Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 990: Thánh Nhân cũng bất đắc dĩ, 5 trọc ác thế tai nạn

Chương 990: Đến Thánh Nhân cũng bất đắc dĩ, năm trược ác thế tai họa trải qua một hồi lâu giải thích, Trư Bát Giới cùng Sa Ngộ Tịnh cuối cùng cũng tiếp nhận cái hiện thực kinh khủng này. Trư Bát Giới nhìn Đường Tam Tạng vậy mà cao gần bằng Sa Ngộ Tịnh, nhất thời cảm khái lắc đầu, “Sư phụ, người thay đổi rồi, rốt cuộc lộ nguyên hình.” “Nói thật, xấu quá à, ha ha ha ha ha ha!” Sa Ngộ Tịnh cũng ở bên cạnh cười theo, hắn cuối cùng không phải người xấu nhất trong đội nữa rồi. Đường Tam Tạng mặt đen lại, khinh bỉ nhìn hai tên đồ đệ, “Các ngươi có tư cách gì nói ta?” Trư Bát Giới thì miệng dài răng nanh, tai to như quạt, thân hình thô kệch bụng phệ, đi đường tạo ra gió. Sa Ngộ Tịnh thì cao đến trượng hai, tay rộng ba đình, mặt xanh lét, miệng như chậu máu, mắt lộ tia dữ, răng mọc lởm chởm. Sa Ngộ Tịnh vẫn cao hơn Đường Tam Tạng nửa cái đầu, mà Đường Tam Tạng thì không có tóc, dù thân thể so với Sa Ngộ Tịnh tráng hơn một chút xíu, cơ bắp cũng có nhiều hơn một chút đỉnh, nhưng Đường Tam Tạng dù gì trông vẫn giống người. Đồ đệ của mình thì không một ai giống người cả. Trư Bát Giới: “Ha ha ha ha! Sau này để người ta biết đây chính là hòa thượng đi Tây Thiên thỉnh kinh, đừng nói đổi văn điệp, sư phụ người mà đổi cả vợ cũng là chuyện nói miệng là xong!” Mặt Đường Tam Tạng đen lại, thái dương nổi gân xanh, hứng chịu những lời trào phúng chí mạng của Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh. Mặc dù không có ác ý gì, nhưng mà vẫn rất đâm tâm. Đường Tam Tạng rất bất đắc dĩ nói: “Đế Quân nói, chẳng bao lâu sẽ khôi phục như cũ, không sao đâu.” Trư Bát Giới cuối cùng cũng ngưng cười, “Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao? Đi vào động Ba Nguyệt cướp vợ? Hay là đến Bảo Tượng Quốc kiếm tiền?” Đường Tam Tạng giật nhẹ khóe miệng, “Chúng ta là người chính đạo, không làm chuyện kiếm tiền.” “Đi Bảo Tượng Quốc trước đã, vị quốc vương kia cùng con gái ly biệt đã nhiều năm, chắc cũng chịu không nổi nữa, đi báo bình an trước đã.” “Sau đó đưa Ngộ Không trở về, bần tăng nhất định phải đánh nổ cái động Ba Nguyệt kia, cứu người thê ra!” Mặt Trư Bát Giới xám xịt, “Sư phụ, từ động Ba Nguyệt ra, người thay đổi nhiều thật.” Đường Tam Tạng liếc mắt một cái, “Lắm lời, bần tăng tâm niệm nhất thời thông suốt, phật pháp cao hơn một tầng mà thôi.” Trư Bát Giới thầm nghĩ: “Phật pháp tu luyện tới cảnh giới này lại bắt đầu nhớ thương người thê, chẳng lẽ vài năm nữa lại muốn mẹ con chung chạ hay sao?” Đường Tam Tạng giật nhẹ khóe miệng, “Mau lên đường thôi!” Bát Giới dẫn đầu, Sa tăng theo sau, ra khỏi rừng thông, lên đường lớn. Trư Bát Giới đi đường rất hay nói, cùng Sa Ngộ Tịnh cãi cọ ầm ĩ, đủ kiểu trêu đùa, Tam Tạng chỉ giảng hòa. Tối đến thì tìm chỗ ngủ, gà gáy thì trời sáng lại lên đường, một mạch đi về hướng tây. Mà cùng lúc Đường Tam Tạng lên đường, Quan Âm Bồ Tát từ động Ba Nguyệt xuất phát, cũng sắp đến Tây Thiên. Nhưng Quan Âm Bồ Tát vừa mới đến Tây Thiên, đã thấy Tây Thiên âm u đầy tử khí, trên đường đi thường xuyên nhìn thấy những Bồ Tát La Hán mặt mày tiều tụy, thân thể tàn tạ lê lết bước đi. Thậm chí ngay cả một vài Phật Đà thực lực cao cường, cũng bị thương trên đường đi, mặt mày đầy vẻ mệt mỏi, rõ ràng là vừa trải qua một trận ác chiến. Hơn nữa, cả Tây Thiên người đến người đi, bầu không khí khẩn trương mà trầm thấp, nhìn là biết không hề yên bình. Quan Âm Bồ Tát hơi nhíu mày, vẻ mặt nghi hoặc, “Chẳng lẽ, sự tình đã phát triển đến mức nghiêm trọng như vậy rồi sao? Lần này Tây Thiên, vất vả ứng phó đến vậy ư?” Quan Âm Bồ Tát không dám nghĩ nhiều, nhanh chân bước nhanh đến Đại Lôi Âm Tự. Lúc này, tại Đại Lôi Âm Tự. Cảnh tượng 3000 chư Phật vênh váo khoác lác đã biến mất không thấy, thay vào đó là ý chí sát phạt bao trùm cả Đại Lôi Âm Tự, trong ánh mắt 3000 chư Phật còn mang theo rất nhiều mệt mỏi và sợ hãi. Bọn họ từ khi bước vào Tây Thiên, chưa từng cảm thấy gian nan như vậy, còn khó hơn cả năm đó Long tộc công trời nữa! Dù sao Long tộc công trời chỉ là chuyện một hai ngày, ứng phó qua là xong, nhưng mà lần này Ngũ Trọc Ác Thế gây trở ngại là vô cùng khủng khiếp, liên miên không dứt. Không chỉ là chiến lực Ngũ Trọc Ác Thế dồn vào, ngay cả hơn một nửa 3000 chư Phật của Tây Thiên cũng phải ra tay, thậm chí ngay cả Như Lai Phật Tổ cũng tự mình xuất thủ. Mấy vị Phật Đà ở trong sân, vừa nghĩ đến những tồn tại kia liền từ tận đáy lòng cảm thấy kinh hãi. Nếu thất thủ, Tây Thiên sẽ biến thành một nơi tu la! Nhưng cũng không biết, tình hình chiến sự của Ngũ Trọc Ác Thế bây giờ như thế nào. Mọi người đang suy nghĩ thì bỗng Đại Lôi Âm Tự trên chủ vị phát ra hào quang mạnh mẽ. Một giây sau, toàn thân phản chiếu kim quang, Như Lai Phật Tổ mang nặng tâm sự xuất hiện ở vị trí của ngài. Chư Phật ở đó tranh thủ thời gian cung kính nói: “Tán dương Thế Tôn Như Lai, chiến thắng tà ác, khải hoàn trở về.” Có thể trở về, thì coi như là thắng lợi đi? Nhưng Như Lai Phật Tổ lại không hề vui vẻ như các Phật Đà tưởng tượng, trái lại, vẻ mặt Như Lai Phật Tổ âm trầm, không tính là quá mức, nhưng tuyệt đối không thể nói là sảng khoái của người chiến thắng khải hoàn. Không ai biết trong lòng Như Lai Phật Tổ bây giờ có bao nhiêu nhức nhối, nếu không vì kiêng dè hình tượng, Như Lai Phật Tổ bây giờ muốn chửi má nó rồi! Má nó, dựa vào cái gì mà chuyện gì rắc rối cũng đổ lên đầu ta thế này! Ngũ Trọc Ác Thế sụp đổ mới bao lâu, với lại Minh Hà Huyết Hải chạy đi theo lý thuyết Ngũ Trọc Ác Thế càng có thực lực chống cự chúng nó mới đúng. Vậy mà không ngờ lần này bọn chúng lại hung hăng xông lên, công kích với quy mô lớn! Đó là một thứ sức mạnh khủng khiếp mà Như Lai Phật Tổ chưa từng cảm nhận, thậm chí khiến Như Lai Phật Tổ nghi ngờ mọi người có phải đang sống trên cùng một thế giới hay không. Tây Thiên lần này để bảo vệ cái chỗ phía dưới Ngũ Trọc Ác Thế kia, đã dốc một lượng lớn chiến lực vào chiến trường bên ngoài, ngay cả bản thân mình cũng tự mình dẫn 3000 chư Phật xông lên tuyến đầu. Thậm chí còn huy động những tồn tại như Khổng Tước Đại Minh Vương mới miễn cưỡng đẩy lùi chúng nó một chút, để cục diện chiến sự của Ngũ Trọc Ác Thế dịu đi đôi chút. Nhưng Như Lai Phật Tổ rất rõ ràng, đây không phải là sự bình định bắt đầu, mà là sự yên tĩnh trước cơn bão táp! Bọn chúng lần này chỉ là thăm dò, lần tiếp theo chính là đại quân áp sát thật sự! Nghĩ đến đây, đầu Như Lai Phật Tổ lại nhức như búa bổ! Mẹ nó chứ, không chết không xong, thời điểm phong thần lượng kiếp cũng chưa nghe thấy họa lớn đến vậy a, lúc nào không tới, cứ phải đợi đến thời điểm mấu chốt của Tây Du mới đến, nếu mà chậm hai năm nữa thì có phải là tốt hơn nhiều không! Hết lần này tới lần khác vấn đề này ngay cả Thánh Nhân cũng không giải quyết được, hoặc có lẽ bọn họ đều đang tự cầu phúc. Như Lai Phật Tổ phát điên, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết chúng nó, nếu không sự tình sẽ càng hỏng bét hơn! Bất quá, điều an ủi duy nhất của Như Lai Phật Tổ chính là, Tây Du cuối cùng vẫn diễn ra vô cùng bình ổn, yên ổn vận hành, mình coi như là tạm thời thoát thân ra được, cũng không cần nghe lại những tin xấu nào đó... Đúng vào lúc này, ngoài Đại Lôi Âm Tự, một Bồ Tát mặc lụa trắng vội vã chạy vào, vừa khóc vừa báo tin dữ: “Phật Tổ, xảy ra chuyện rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!” Thấy Quan Âm Bồ Tát chạy vào báo tang như bình thường, Như Lai Phật Tổ không khỏi giật mình, ôm chặt lấy tim, từ trên ghế ngồi trượt xuống, một lớp sóng gió đã qua, lớp khác lại ập đến, không cho người sống hay sao! “Phật Tổ, Phật Tổ!” 3000 chư Phật vội vàng chạy đến đỡ Như Lai Phật Tổ dậy, sợ rằng Như Lai Phật Tổ chết thì không ai giải quyết được cục diện rối rắm này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận