Trẫm

Chương 736

Hắn vô cùng tưởng niệm khoảng thời gian ở Bắc Kinh, mặc dù phụ thân cùng Đa Nhĩ Cổn không hòa thuận, nhưng vẫn cho phép nhà hắn ở ngoại ô kinh thành phi ngựa khoanh đất. Lúc đó, hắn ở trong tòa nhà lớn tại Bắc Kinh, trong nhà có khoảng hơn bảy mươi nô bộc, ngay cả việc đi nhà vệ sinh cũng có nha hoàn hầu hạ.
“A mã, nô bộc mua về rồi.” vị công tử quý tộc nói.
Ngạch Nhĩ Khắc Đới Thanh thở dài: “Càng ngày càng không thể tưởng tượng nổi, nô lệ đào tẩu ngày càng tăng lên, ngay cả nô bộc ở Kinh Thành (Hách Đồ A Lạp) cũng có thể trốn thoát.”
Vị công tử quý tộc nói: “Trốn thì lại mua thôi, chúng ta không thiếu chút bạc này.“
“Đây là chuyện tiền bạc sao?” Ngạch Nhĩ Khắc Đới Thanh rất muốn đá cho một cước, đứa con thứ sáu này của hắn thực sự là đồ bỏ đi, toàn học thói xấu trong hai năm ở kinh thành. Suốt ngày chỉ biết đá gà chọi chó, chỉ được việc lúc mua nô bộc, còn việc mang binh đánh giặc thì đừng hòng nghĩ tới.
Ngạch Nhĩ Khắc Đới Thanh, xuất thân từ Bác Nhĩ Tể Cát Đặc Thị, cũng có thể dịch là Bột Nhi Chỉ Cân thị. Vừa nhìn là biết đến từ Mông Cổ, cha hắn tên là Ân Ca Đức Nhĩ, là bối lặc của một bộ lạc nhỏ thuộc Khách Nhĩ Khách Mông Cổ. Thất bại trong cuộc nội đấu Mông Cổ, chỉ có thể dẫn bộ hạ chạy tới đầu hàng Mãn Thanh, bị sắp xếp toàn bộ đến Liêu Dương trồng trọt sinh sống, thuộc vào Chính Hoàng Kỳ. Đất đai ban cho bọn hắn, đương nhiên là cướp được từ tay người Hán.
Trong lúc Đa Nhĩ Cổn nắm quyền, yêu cầu Ngạch Nhĩ Khắc Đới Thanh đổi sang Chính Bạch Kỳ, nhưng người này lại không chấp nhận sự lôi kéo của Đa Nhĩ Cổn, toàn tâm toàn ý bán mạng cho Đại Ngọc Nhi.
Bây giờ, hắn lên như diều gặp gió, được phong Nhất đẳng công, thêm Thái bảo, kiêm Thái tử thái bảo.
Những thứ này còn chưa là gì, chức vụ thực tế của Ngạch Nhĩ Khắc Đới Thanh tương đương với Cửu Môn Đề Đốc về sau của triều Thanh, hắn quản lý toàn bộ binh mã thành Hách Đồ A Lạp. Thế nên mới nực cười, nô bộc trong nhà Cửu Môn Đề Đốc vậy mà lại trốn thoát mấy người ngay từ trong thành, đây mới là nguyên nhân khiến Ngạch Nhĩ Khắc Đới Thanh tức giận.
Cưỡi lên ngựa, Ngạch Nhĩ Khắc Đới Thanh dẫn theo thủ hạ, tự mình ra ngoài tuần tra phòng thủ thành.
Phố xá trong thành vô cùng quạnh quẽ, bởi vì bên Liêu Ninh đã ban bố « Thiện đãi quy chính nhân lệnh », dẫn đến đại lượng người Hán ở vùng đất dưới quyền Mãn Thanh đào tẩu. Ngay cả những địa chủ người Hán từng làm chó săn cho Mãn Thanh, chỉ cần chạy trốn đến Liêu Trường Thành đăng ký, đều có thể được chia ruộng định cư ở Liêu Ninh. Dưới sự bóc lột điên cuồng của Mãn Thanh, một số địa chủ thậm chí vứt bỏ ruộng đất sản nghiệp mà chạy trốn.
Cư dân trong thành lại càng không cần phải nói, thuế đầu người thu quá nặng nề, hễ có cơ hội là sẽ đào tẩu. Bây giờ, người Hán dù là ra khỏi thành làm việc cũng đều phải có mấy hộ cùng bảo đảm. Một hộ đào tẩu, mấy hộ liên lụy bị hỏi tội. Hiện tượng người trốn đi không hề dừng lại, ngược lại còn cho quan binh giữ thành cái cớ để sách nhiễu, bóp nặn bá tánh ra vào cửa thành.
Chính vì dân số “Kinh Thành” ngày càng ít, triều đình Mãn Thanh mới khuyến khích mua bán người, ngầm đồng ý cho quân Bát Kỳ đồn trú hậu phương tự ý rời vị trí đi bắt thổ dân, các bộ lạc bên Hắc Long Giang bị tai họa không hề nhẹ.
Nhảy xuống ngựa, leo lên tường thành, Ngạch Nhĩ Khắc Đới Thanh phóng tầm mắt nhìn ra xa. Hắn biết Mãn Thanh sớm muộn gì cũng tiêu đời, nhưng hắn không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể đi theo con thuyền mục nát này cùng chìm xuống.
“Cộc cộc cộc!” Một kỵ mã phi nhanh từ đường núi chạy tới, lúc vào cửa thành bị chặn lại kiểm tra, người này lo lắng nói: “Đừng làm chậm trễ thời gian, Tát Nhĩ Hử bị bao vây rồi!”
Ngạch Nhĩ Khắc Đới Thanh rất nhanh nhận được tin tức, tự mình đến hỏi thăm: “Mọi rợ tới bao nhiêu người vây thành?”
Người báo tin nói: “Đến mấy vạn!”
Ngạch Nhĩ Khắc Đới Thanh vội la lên: “Đây là muốn quyết chiến rồi, mau cùng ta đi gặp Thái hậu và Bệ hạ!”
“Ầm ầm ầm ầm!” Lư Tượng Thăng ngồi trong doanh trại, nghe tiếng pháo không ngừng vang lên từ phía tây.
Lúc này thành Tát Nhĩ Hử, kiên cố và cao lớn hơn nhiều so với khi còn trong tay Đại Minh. Bởi vì Nỗ Nhĩ Cáp Xích đã xây dựng lại, cũng từng dời đô đến đây hơn một năm, được xây dựng theo quy cách kinh đô Hậu Kim.
“Trận huyết chiến Tát Nhĩ Hử a.” Lư Tượng Thăng nhớ lại trận chiến nhiều năm trước, hắn tuy không tự mình trải qua, nhưng đã nghe người ta kể lại vô số lần, bởi vì đó là khởi đầu cho sự sụp đổ của thế cục Liêu Đông.
“Cộc cộc cộc!” Tiếng vó ngựa từ xa đến gần, một tên trinh sát vội chạy tới: “Sư trưởng, gặp phải một toán trinh sát Thát tử, chúng ta giết được hai tên, không bắt được người sống, cũng không gặp được viện quân địch.”
“Tiếp tục dò xét.” Lư Tượng Thăng ra lệnh.
Nơi này là một cụm pháo đài phòng thủ thành trì, chủ thành là thành Tát Nhĩ Hử trên núi Tát Nhĩ Hử, hai bên đông tây của Tát Nhĩ Hử đều có một tòa vệ thành. Mà cách đó không xa về phía đông bắc, tại nơi giao nhau của sông Hồn Hà và sông Tô Tử Hà, còn có một tòa thành Giới Phiền. Trước khi Nỗ Nhĩ Cáp Xích dời đô đến Tát Nhĩ Hử, từng có một thời gian định đô ở thành Giới Phiền, diện tích thành trì không lớn bằng Tát Nhĩ Hử, nhưng thế núi hiểm trở hơn, lại nằm giữa hai con sông nên dễ thủ khó công. Đồng thời, hai bên đông tây của thành Giới Phiền cũng đều có một tòa vệ thành. Ngoài ra, còn có một tòa thành Cổ Lặc, từng là vương thành của Kiến Châu Nữ Chân.
Ba tòa thành trì này tạo thành thế chân vạc, đều được xây dựng dựa vào sự hiểm trở của núi sông. Muốn tiêu diệt Mãn Thanh, nhất định phải nhổ bỏ toàn bộ những thành trì này, mới có thể tiến đánh Hách Đồ A Lạp. Cho dù sức chiến đấu của quân Bát Kỳ đã suy giảm, nhưng nếu họ quyết tâm tử thủ, việc đánh chiếm dần các thành trì cũng phải mất hơn nửa năm.
Giờ này khắc này, Lư Tượng Thăng đang dẫn quân bao vây Đông Vệ Thành của Tát Nhĩ Hử. Nhiệm vụ của hắn không phải công thành, mà là canh chừng viện quân Thát tử, quân Thát tử từ thành Giới Phiền và thành Cổ Lặc lúc nào cũng có thể kéo đến. Về phần Hồ Định Quý, thì dẫn quân chốt chặn giữa Chủ Thành Tát Nhĩ Hử và Tây Vệ Thành, cắt đứt liên lạc của quân Thát tử ở hai nơi.
Tiêu Tông Hiển đang dẫn bộ hạ tấn công mạnh vào Tây Vệ Thành, mấy sư đoàn hỏa pháo đều được phân bổ cho hắn sử dụng. 100 khẩu hỏa pháo oanh kích tòa vệ thành nhỏ bé, quân Thát tử giữ thành đều đã bị bắn cho choáng váng. Ngay cả pháo binh Thát tử cũng phải bị sĩ quan cầm đao ép buộc mới dám sử dụng pháo phòng thủ thành đánh trả.
“Ầm ầm ầm ầm!” “Đoàng!” Hỏa pháo của quân Đại Đồng, dù được công sự đất che chắn bảo vệ khá tốt, nhưng vẫn bị pháo phòng thủ thành bắn hỏng một khẩu.
Hai tòa vệ thành của Tát Nhĩ Hử chắc chắn cũng sắp không giữ được. Loại pháo đài cỡ nhỏ này được xây dựng từ lúc Nỗ Nhĩ Cáp Xích mới khởi binh, làm sao chịu nổi sự oanh kích liên tục của hơn trăm khẩu đại pháo. Chỉ vài ngày là có thể phá hủy tường thành, sau đó mới là vây công Chủ Thành Tát Nhĩ Hử, đồng thời vây thành diệt viện, chờ quân Thát tử từ thành Giới Phiền, thành Cổ Lặc đến nộp mạng.
Viện quân địch cần phải có quân lệnh của triều đình Mãn Thanh hạ đạt.
Đại Ngọc Nhi biết tin Tát Nhĩ Hử bị vây, phản ứng đầu tiên chính là bỏ chạy, muốn mang tiểu hoàng đế Thuận Trì chạy đến Hắc Long Giang.
Chương 681: 【 Tam Lộ Khai Hoa 】
Chủ tướng quân coi giữ Tát Nhĩ Hử tên là Mục Lý Mã, thuộc Tương Hoàng Kỳ, xuất thân từ Qua Nhĩ Giai Thị. Người này là em trai của Ngao Bái, bản lĩnh đánh trận chỉ ở mức trung bình. Trong lịch sử, chiến công chủ yếu mà hắn lập được cho Mãn Thanh, đếm đi đếm lại cũng chỉ có hai mà thôi. Một là đi theo Hán gian Kim Thanh Hoàn, cướp đoạt toàn bộ Giang Tây, căn bản không đánh trận ác liệt nào, quan binh sĩ thân Giang Tây đã đầu hàng. Hai là lĩnh quân chinh phạt tàn quân của Lý Tự Thành, bức tử Thuận tướng Lý Lai Hanh, lập tức thu hàng bộ hạ của ông ta.
Bởi vì quân Bát Kỳ liên tiếp thua trận, quá nhiều tướng lĩnh tử trận hoặc bị bắt. Tiếp đó lại là nội đấu, giết chết hoặc hạ ngục một nhóm quý tộc, khiến cho hàng ngũ tướng soái của quân Bát Kỳ đã đến hồi nhân tài kiệt quệ. Loại người như Mục Lý Mã, vậy mà lại trở thành trụ cột vững chắc của Mãn Thanh. Đương nhiên, bây giờ Mãn Đạt Hải vẫn còn sống, chỉ có điều đang lĩnh quân trốn đi nơi khác, không mấy nghe theo sự sai khiến của Đại Ngọc Nhi.
“Điện hạ, quân địch chia làm ba đường, đang chia cắt vây công hai tòa vệ thành, quân ta nên thừa cơ tập kích đêm vào doanh trại của chúng,” phó tướng Đồ Hải nói, “Nếu không, cứ kéo dài thời gian, hai tòa vệ thành tất sẽ thất thủ, đến lúc đó quân địch hợp binh lại, quân ta ngay cả cơ hội xuất thành tác chiến cũng không có.”
Mục Lý Mã: “Không thể hành động khinh suất, cứ cố thủ Tát Nhĩ Hử chờ viện quân là được.”
“Điện hạ, phải nắm lấy thời cơ, thời cơ không đến hai lần!” Đồ Hải khổ sở khuyên nhủ.
Đồ Hải tuy thuộc Chính Hoàng Kỳ, nhưng xuất thân lại là Dã Nhân Nữ Chân thuộc bộ Hổ Nhĩ Cáp. Rất nhiều tộc nhân của hắn đã dời đi nơi khác, còn những người ở lại lưu vực Hắc Long Giang bây giờ lại đang tạo phản đòi độc lập. Những bộ tộc đòi độc lập này chính là đối tượng chủ yếu để quân Bát Kỳ bắt về làm nô lệ.
Đồ Hải chẳng thèm quan tâm đến sống chết của đồng bào ở Hắc Long Giang, hắn tuy xuất thân từ Dã Nhân Nữ Chân, nhưng lại chịu ảnh hưởng sâu sắc của văn hóa Nho gia. Người này là một người làm công tác văn hóa điển hình, khởi nghiệp bằng chức Bút thiếp thức (văn quan trung cao cấp), từng làm Thị độc Quốc sử viện (cận thần của hoàng đế Mãn Thanh). Do được Đại Ngọc Nhi coi trọng, chỉ trong hai ba năm ngắn ngủi, đã được thăng chức làm Nội Bí thư viện học sĩ, tiếp đó lại thăng làm Hoằng Văn viện Đại học sĩ.
Ở Mãn Thanh, văn võ không phân chia quá rạch ròi, vị đại thần này lại đến Tát Nhĩ Hử làm phó soái. Trong lịch sử, người này cũng lúc văn lúc võ, trong lúc đảm nhiệm Hình bộ Thượng thư, bị điều đi chinh phạt tàn quân Lý Tự Thành. Lúc đang làm Lễ bộ Thượng thư, lại bị điều đi bình định phản loạn Sát Cáp Nhĩ, tiếp đó lại dẫn binh bình định phản loạn ở Cam Túc, cuối cùng còn tham gia bình định Tam phiên chi loạn. Sau khi chết bệnh, được truy tặng Nhất đẳng công, được thờ phụng trong Thái Miếu Mãn Thanh.
Đáng tiếc năng lực có mạnh đến đâu, cũng chỉ là một Dã Nhân Nữ Chân, không thể so bì được với loại Kiến Châu Nữ Chân như Mục Lý Mã.
Mục Lý Mã chết sống không muốn chủ động xuất kích, hắn biết rõ quân Bát Kỳ lúc này sớm đã không còn sức chiến đấu như mấy năm trước. Bỏ qua những cuộc nội đấu chính trị của Mãn Thanh, bỏ qua việc quân Bát Kỳ liên tiếp chiến bại, chỉ riêng việc quân lương không đủ cũng đã có thể giải thích sự sa sút về sức chiến đấu của quân Bát Kỳ. Nơi này kiểm tra buôn lậu quá nghiêm ngặt, một hạt gạo cũng đừng hòng vận chuyển ra khỏi Liêu Trường Thành, dẫn đến lãnh địa Mãn Thanh năm nào cũng có nạn đói. Quý tộc Bát kỳ vẫn hưởng thụ phú quý, nhưng binh sĩ Bát kỳ lại bữa no bữa đói. Làm lính mà trường kỳ ăn không đủ no, thì còn đánh đấm cái quái gì nữa?
Mục Lý Mã chỉ có thể lựa chọn tử thủ, hắn sợ chủ động ra thành tác chiến, vừa giao chiến là sụp đổ ngay lập tức.
Đồ Hải, người làm công tác văn hóa này, phất tay áo quỳ một chân xuống đất: “Điện hạ, xin hãy chọn lựa 500 dũng sĩ, hạ quan sẽ tự mình dẫn bọn họ đi tập kích đêm!”
“Không cần thiết.” Mục Lý Mã lắc đầu.
Không giống sự dũng mãnh của ca ca Ngao Bái, tính cách Mục Lý Mã trầm ổn hơn. Hơn nữa, cho dù 500 người tập kích đêm thành công thì có thể thu được chiến quả lớn đến đâu? Chẳng qua chỉ là hơi khích lệ tinh thần quân sĩ mà thôi. Tinh thần quân sĩ dù có khích lệ thế nào cũng chỉ đến thế mà thôi, trừ phi có thể làm cho binh sĩ ngày nào cũng được ăn no.
“Vương gia, không xong rồi!” Ngay lúc hai người đang nói chuyện, phía tây đột nhiên truyền đến tiếng vang kinh thiên động địa, tiếp đó một binh sĩ đến báo cáo: “Vương gia, Tây Vệ Thành thất thủ rồi!”
Tây Vệ Thành của Tát Nhĩ Hử bị hỏa pháo cưỡng ép công phá, chỉ chống đỡ được ba ngày thì tường thành sụp đổ. Mục Lý Mã và Đồ Hải vô cùng bất đắc dĩ trước việc này, lặng lẽ đi đến tường ngoài, dùng thiên lý kính quan sát động tĩnh của quân Đại Đồng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận