Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1404 thân là cống phẩm! Cũng dám ăn vụng ta cống phẩm

Chương 1404 thân là cống phẩm! Cũng dám ăn vụng cống phẩm của ta!
Rất nhanh, Trư Bát Giới cùng Sa Ngộ Tịnh biến thành hai đứa bé rồi ngồi lên đan, bốn người hậu sinh, nâng hai cái bàn, hướng vào sân vườn đi một chút rồi nhấc chiếu lại tại công đường. Cho dù những người hậu sinh kia cũng không có ý thức được hai đứa trẻ này đã không phải người. Sở Hạo đang nghĩ xem lần này sẽ có chuyện kỳ quái gì phát sinh thì bỗng nhiên nhận được nhắc nhở từ hệ thống.
【Nhiệm vụ: Trợ giúp Sa Ngộ Tịnh cải trang nữ】 【Phần thưởng: 500.000 công đức】
Sở Hạo nhíu mày, tình huống gì đây, làm trò bí hiểm sao? Sao chỉ nhắc đến Sa Ngộ Tịnh, đây chẳng phải Trư Bát Giới cũng cùng đi sao... Khoan đã, chẳng lẽ là...? Sở Hạo biết trên người Sa Ngộ Tịnh có bí mật không nhỏ, dù sao, năm đó chính là Sở Hạo giới thiệu đi đến đáy biển Nam Hải kia. Chỉ là dọc theo đường đi Sa Ngộ Tịnh đều im ỉm không lên tiếng, chưa từng hé lộ nửa điểm ý nghĩ của mình, cho nên Sở Hạo không để ý đến hắn. Bây giờ nghĩ lại, Sa Ngộ Tịnh hẳn là người trong đội Tây Du có oán khí cực lớn với Tây Thiên. Dù sao, năm đó hắn bị Thái Thượng Lão Quân dùng kim đan vô thượng trân quý một tay đưa lên thiên đình, sau đó lại để Sa Ngộ Tịnh ở trên thiên đình gánh nồi lớn, thậm chí phía sau còn muốn đem Sa Ngộ Tịnh xử tử… Nếu không phải lúc đó Sở Hạo nhảy ra biện hộ cho Sa Ngộ Tịnh, bây giờ Sa Ngộ Tịnh coi như xuất hiện cũng không có cơ hội. Vậy nên, lần này Sa Ngộ Tịnh chủ động nhảy ra, là để báo thù sao? Đương nhiên, không loại trừ tiểu tử này thật sự thích nữ trang.
Dù sao thì, dù hệ thống không cho ra phương thức trợ giúp cụ thể, nhưng đại khái cũng chỉ là không để người Tây Thiên biết chuyện Sa Ngộ Tịnh sau đó sẽ làm, cũng không khó khăn, dù sao hiện tại Khổng Tước Đại Minh Vương kia đã rời khỏi việc giám sát đội Tây Du, trên lý thuyết, chỉ còn mấy vị Yết Đế Già Lam và Quan Âm Bồ Tát bất tài kia thôi. Ân, an bài.
Ngay khi Sở Hạo đang suy nghĩ, bỗng nghe bên ngoài chiêng trống vang trời, ánh đèn chiếu rọi, Đồng Trang cùng những người khác mở cửa trước hô lớn: “Khiêng đồng nam đồng nữ ra!”
Hiến tế cuối cùng đã bắt đầu. Đây là một kiếp nạn biến hóa mà ngay cả Sở Hạo cũng không tính trước, nhưng cũng không biết sẽ phát sinh chuyện gì. Bất quá Sở Hạo chỉ là vung tay lên, dùng phù triện che trời trên người, che khuất thiên cơ trên người Trư Bát Giới và Sa Ngộ Tịnh. Trừ khi mấy vị Yết Đế Già Lam kia chạy đến Thông Thiên Hà này, nếu không là quyết không thấy được tình hình thực tế. Về phần lúc Quan Âm Bồ Tát đến hỏi thì, trừ bị Sở Hạo đè xuống đất ma sát, không thể làm gì khác.
Quan Âm Bồ Tát rất thức thời, trên trời thấy Sở Hạo che đậy thiên cơ lớn như vậy, tại chỗ sợ hãi, trong lòng thầm nghĩ, "Ngục thần lại đang làm quỷ gì vậy? Chẳng lẽ lại phải phá hư kiếp nạn này nữa sao?"
"Ta có nên ngăn cản không? Đương nhiên là không cần, ta sẽ bị đánh thành Quan Âm pizza."
"Tốt, vậy coi như không nhìn thấy đi, bo bo giữ mình, A di đà Phật."
Quan Âm Bồ Tát quá hiểu chuyện, hiểu chuyện đến Sở Hạo đau lòng.
Lại nói đến đám người Trần Gia Trang đáng tin các loại, đem heo dê sinh lễ cùng hành giả Bát Giới, huyên náo ồn ào, thẳng tay đưa đến miếu bên trong sắp xếp, đem đồng nam đồng nữ đặt ở vị trí thượng thủ. Hành giả quay đầu, thấy trên bàn thờ nến hoa thơm ngát, chính giữa một tấm bài vị chữ vàng, bên trên viết "Linh cảm đại vương chi thần", không khác gì thần tượng. Đám người Trần Gia Thôn xếp đặt xong xuôi, đồng loạt dập đầu nói: “Đại vương gia gia, năm nay tháng này hôm nay giờ này, Trần Gia Trang tế chủ Trần Trừng và các tín đồ khác, vì năm Giáp không đủ, cẩn tuân lệ năm, kính dâng đồng nam một người tên Trần Quan Bảo, đồng nữ một người tên Trần Nhất Xứng Kim, heo dê sinh lễ đủ số, dâng lên đại vương hưởng dụng, phù hộ mưa thuận gió hòa, ngũ cốc được mùa.” Chúc xong, đốt giấy ngựa, tất cả trở về nhà. Vậy xem như là đem hai đứa bé coi như cống phẩm, hiến tế chỗ này. Trư Bát Giới cùng Sa Ngộ Tịnh ngồi trên đài, cùng với mấy con gà vịt cá để bên cạnh, nếu không phải Đường Tam Tạng đến, thì những người đang bị hiến tế bây giờ chính là đồng nam đồng nữ thật sự.
Trư Bát Giới vui tươi hớn hở cầm lấy cống phẩm trên bàn, vừa ăn vừa nói: “Sa sư đệ, trong lúc rảnh rỗi, chúng ta tâm sự thôi.” Sa Ngộ Tịnh vô cùng cẩn thận, “Nhị sư huynh, hiện tại chúng ta vẫn là đừng nói chuyện, yêu quái kia lúc nào cũng có thể đến, chúng ta nếu như vậy, chẳng phải là bị hắn phát hiện?” Trư Bát Giới khoát tay, “Không có việc gì, cho hắn có đến mà không có về là được.” Sa Ngộ Tịnh bỗng nhiên nói: “Nhị sư huynh, ta muốn nhờ huynh một chuyện…” “Lát nữa ngươi không được động thủ, ta muốn bị hắn bắt đi.” Trư Bát Giới ngẩn người, lập tức trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi, “Sa sư đệ, ngươi chẳng lẽ có sở thích đặc biệt gì sao?!” “Bình tĩnh một chút đi, vạn nhất yêu quái kia rất hung ác thì sao, lỡ có chuyện lang tr*m cứu không nổi ngươi thì làm sao bây giờ?!” Sa Ngộ Tịnh đen mặt, trên mặt tràn đầy vẻ khinh bỉ, “Nhị sư huynh, có thể đừng có mở hoàng khang với nam nhân không? Ta chỉ là muốn đi nói chuyện với hắn thôi.”
Trong mắt Trư Bát Giới đều là nghi ngờ, bất quá vẫn là gật đầu, “Mặc dù không biết Sa sư đệ ngươi lại thích chơi kiểu này, nhưng đây là nguyện vọng không nhiều của ngươi, sư huynh tác thành ngươi.”
Trong khoảnh khắc, từ bên ngoài cửa miếu xuất hiện một yêu tà, kim giáp kim khôi sáng chói, eo quấn đai bảo ngọc, nhìn rất oai phong lẫm liệt. Chỉ là kim giáp kim khôi trên người hắn lại có hình vảy cá, nhìn có chút kỳ lạ. Linh Cảm đại vương dường như rất mong chờ ăn thịt trẻ con, cười đi đến, nhưng trong nháy mắt khi vừa đi đến, sắc mặt Linh Cảm đại vương trong nháy mắt cứng đờ: "Ngươi ăn vụng cống phẩm của ta?!"
Trư Bát Giới nhìn quả đào trong tay đã bị gặm dở, rồi nhìn xương cốt dưới bàn, trong nhất thời sắc mặt hơi xấu hổ, bất quá Trư Bát Giới rất hiểu lòng người, vội giải thích: “Đừng hiểu lầm, ta chỉ là làm cho mình béo tốt một chút, như vậy mới để đại vương ăn ngon hơn thôi.”
Linh Cảm đại vương lập tức cảm thấy không thể chấp nhận, bố m*, cống phẩm vậy mà ăn vụng cống phẩm của ta?! Còn có vương pháp không? Còn có luật pháp không?! Chợt nghe tiếng khóc nức nở, Linh Cảm đại vương và Trư Bát Giới nhìn lại, thì thấy bé gái thấy Linh Cảm đại vương liền khóc không ra tiếng: "Đừng ăn ta… đừng ăn ta… ô ô ô ô…"
Bé gái khóc đến hoa lê đái vũ, trông vô cùng yếu đuối. Trư Bát Giới thấy vậy thì trong lòng như sóng trào biển động, ngọa tào, Sa sư đệ ngươi diễn giỏi thật đó, sao nhanh nhập vai vậy?! Mà lại… khóc lên còn giống y như thật! Nếu không phải Trư Bát Giới biết người bên cạnh là Sa Ngộ Tịnh biến thành, chỉ sợ còn thật sự tin!
Linh Cảm đại vương thấy vậy thì bất mãn nói với Trư Bát Giới: "Nhìn xem người ta kìa, đây mới là dáng vẻ bình thường của một đứa trẻ, ngươi, một thằng bé to gan, nói năng lưu loát. Trước đó những kẻ ta nuôi để thụ dụng, hỏi một câu không nói, hỏi lại hét lên, dọa hồn, thò tay vào thì đã chết. Ngươi đáng bị ta ăn, sao còn dám ăn vụng cống phẩm của ta, thật là quá đáng!"
Trư Bát Giới nhìn nhau không nói gì, chỉ có nước mắt ròng ròng. Không còn cách nào, nếu đã bị nhìn thấu thì chỉ có thể buộc phản sát.
Bạn cần đăng nhập để bình luận