Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1597 đường ra? Tựa hồ, minh bạch cái gì

Chương 1597: Đường ra? Tựa hồ, đã hiểu ra điều gì Ngưu Ma Vương hiện tại xem như đã hoàn toàn hiểu rõ, cái gọi là việc Đường Tam Tạng nói vì g·iết Hồng Hài Nhi mà đến cầu t·h·a t·h·ứ Thiết Phiến c·ô·ng chúa, rồi đưa ra bồi thường, lại là để Sở Hạo cùng Thiết Phiến c·ô·ng chúa sinh thêm một đứa?
Sinh một đứa rồi đưa cho ta?! Còn muốn ta nuôi sao?! Không đúng, nếu là Thiết Phiến c·ô·ng chúa thì nàng sẽ nói: con ta với Tiên Quân, ngươi không xứng nuôi! Ngưu Ma Vương chẳng lẽ lại cùng con mình đổi họ?! Cũng không đúng, Thiết Phiến c·ô·ng chúa chắc chắn không đồng ý cho Ngưu Ma Vương theo họ con!
Ngưu Ma Vương càng nghĩ càng p·h·át đ·i·ê·n, hắn cảm thấy như trên đầu mình đang có cả một đàn trâu ngựa gặm cỏ.
"Chết tiệt, khinh người quá đáng, vợ bạn không thể g·ạ gẫm, bằng hữu th·iếp không thể c·ướp đoạt, chẳng phải ta đang dâng vợ mình cho người ta sao?"
Ngưu Ma Vương nhất thời đỏ mặt tía tai, hắn lúc này rất muốn vì hồng nhan mà nổi cơn lôi đình, đi tranh luận với Sở Hạo một phen! Nhưng chợt hắn nhớ ra, mình đ·á·n·h không lại Sở Hạo, đi chỉ khiến Sở Hạo thêm hưng phấn mà thôi.
Hơn nữa, bây giờ mình đi há chẳng phải là làm hỏng kế hoạch phục kích rồi sao? Mình làm yêu quái bao nhiêu năm, đang mong chờ cơ hội thuận theo gió lớn làm yêu xưng vương. Nếu bây giờ chủ động xuất kích, hỏng chuyện thì cả đời này mình đừng mong có cơ hội nào nữa?
Thôi vậy, nhường một chút.
Ngưu Ma Vương cảm thấy dù sao sau này mình cũng định cho Sở Hạo một trận phục kích, đến lúc đó báo t·h·ù r·ửa h·ậ·n cũng chưa muộn. Nghĩ tới nghĩ lui, Ngưu Ma Vương liền cảm thấy việc Sở Hạo ở trong động phủ chơi trò chơi với vợ mình bây giờ cũng không phải là không thể chấp nhận được. Dù sao cũng là Ngưu Ma Vương, cuối cùng vẫn có chút giác ngộ của ngưu đầu nhân...
Sở Hạo mồ hôi nhễ nhại bước ra khỏi động phủ, còn Thiết Phiến c·ô·ng chúa thì mặt mày ửng hồng, quyến luyến không rời, trong ánh mắt có oán trách nhưng cũng ẩn chứa một tia vui mừng.
Không ai biết chuyện gì đã xảy ra bên trong, chỉ thấy Sở Hạo hốt hoảng t·r·ố·n đi.
Sắc mặt Sở Hạo có chút hoảng hốt, bước đi trên đường, ánh mắt t·r·ố·ng rỗng, tràn đầy khuất n·h·ụ·c và nước mắt không cam lòng.
"Hệ thống h·ại ta rồi!"
"Ta đường đường ngục thần Sở Hạo, sao lại lưu lạc đến mức này, cái hệ thống c·h·ó này, đang coi trinh tiết của ta như con bài mặc cả sao!"
"Vậy mà lại đẩy ta vào hố lửa, Thiết Phiến c·ô·ng chúa, đây chính là một đóa hoa đã có chủ bỏ hoang không biết bao lâu, còn mạnh bạo hơn cả cái máy ép nước gấp mấy lần!"
"Hệ thống đáng c·h·ết, ta nhất định phải..."
[Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ, Thiết Phiến c·ô·ng chúa đã tha t·h·ứ Đường Tam Tạng dưới sự hướng dẫn từng bước của ngươi, trao lại quạt lá cọ, thưởng 1 triệu c·ô·ng đức! Vì chủ nhân làm rất tốt, thưởng thêm 200.000 c·ô·ng đức!]
[Sở Hạo]
[Cảnh giới: Chuẩn Thánh lục chuyển (cách đệ thất chuyển 5,8 triệu công đức)]
[Công pháp: Cửu Chuyển Cổ Chân Thân Quyết (thật - đệ thất chuyển)]
[...]
Sở Hạo: ồ, một triệu c·ô·ng đức đến tay, còn được thưởng thêm 200.000 công đức, chỉ là hi sinh một chút sắc đẹp, thậm chí còn chưa cần hi sinh đến mức đó, vậy mà lập tức được 1,2 triệu c·ô·ng đức, hệ thống, ông đúng là người tốt, đương nhiên là phải lựa chọn t·h·a t·h·ứ cho ông!
Ánh mắt Sở Hạo lại trở nên trong trẻo, trước đó đã chịu nhục nhã, những không cam lòng, lại ngay lập tức tan thành mây khói. Dù sao chỉ cần đồ vật vào tay rồi thì sẽ không có lần sau nữa là được. 1,2 triệu công đức, đủ để xoa dịu mọi tổn thất của Sở Hạo.
Hệ thống, lần sau không được theo tiền lệ này nữa đâu nhé. Sở Hạo theo đường quay trở lại Tây Du...
Đường Tam Tạng và những người khác mặc dù đã lấy được quạt lá cọ, nhưng họ không vội vàng tiếp tục hành động, chỉ ở lại tại chỗ chờ Sở Hạo quay về. Đặc biệt là Đường Tam Tạng, trong lòng càng thêm phức tạp.
Trong lòng hắn chỉ nghĩ, nếu như kiếp nạn này cứ thế trôi qua, chẳng phải là hắn sẽ không còn cơ hội gặp lại Thiết Phiến c·ô·ng chúa, không thể gặp lại người vợ mà hắn nhớ thương ngày đêm kia sao?
Còn Tôn Ngộ Không vẫn ở nguyên chỗ lo lắng cho an nguy của Sở Hạo, hắn cảm thấy mọi chuyện chắc chắn không hề đơn giản như vậy.
Tôn Ngộ Không kéo tay Trư Bát Giới bên cạnh: "Ngốc t·ử, ta cảm thấy chắc chắn có âm mưu gì đó, Ngưu Ma Vương là bạn cũ của lão Tôn, tính tình của hắn ta biết rõ, rất nóng nảy, vô cùng sĩ diện. Nhưng hiện tại, con trai bị đ·ánh c·hết, vợ thì bị bỏ ở trong động phủ cô đơn yếu ớt, nếu gặp phải kẻ xấu, e là sẽ xảy ra chuyện, chắc chắn Ngưu Ma Vương không dễ dàng bỏ qua cho chuyện mất mặt này. Nhưng từ đầu đến cuối, Ngưu Ma Vương lại chẳng thèm quan tâm, tựa như coi vợ con là cái bẫy vậy. Lão Tôn cảm thấy huynh đệ Ngục thần có thể sẽ gặp nguy hiểm!"
Phải nói rằng Tôn Ngộ Không quả thực rất thông minh. Chăm chú nghe trộm trong bóng tối cũng không khỏi trở nên khẩn trương, lẽ nào đã bị lộ? Ngay cả Tôn Ngộ Không cũng đã nhận ra manh mối rồi sao? Có lẽ nên thay đổi kế hoạch?
Chăm chú nghe trong lòng khẩn trương, dù sao lần này phục kích Sở Hạo chính là sử dụng phiên bản Đại Thành, hắn không muốn để Tây t·h·i·ê·n tốn thời gian vô ích, thậm chí còn chịu tổn thất nặng nề.
Trư Bát Giới lại cười hề hề, bộ dạng tùy tiện nói: "Hầu ca, huynh yên tâm đi, nghĩ ở đâu ra nhiều âm mưu quỷ kế thế, cái Tây t·h·i·ê·n giờ này chắc đang bận với cái Luyện Ngục rối tinh lên rồi, lấy cái gì mà đến phục kích lão đại chứ? Hơn nữa, huynh nghĩ cho kỹ xem, Thiết Phiến c·ô·ng chúa và Ngưu Ma Vương chỉ có danh vợ chồng, chứ có tình vợ chồng đâu, giữa bọn họ không để ý tới nhau đã là chuyện một hai ngày gì rồi, đâu có giống là cái bẫy. Mà cho dù Ngưu Ma Vương có biết thì sao chứ? Hắn đ·á·n·h lại lão đại à? Ta đoán, ngay cả biết chuyện thì giờ hắn không chừng đang trốn ở góc nào đó khóc ròng đấy."
Ngay cả Sa Ngộ Tịnh bên cạnh cũng cười nói: "Đại sư huynh, đúng là huynh lo xa quá, chỉ là một Ngưu Ma Vương, coi như hắn có ý đồ khác thì sao? Có lộn ngược Tây t·h·i·ê·n lên cũng không làm Tiên Quân bị t·h·ương được đâu."
Tôn Ngộ Không nghe vậy, mặt vẫn đầy vẻ không đồng ý, liên tục xua tay: "Hai sư đệ quá lạc quan, Tây t·h·i·ê·n k·h·ủ·n·g b·ố, không phải là chúng ta có thể đánh giá được, xem nhẹ chỉ sợ là tự rước lấy khổ mà thôi."
Trư Bát Giới nghe vậy cũng chỉ có thể nói: "Vậy được, nếu lão đại trước hừng đông không đến, chúng ta sẽ đi tìm lão đại, dù cho Thiết Phiến c·ô·ng chúa có phách lối thế nào đi chăng nữa, cũng sẽ phải ngoan ngoãn chịu tội."
Ngay lúc Đường Tam Tạng và những người khác đang lo lắng không yên thì trên bầu trời, một bóng người áo trắng nhanh chóng bay lượn trở về.
Đường Tam Tạng sư đồ nhìn thấy, mừng rỡ: "Là Tiên Quân!"
Sở Hạo trở lại đội ngũ, sư đồ bốn người vội vã xúm lại.
Sở Hạo mỉm cười nói: "Để các ngươi lo lắng rồi."
"Đi, tiếp tục lên đường, có quạt lá cọ rồi thì thổi tắt ngọn lửa Hỏa Diệm Sơn."
Tôn Ngộ Không có chút lo lắng cũng rốt cuộc hạ xuống.
Trư Bát Giới lại cười hắc hắc: "Lão đại, Ôn Nhu Hương, mồ anh hùng mà, nhất định phải kiềm chế nhé."
Sở Hạo liếc hắn một cái: "Ta đâu có xấu xa như ngươi nghĩ, ta trong sạch đi ra đấy nhé!"
Trư Bát Giới vẻ mặt vô cùng nghi hoặc: "Không có lý nào a, ta thấy Thiết Phiến c·ô·ng chúa kia không giống người lương thiện, cô ta nghiến răng nghiến lợi nói mà, lão đại lại không muốn làm nàng t·h·ương, vậy huynh ở chỗ nào... đợi chút..."
Nói nói, bầu không khí dần dần trở nên nóng lên. Tựa hồ, đã hiểu ra điều gì.
"Lên đường!"
Đường Tam Tạng giữa gió bấc lạnh lẽo, dắt ngựa, bóng lưng vô cùng tiêu điều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận