Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1165 vô tâm trồng liễu liễu, chúng ma liên thủ trồng rau hẹ?

Chương 1165 vô tâm trồng liễu liễu, chúng ma liên thủ trồng rau hẹ? Sở Hạo trên mặt tự nhiên là không hề biểu lộ ra một chút dáng vẻ âm mưu được như ý, trái lại, Sở Hạo trên mặt là tức giận đùng đùng, nổi trận lôi đình mắng: "Bạch Băng, ngươi là cường giả đường đường chính chính, trước thì vây đánh, sau lại diêu người, ngươi thật không biết xấu hổ a!" "Tức chết ta rồi, tức chết ta rồi, đại nghiệp khó thành, lòng ta khổ quá!" "Chúng Ma Long, rút lui!" Sở Hạo hô lớn một tiếng, những ma long kia cũng không có dừng lại lâu. Mặc dù bọn chúng nhìn không ra Sở Hạo rốt cuộc là thật hay là giả vờ, nhưng hiện tại bọn chúng đi theo Sở Hạo, kỳ thật cũng chỉ có thể đi theo Sở Hạo, dù sao hiện tại Chúng Ma Long đã là không nhà để về, cũng chỉ có Sở Hạo mới có thể cho bọn chúng một nơi có thể sinh tồn. Sở Hạo triển khai không gian vô ngần của Hỗn Độn chuông, rất nhanh, Chúng Ma Long ngoan ngoãn liền tiến vào trong không gian vô ngần đoàn tụ. Người một nhà tự nhiên là muốn tề chỉnh chỉnh. Đến đây, 400 ma long của Ma Long Thành, hết thảy đều về dưới trướng Sở Hạo. Mà Sở Hạo sau khi lo lắng thu đám ma long này lại thu ma võng, Sở Hạo quay người bỏ chạy. Trước khi đi, Sở Hạo vẫn không quên quay đầu trừng mắt liếc Bạch Băng, nổi giận mắng: "Đáng chết Bạch Băng, ta nhất định sẽ không bỏ qua ngươi, ta sẽ nhìn chằm chằm ngươi, có bản lĩnh đừng lạc đàn! Hy vọng lần sau có người còn có thể cứu được ngươi!" "A a a, ta không cam tâm!" Sở Hạo nói xong, lại là một chút cũng không muốn đánh nhau, quay người liền bỏ chạy, tựa hồ một chút cũng không có muốn giãy dụa dáng vẻ. Bạch Băng nhìn Sở Hạo rời đi, mặt đầy sửng sốt, "Cướp Ma Long Thành của ta, bắt cóc ma long bộ tộc của ta, còn hại ta thành kẻ mất tất cả... Ngươi không cam tâm cái gì?" "Ma đầu hèn hạ, ngươi có bản lĩnh đứng lại cho ta, ta nhất định phải giết ngươi!" Giờ phút này Bạch Băng đã bị Sở Hạo chọc tức điên rồi, thật sự là vì Sở Hạo quá khinh người mà. Tam đại gia chủ cũng đến bên cạnh Bạch Băng lúc này, mặt đầy tiếc hận nói: "Ai, đáng tiếc chúng ta tới chậm rồi, nếu không tuyệt đối có thể làm cho tên ma đầu hèn hạ này phải trả giá đắt!" "Đúng vậy a, tên ma đáng chết này thực sự quá hèn hạ vô sỉ, ba đại gia chủ chúng ta và cả Bạch Băng thành chủ đều bị hắn lừa gạt, bây giờ cũng gần như tan cửa nát nhà." "Thật sự quá gian trá, ta sống hơn nửa đời người, nhưng chưa từng thấy tên Nhân Ma nào gian trá như vậy, đây rốt cuộc là Nhân Ma từ đâu tới?" Tam đại gia chủ nói thì nói vậy, nhưng bọn họ lại không chút nào dám đuổi theo. Đùa à, bọn họ thế nhưng tận mắt thấy Bạch Băng bị treo lên đánh, hơn nữa Sở Hạo kia không biết dùng thủ đoạn gì, ngay cả ma long cường đại của Ma Long Thành đều nghe lời hắn, vậy tính ra, nếu tam đại gia chủ muốn đối đầu Sở Hạo thì quả quyết không có cơ hội, đừng nói đối đầu, có thể sống sót từ tay hắn hay không còn là một chuyện. Mặc dù tam đại gia chủ bị lừa thảm rồi, nhưng bọn họ cũng coi như đã nghĩ thoáng được. Được rồi được rồi, coi như là đen đủi vậy. Tam đại gia chủ nhìn Bạch Băng, trong mắt ba người không có ý tốt. Mặc dù lỗ một đống lớn chiến lực của gia tộc, nhưng cuối cùng cũng có chút xíu bồi thường. Để thành chủ Ma Long Thành làm chó cho mình, chuyện này nói thế nào cũng coi là đại hỉ sự, trước kia còn chẳng dám nghĩ đến nữa. Tam đại gia chủ nhìn Bạch Băng càng lộ vẻ đắc ý âm hiểm. Bạch Băng nhìn tam đại gia chủ, mặt đầy không cam lòng, thậm chí còn giả vờ mất trí nhớ nói: "Cảm tạ ba vị gia chủ ân cứu mạng, chúng ta còn núi xanh còn nước, hữu duyên gặp lại!" Nhưng tam đại gia chủ không hề ngốc, sớm đã phong tỏa đường đi của Bạch Băng. Tam đại gia chủ âm trầm nhìn Bạch Băng, lạnh lùng nói: "Bạch Băng, ngươi đừng có giả ngu, nhớ kỹ lời ngươi vừa rồi nói, chúng ta cứu được ngươi, ngươi phải nghe lệnh của chúng ta." "Tuyệt đối đừng có làm bộ làm tịch, nơi này cách Ma Long Thành của ngươi còn rất xa, với cái dáng vẻ của ngươi bây giờ, nếu muốn bỏ chạy về chỉ sợ là còn suy nghĩ nhiều đấy." Bạch Băng nghe xong, sắc mặt có chút khó coi, "Ba vị gia chủ các ngươi đều không có ra tay, coi như các ngươi không đến, ta cũng có cơ hội đào tẩu." "Nếu ta liều mạng muốn đi, chưa chắc các ngươi đã thực sự ngăn được ta, nói nữa, cho dù ngăn được, các ngươi cũng chắc chắn phải bị thương nặng." "Trong vùng bình nguyên sâu thẳm này, ai bị thương nặng đều nguy hiểm, huống chi phụ cận còn có quỷ quái đoạt thân thể người, còn có yêu ma thôn phệ linh hồn, chẳng lẽ các ngươi muốn cùng ta tử chiến?" Bạch Băng thay đổi bộ dạng hèn mọn vừa bị Sở Hạo đè lên đánh lúc nãy, hiện tại Bạch Băng mặt đầy điên cuồng và kiên định, như một con dã thú nguy hiểm bị ép đến đường cùng. Tam đại gia chủ nghe vậy, biết Bạch Băng giờ đã thoát hiểm rồi nên muốn ăn vạ, mặc dù bọn họ cũng đã liệu đến, nhưng vẫn tức giận, nổi trận lôi đình mắng: "Tên Bạch Băng đáng chết, chúng ta dù không cùng tên ma kia giao chiến, nhưng nếu không phải chúng ta chạy đến, ngươi tuyệt đối không có đường sống!" "Tử chiến thì tử chiến, ai sợ ai, dù sao chiến lực tam đại gia tộc của chúng ta đều đã tử thương, số sống sót cũng đã bị bắt làm tù binh, có thể kéo được một kẻ không có thành như ngươi cùng chết, cũng đáng!" "Ba đại gia chủ chúng ta không phải là ăn chay, Bạch Băng, ngươi đã chuẩn bị tốt cùng chết chưa?" Tam đại gia chủ quả thật rất có khí phách, bọn họ đứng chung một chỗ, tản ra khí tức vô cùng cường đại. Bạch Băng cảm nhận được chiến ý trên người bọn họ, nhất thời cũng có chút không thể phỏng đoán. Bạch Băng nói muốn tử chiến, đương nhiên là nói đùa, Bạch Băng hắn sao có thể vô duyên vô cớ chọn tử chiến được chứ? Không đáng, còn sống mới là quan trọng nhất. Nhưng Bạch Băng lại không muốn làm chó cho tam đại gia chủ, dù sao mình còn cả một Ma Long Thành to như vậy. Dù không có bộ tộc ma long quan trọng nhất, nhưng ít nhất đó cũng là một thành, mà tam đại gia chủ nhiều nhất cũng chỉ là mấy đầu mục nhỏ trong Xích Thiên Ma Thành mà thôi, thân phận của bọn chúng hoàn toàn không thể so với Bạch Băng hắn. Bạch Băng sao có thể nguyện ý nghe lệnh của bọn chúng được? Bạch Băng không muốn đánh, cũng không muốn ngoan ngoãn nghe lời làm chó. Mà tam đại gia chủ cũng không muốn không công đi một chuyến, đây là cơ hội duy nhất để dọa nạt Bạch Băng. Bạch Băng cùng tam đại gia chủ cứ như vậy giằng co không xong. Nhưng lại không biết, ở nơi xa hơn, Sở Hạo đang trốn trong bóng tối, mặt đầy bực bội, "Làm gì thế, có đánh không vậy? Lão tử cực khổ lắm mới tạo sân bãi cho các ngươi, các ngươi chính là như thế anh anh em em sao?" Bởi vì sân bãi do Sở Hạo an bài, Sở Hạo cũng đã sớm bố trí pháp trận nghe trộm tại chỗ, vì là đồ của tam giới, mà lại cực kỳ ẩn nấp, nên không thể bị phát hiện. Sở Hạo thả Bạch Băng đi, hoàn toàn là vì giết Bạch Băng một chút tác dụng đều không có. Cho nên Sở Hạo cố ý mai phục Bạch Băng trên đường tam đại gia chủ về thành, chính là để cho tam đại gia chủ một cơ hội. Dù không biết giữa bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng theo thời gian ngắn tiếp xúc của Sở Hạo, Bạch Băng chắc chắn là sẽ không ngoan ngoãn chịu mệnh. Thậm chí để Bạch Băng có thể càng mạnh mẽ hơn chút nữa, Sở Hạo còn để đám Ma Long ra tay nương tình, để Bạch Băng giữ lại nhiều thực lực để đối đầu với tam đại gia chủ. Sở Hạo chỉ muốn biết trên người bọn họ rốt cuộc còn thứ gì có thể lấy để nghiền ép. Ngay lúc Sở Hạo đang bực bội, Sở Hạo lại nghe được một tin tức tốt!
Bạn cần đăng nhập để bình luận