “Diêu Các Lão, đội tàu sắc phong Ngô Vương, mấy ngày trước không phải đã có một đoàn đi qua rồi sao?”
Diêu Minh Cung cười nói: “Đó nhất định là đội tàu công chúa ngồi.”
“Công chúa?” Tả Lương Ngọc càng nghe càng mơ hồ.
Diêu Minh Cung cười nói: “Bệ hạ đã ban hôn Khôn Hưng công chúa cho Ngô Vương.”
Diêu Minh Cung không nói hoàng tử cũng đi Nam Kinh, dù sao chuyện này quá mất mặt, truyền ra ngoài cũng dễ gây hỗn loạn.
Tả Lương Ngọc lại nghĩ lệch rồi, hắn cho rằng Sùng Trinh đã hoàn toàn không cần mặt mũi, muốn dùng con gái để đổi lấy sự ủng hộ của Triệu Hãn, dùng tước vị Ngô Vương và phò mã để đổi lấy đại quân phương nam đến cần vương.
Tả Lương Ngọc nghĩ thầm: cả triều đình vua tôi vẫn còn đang nằm mơ giữa ban ngày, Triệu Hãn kia chí ở thiên hạ, há chỉ một tước vị Ngô Vương là có thể sai khiến được?
Mấy vị quan văn, thái giám cùng Hán vệ trước mắt này, Tả Lương Ngọc cũng lười ngăn cản.
Dù sao Triệu Hãn cũng sẽ không cần vương cứu giá, hắn ngăn cản làm gì? Đừng vì vậy mà đồng thời đắc tội cả triều đình và Triệu Hãn...
Từ Châu.
Lý Chính đánh tới bờ sông Hoài Hà (Hoàng Hà), liền không tiếp tục tiến lên phía bắc nữa.
Khu vực rộng lớn bờ nam sông Hoài Hà (Hoàng Hà), vì trải qua chiến loạn liên miên, một số châu huyện mười phần thì hết chín phần trống không.
Sau khi quan lại Đại Đồng đến, cho dù đưa lưu dân tới chia ruộng cũng không đủ, nhất định phải di dân từ phương nam tới để làm đông đúc thêm dân số.
Mặc dù có thể giải tỏa áp lực dân số ở phương nam, nhưng hao tốn tiền thuế ruộng rất nhiều, Triệu Hãn trong ngắn hạn không đủ sức bắc tiến, trước hết phải củng cố địa bàn mới chiếm lĩnh được.
“Hoàng tử và công chúa?” Lý Chính tưởng mình nghe lầm.
Vương Điều Đỉnh cười nói: “Hoàng tử và công chúa đều ở trên thuyền, tất cả đều đưa đến Nam Kinh. Về phần đối đãi thế nào, hoàn toàn tùy theo ý của Triệu tiên sinh.”
Lý Chính vội vàng nói: “Tốt, ta phái 500 binh lính hộ tống, đừng để xảy ra chuyện bất trắc giữa đường.”
Vương Điều Đỉnh còn nói: “Trên hơn 300 chiếc thuyền này, có mấy ngàn nạn dân Liêu Đông, còn có hơn ngàn quan binh Thiên Tân, tất cả đều mang theo gia đình.”
Lý Chính cười nói: “Vậy thì tốt quá, ở lại nơi này đi, mấy châu huyện lân cận đang thiếu nhân khẩu, còn đang phải di dân từ phương nam tới đây mà.”
Nạn dân Liêu Đông ước chừng hơn năm ngàn người, nam nhiều nữ thiếu.
Binh lính Thiên Tân cùng gia thuộc, gần sáu ngàn người, ngược lại không cần phải xây dựng lại gia đình.
Sau khi hơn vạn người xuống thuyền ở Từ Châu, Vương Điều Đỉnh chắp tay nói: “Chư vị không cần xuôi nam nữa, ở lại đây chia ruộng định cư là được, quan phủ sẽ phát hạt giống, còn cho các ngươi mượn trâu cày. Chăn bông, áo bông và các vật dụng chống lạnh khác cũng sẽ cho các ngươi mượn, chờ các ngươi ổn định rồi, lại từ từ kiếm tiền trả lại sau.”
“Thật sự có thể chia ruộng sao? Quan phủ cho không ruộng đất à?” Lưu Mãng hỏi.
Vương Điều Đỉnh cười nói: “Chẳng những chia ruộng, mà các vật phẩm cần thiết cho sinh hoạt cũng sẽ cung cấp. Ruộng đất là cho không, các vật phẩm khác chỉ là cho mượn tạm, không thu bất kỳ lãi suất nào, sau này các ngươi hàng năm trả lại một chút là được.”
“Vậy thì tốt quá rồi, Triệu thiên Vương thật nhân nghĩa!” Lưu Mãng mừng rỡ.
Ngô Hóa Phổ lại hỏi: “Có thể đi lính không? Ta muốn giết về Liêu Đông, tìm đám Thát tử chó đẻ kia báo thù!”
Vương Điều Đỉnh giải thích: “Sau khi các ngươi chia ruộng, sẽ có người đến thôn trấn tổ chức huấn luyện nông binh. Lúc bận thì làm ruộng, lúc rảnh thì thao luyện. Quân chính quy của Đại Đồng nếu cần tăng quân số, sẽ ưu tiên tuyển chọn từ nông binh các nơi, sẽ không trực tiếp trưng binh từ dân thường.”
Ngô Hóa Phổ nói: “Vậy ta làm sao được tuyển? Ta chỉ còn một cánh tay.”
Vương Điều Đỉnh thở dài: “Cụt một tay cũng có thể sống được, sau này hãy sống cho tốt.”
“Vậy không được, ta còn muốn giết về Liêu Đông,” Ngô Hóa Phổ vội nói, “Ta không chia ruộng, theo ngài đi Nam Kinh gặp Triệu thiên Vương. Coi như chê ta chỉ có một cánh tay, ta vẫn có thể làm người dẫn đường ở Liêu Đông, mọi nơi ở Liêu Đông ta đều rất rành!”
Vương Điều Đỉnh nói: “Ta chỉ có thể dẫn ngươi đi Nam Kinh, còn về việc có gặp được Triệu tiên sinh hay không, phải xem tạo hóa của chính ngươi.”
“Đa tạ!” Ngô Hóa Phổ vui mừng trở lại.
Hắn cũng có người thân, nhưng chỉ còn lại đệ đệ, em dâu và cháu trai, những người nhà còn lại đều không rõ sống chết.
Người nhà đã thất lạc nhiều năm, có thể đã bị Thát tử bắt đi làm nông nô, cũng có thể đã sớm chết dưới đao của Thát tử.
Gia đình em trai của Ngô Hóa Phổ ở lại, còn chính mình thì theo thuyền tiến về Nam Kinh.
Về phần Lưu Mãng, hắn ở lại Từ Châu chia ruộng, hắn không biết mình đã từng gặp mặt Triệu thiên Vương, còn bố thí cho huynh muội Triệu thiên Vương mấy đồng tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận