Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 884: Trấn Nguyên Tử 1 thạch 3 chim kế sách, gặp dịp thì chơi

Trương 884: Trấn Nguyên tử nhất thạch tam điểu kế sách, gặp dịp thì chơi.
Trấn Nguyên tử giờ phút này trong ánh mắt ánh lên vẻ hờ hững, từ vừa rồi nhút nhát cẩn thận, kỳ thực phần lớn đều là giả vờ. Hắn dù sao cũng là một con lão hồ ly sống từ thời Hồng Hoang viễn cổ đến giờ, mặc dù nhà bị người ta dò xét, nhưng Trấn Nguyên tử cũng không hề hoàn toàn mất lý trí. Hắn biết rõ tình cảnh của mình.
Tây Thiên muốn thuần phục mình, chuyện này tự nhiên là không thể nào, dù sao đây là việc mà từ vạn cổ đến nay, tất cả mọi người đều không làm được. Nhị Thích tự nhiên cũng không có át chủ bài này. Trấn Nguyên tử chỉ muốn biết, Thiên Đình có đáng để bản thân kết minh hay không. Bất quá, nhìn vào cách Sở Hạo đàm phán với Tây Thiên vừa rồi, Trấn Nguyên tử ngược lại bỏ đi rất nhiều lo lắng.
Nhưng điều này không có nghĩa là Trấn Nguyên tử sẽ đồng ý gia nhập với Sở Hạo. Sở Hạo có khí phách và cuồng bạo, khiến Trấn Nguyên tử ngược lại hết sức hài lòng, nhưng trong lòng Trấn Nguyên tử vẫn còn một ý nghĩ táo bạo, nếu Tây Thiên thực sự khôi phục cây quả Nhân Sâm, Trấn Nguyên tử vẫn sẽ không thần phục Tây Thiên, nhưng cũng sẽ không thần phục Thiên Đình. Ngược lại, Trấn Nguyên tử muốn Sở Hạo bái nhập môn hạ của mình.
Trấn Nguyên tử cảm thấy như vậy chính mình vừa có thể có được chỗ tốt khôi phục cây quả Nhân Sâm, lại có thể không bị Tây Thiên khống chế, mà cũng không mất mặt khi kết minh với Tây Thiên. Một mũi tên trúng ba con chim, dường như hoàn toàn có thể thực hiện! Trấn Nguyên tử tính toán khá kỹ, trong đầu thậm chí đã nghĩ xong hết mọi thứ, dù sao vừa rồi Sở Hạo đã trả lại cành Dương Liễu và bình Ngọc Tịnh cho Dược Sư Phật cùng Quan Âm Bồ Tát.
Mà bây giờ Tây Thiên đã bị chính mình tuyên chiến làm cho muốn giảng hòa, lúc Sở Hạo rút Dược Sư Phật vừa rồi, Trấn Nguyên tử đã nhìn ra thái độ của Tây Thiên. Lát nữa bọn họ chắc chắn sẽ dùng cành Dương Liễu và bình Ngọc Tịnh để khôi phục cây quả Nhân Sâm, đây là điều rất rõ ràng. Lẽ nào bọn họ còn dám đến khiêu khích mình sao? Nhiều nhất cũng chỉ là đưa ra điều kiện Tây Thiên muốn thu phục mình, khi đó Trấn Nguyên tử tự nhiên sẽ giả vờ đáp ứng, dù sao đợi đến khi cây quả Nhân Sâm khôi phục, quyền chủ động sẽ lại nằm trong tay mình.
Lại lợi dụng Sở Hạo cùng Thiên Đình, trái lại thoát khỏi sự trói buộc của Tây Thiên, đạt được sự duy trì của Thiên Đình. Tất cả mọi việc này, Trấn Nguyên tử đều đã tính toán rõ ràng. Cho nên, khi Sở Hạo trở lại Ngũ Trang Quan, Trấn Nguyên tử cũng không quan tâm đến hắn, chỉ là liên tục giả vờ trầm tư ở đó.
Đúng lúc này, Ngũ Trang Quan bỗng nhiên tỏa ra kim quang! Phật quang chiếu khắp, tiếng phạn ngân nga, thần thánh trang nghiêm, mây lành che trời, Dược Sư Phật cùng Quan Âm Bồ Tát rốt cuộc vào lúc này từ không trung giáng lâm xuống, Đường Tam Tạng bốn người ở bên cạnh xem náo nhiệt không chê chuyện lớn. Tôn Ngộ Không còn lớn tiếng hô: “Bồ Tát tới rồi, nhanh tiếp đón nhanh tiếp đón!” “Trấn Nguyên Đại Tiên còn không mau ra nghênh đón?”
Trấn Nguyên tử hơi nhướng mày, hắn đường đường là Chí Tôn đại năng, vậy mà phải ra nghênh đón một Quan Âm Bồ Tát? Trấn Nguyên tử ngang hàng với các bậc quân vương, khi hắn tung hoành Hồng Hoang, thì Từ Hàng đạo nhân này còn không biết đang luân hồi ở nơi nào! Trấn Nguyên tử cũng mặc kệ ai đã gọi một tiếng nghênh đón đó, giờ phút này Trấn Nguyên tử đứng ra, trong ánh mắt đầy vẻ cuồng nộ, đối với Quan Âm Bồ Tát và Dược Sư Phật sắp hạ xuống gầm thét:
“Bọn chuột nhắt Tây Thiên các ngươi, phá hủy cây nhân sâm của ta, lại còn dám đến đây!!!” “Lần này ta nếu không giết các ngươi tế cờ, ta Trấn Nguyên tử còn mặt mũi nào mà đặt chân trong Tam Giới này? Nạp mạng đi!” Trấn Nguyên tử vô cùng tức giận, khí thế hung hăng muốn xông lên đánh bọn họ. Lúc này Trấn Nguyên tử trông giống như người vừa bị đánh đổ cây quả Nhân Sâm, hết sức căm hận người của Tây Thiên.
Nhưng Sở Hạo ở một bên lại hơi nhíu mày, không đúng, Trấn Nguyên tử này nhìn sao có vẻ hơi lười biếng vậy? Vừa nãy còn tuyên chiến với Tây Thiên không chết không thôi, giờ lại thấy người của Tây Thiên tới, biểu hiện có hơi kỳ quái nha. Mấu chốt là... đến bây giờ hệ thống vẫn chưa thông báo hoàn thành nhiệm vụ, vậy chắc chắn không phải là do hệ thống bị lỗi, vậy thì chỉ có thể là Trấn Nguyên tử này trong lòng có quỷ a! Sở Hạo không cần biết người khác nghĩ gì, chỉ cần chú ý phản hồi của hệ thống là được rồi. Tình huống hiện tại rõ ràng là Trấn Nguyên tử trong lòng đang có ý đồ xấu.
Sự việc tiếp theo, quả nhiên cũng đúng với dự đoán của Sở Hạo. Trấn Nguyên tử giả bộ muốn ra tay hành hung Quan Âm Bồ Tát cùng Dược Sư Phật, nhưng Quan Âm Bồ Tát lại lớn tiếng nói: “Trấn Nguyên Đại Tiên xin dừng tay! Hiểu lầm, đều là hiểu lầm! Chúng ta lần này mang theo thành ý của Tây Thiên đến, chính là vì giải quyết vấn đề của ngài a!” Dược Sư Phật cũng lớn tiếng nói với Trấn Nguyên tử: “Đại Tiên, Tây Thiên ta luôn coi ngài như khách quý, sao có thể ra tay với ngài, lại càng không có khả năng đạp đổ cây quả Nhân Sâm của ngài!” “Chắc chắn là có chuyện gì đó hiểu lầm trong này!”
Trấn Nguyên tử nghe hai người nói vậy, bỗng nhiên dừng tay, lạnh lùng nhìn chằm chằm hai người, “Chuyện đến nước này rồi, các ngươi còn dám biện giải!” “Nhìn đi! Đây là việc tốt mà người của Tây Thiên các ngươi làm!” Trấn Nguyên tử chỉ vào cây quả Nhân Sâm, cái gốc cây bị đổ dưới đất, rễ lộ ra, lá rụng nhánh khô. Người ở trên cây nhân sâm, đã hoàn toàn biến mất. Lúc này cây quả Nhân Sâm, mắt thường cũng thấy được đang mất đi sinh mệnh lực, sinh mệnh lực vốn dồi dào đủ để chống đỡ cho toàn bộ cỏ cây ở Vạn Thọ Sơn giờ đang dần dần xói mòn.
Nếu lúc này quan sát từ trên không trung, sẽ thấy Vạn Thọ Sơn cũng đang khô héo, biên giới đã có một lượng lớn cỏ cây khô héo. Toàn bộ Vạn Thọ Sơn đều dựa vào một gốc cây quả Nhân Sâm chống đỡ, mới có cảnh sắc đặc biệt như vậy, mà bây giờ cây quả Nhân Sâm đổ, Vạn Thọ Sơn tự nhiên cũng bắt đầu khô héo. Với xu thế này, không quá bảy ngày, toàn bộ Vạn Thọ Sơn sẽ hoàn toàn chết héo, đến lúc đó, cũng có nghĩa là cây quả Nhân Sâm tiên thiên linh căn sẽ hoàn toàn bị xóa tên khỏi tam giới. Mà khi đó, Trấn Nguyên tử cũng sẽ mất đi chỗ dựa duy nhất của mình.
Chính vì có hạn chế thời gian này, cho nên Trấn Nguyên tử mới nghe lời Sở Hạo, tương kế tựu kế, để Tây Thiên nhanh chóng giải quyết việc này. Lúc này, Trấn Nguyên tử căm tức nhìn Dược Sư Phật và Quan Âm Bồ Tát, nghiến răng nghiến lợi nói: “Như các ngươi đã thấy, bây giờ cây quả Nhân Sâm đã bị đạp đổ, hơn nữa, Sở Hạo tiểu hữu còn nói rõ là do tên Khổng Tước Đại Minh Vương đáng chết kia đạp đổ!” “Trong Tam Giới Lục Đạo này, cũng chỉ có Khổng Tước Đại Minh Vương có ngũ sắc thần quang, mới có thể đạp đổ cây nhân sâm của ta!” “Khổng Tước Đại Minh Vương là Phật Mẫu, là mẹ của các ngươi đạp đổ cây quả Nhân Sâm, chẳng lẽ các ngươi còn muốn chối cãi?!” Trấn Nguyên tử nói đến nổi gân xanh, trông giống như một con dã thú có thể cắn xé người bất cứ lúc nào. Nhưng hắn vẫn hết sức lễ phép giảng đạo lý.
Quả nhiên, Quan Âm Bồ Tát hiểu rõ mọi chuyện, tranh thủ thời gian giải thích: “Đại Tiên, ngài hiểu lầm rồi, Khổng Tước Đại Minh Vương là Phật Mẫu không sai, nhưng chính vì vậy, nàng làm việc không bị ràng buộc.” “Cho nên, cho dù Phật Mẫu làm chuyện gì, đều không liên quan đến chúng ta, Tây Thiên chúng ta từ trước đến nay có tấm lòng từ bi, dĩ hòa vi quý, làm sao có thể vô cớ đắc tội với ngài chứ!” Trước khi đến Quan Âm Bồ Tát còn tưởng tượng Trấn Nguyên tử sẽ điên cuồng như thế nào, dù sao hắn đã lớn tiếng hô hào không chết không thôi, nhưng chỉ nghe mấy câu vừa rồi của Trấn Nguyên tử, Quan Âm Bồ Tát đã hiểu ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận