Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 647: núi này kêu là Phù Đồ Sơn...... Hẳn là đi?

Cô Dương và Bạch Liên Đồng tử đang chơi game thì đã nhận được một vài lợi ích, còn Sở Hạo thì trở về đội Tây Du.
【Chúc mừng đã hoàn thành nhiệm vụ, hảo huynh đệ quả nhiên là chính mình!】
【Ngài đã thông qua sự cần cù và nỗ lực của bản thân để nhận được Thiên Nguyên Ma Thạch, Nam Minh Ly Hỏa Kiếm, Hồng Liên Nghiệp Hỏa.】
【Do ngài biểu hiện cần cù, hệ thống khen thưởng thêm năm thanh Hậu Thiên Linh Bảo chế thức, mong chủ nhân không ngừng cố gắng, chiến đấu vì chính nghĩa!】
Thiên Nguyên Ma Thạch, Hậu Thiên Chí Bảo Nam Minh Ly Hỏa Kiếm, còn có vũ khí chém yêu trừ ma lợi hại là Hồng Liên Nghiệp Hỏa.
Hồng Liên Nghiệp Hỏa này không phải pháp bảo mà là ngọn lửa ngưng tụ từ trời đất, ai ai cũng có thể sử dụng loại đó.
Đương nhiên, chủ yếu là vì trên người Sở Hạo đã có Thái Dương Chân Hỏa, không tìm được ngọn lửa nào mạnh mẽ hơn.
Bất quá, để Hồng Liên Nghiệp Hỏa lại cho những người chấp pháp dùng cũng xem như một kết cục tốt.
Đường Tam Tạng và những người khác ban đầu đang đi đường vòng, bỗng nhiên thấy Sở Hạo trở về thì nhao nhao tiến lên hỏi,
“Tiên Quân, phía trước đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao trời đất lại ảm đạm, mây đen dày đặc như vậy?”
Tôn Ngộ Không hơi nhíu mày, “Có phải có yêu ma nào mai phục không?”
Trư Bát Giới lại không có chút lo lắng mà cười, “Lão đại ở đây, ngươi nghĩ xem còn con ma nào lớn hơn lão đại không?”
“Chắc là lão đại của ta lại đi dọa dẫm trấn lột rồi.”
Một câu của Trư Bát Giới nói ra chân tướng.
Sở Hạo liếc mắt, lại vô tội nói:
“Ta giống như là người cố tình gây sự lắm sao? Hiển nhiên là không phải.”
“Ta chỉ là gặp hảo huynh đệ, đi qua tận tình làm tròn đạo hữu nghị, đừng có mỗi ngày nghĩ ta xấu xa như vậy.”
“Ta thấy rằng phong bình của ta trong Tam Giới đều bị các ngươi làm hư!”
Đường Tam Tạng gật gù, “Cũng đúng, Bát Giới, không thể trách oan Tiên Quân được, Tiên Quân trước giờ chưa từng đối xử với ai như vậy.”
“Đúng rồi Tiên Quân, đã là kết bạn, vậy ngài có biết đường đó thông suốt không? Chúng ta cũng không cần đi đường vòng thêm nữa.”
Sở Hạo cười cười, nghĩ đến hiện tại Cô Dương đã dẫn Bạch Liên Đồng tử trở về, sống một cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, thật đúng là kết thúc như trong truyện cổ tích.
Sở Hạo khoát tay, “Đường kia thông suốt chứ sao, mọi người chỉ là tâm sự thôi mà, đi thôi, đi thẳng là được.”
Sở Hạo đã lên tiếng, mọi người đương nhiên tin phục, thế là một đám người phấn khởi, vui vẻ lên đường.
Nhưng Quan Âm Bồ Tát đang quan sát tất cả ở trên mây lại không thể ngồi yên được.
Quan Âm Bồ Tát truyền âm, lo lắng hỏi:
“Ngục thần Sở Hạo, ta hỏi ngươi, Bạch Liên Đồng tử đâu? Hắn không có chuyện gì chứ?”
Sở Hạo ngẩng đầu nhìn một cái, liếc mắt khinh thường lên trời, rồi bất thình lình xuất hiện ngay trước mặt Quan Âm Bồ Tát.
Sở Hạo bất đắc dĩ nhìn Quan Âm Bồ Tát, “Sống chết của Bạch Liên Đồng tử liên quan gì đến ta? Ngươi có phải tìm nhầm người không vậy Tiểu Quan Âm?”
Quan Âm Bồ Tát tức giận, “Ngươi đừng có mà gây rối, ngươi cũng biết Bạch Liên kia là đồng tử của Thánh Nhân, nếu hắn xảy ra chuyện……”
“Vậy ta không phải là càng vui vẻ hơn sao?” Sở Hạo cắt ngang lời.
Quan Âm Bồ Tát im bặt, tựa hồ như là đạo lý đó đúng vậy.
Sở Hạo chậm rãi cất Hồng Liên Nghiệp Hỏa vừa lấy được vào hộp đặc chế, rồi cất vào không gian tùy thân.
Quan Âm Bồ Tát trừng to mắt, khó thở nói: “Đó là Hồng Liên Nghiệp Hỏa, lẽ nào ngươi giành được nó từ tay Bạch Liên Đồng tử?!”
“Chẳng lẽ ngươi còn dám cãi?”
Sở Hạo lại buông tay, mười phần vô tội nói: “Hồng Liên Nghiệp Hỏa? Nào có cái gì Hồng Liên Nghiệp Hỏa, là hảo huynh đệ của ta tặng cho ta để đốt lửa nấu ăn đó, hắn nói có ngọn lửa này thì nấu nướng thoải mái hơn.”
“Ngươi đừng có oan uổng ta, ta mới không có cướp đoạt Hồng Liên Nghiệp Hỏa gì, ta không phải là người như vậy.”
Sau đó, Sở Hạo lại cất Nam Minh Ly Hỏa Kiếm vào không gian tùy thân, ung dung thảnh thơi, toát lên vẻ tao nhã cùng bình thản.
Quan Âm Bồ Tát trừng to mắt, “Đây là Nam Minh Ly Hỏa Kiếm của Bạch Liên Đồng tử? Đây là Chuẩn Đề Thánh Nhân ban cho hắn, mới cho hôm qua mà hôm nay ngươi đã cướp rồi? Ngươi thật to gan!”
Sở Hạo nổi giận, “Sao ngươi cứ thấy cái gì cũng bảo ta cướp đoạt của nhà ngươi vậy? Chẳng lẽ không thể là do ta hành xử chính nghĩa, cảm động trời đất nên tự hắn đưa cho sao?!”
“Kẻ sĩ ba ngày không gặp đã phải nhìn bằng con mắt khác, có phải ngươi vẫn còn ấn tượng về ta dừng ở giai đoạn cướp bóc rồi không?”
“Ta nói cho ngươi biết, ta đã sớm thay đổi rồi!”
Quan Âm Bồ Tát bị Sở Hạo quát như vậy, liền sợ hãi.
Quan Âm Bồ Tát cúi đầu, có chút sợ sệt nói: “Xin lỗi... Ta hiểu lầm rồi……”
“Không nói nữa, ta đi tìm Bạch Liên Đồng tử một chút, dù sao thì đó cũng là người của Thánh Nhân, không thể mất được.”
Sở Hạo chỉ về phía nam, “À, vừa rồi ta thấy Bạch Liên Đồng tử hình như bị một ma đầu bắt đi về phía đó.”
Quan Âm Bồ Tát ngây người, bỗng nhiên hoàn hồn, “Ngươi không phải nói chưa gặp hắn sao?”
Sở Hạo kinh ngạc, rồi lập tức đổi sang giọng điệu cảm thông, “Đồ ngốc, chẳng lẽ ta là người thấy chết không cứu sao?”
“Kỳ thực là vừa rồi ta thấy tên ma đầu đó bắt Bạch Liên Đồng tử đi qua, ta tuy ghét Bạch Liên Đồng tử, nhưng thân là chấp pháp ngục thần, không thể dung thứ tà ác được.”
“Ta liền xông lên vật lộn với ma đầu đó, đánh ra đánh vào mấy lần, mấy lần suýt cứu được Bạch Liên Đồng tử.”
“Đáng tiếc hắn mạnh hơn một bậc, ta thua rồi, ai, rốt cuộc thì Ma tộc đã có chuẩn bị mà đến, ta cũng bất lực.”
Quan Âm Bồ Tát ngơ ngác một lúc lâu, bỗng nhiên hiểu ra, “Cho nên ngươi ra ra vào vào, cứu được Hồng Liên Nghiệp Hỏa và Nam Minh Ly Hỏa Kiếm?”
Sở Hạo bị vạch trần, ngượng ngùng quay người rời đi, “Thì là, hắn có giao tình sâu sắc với ta, biết mình sắp bỏ mạng, nên không muốn để bảo vật rơi vào tay Ma tộc……”
Quan Âm Bồ Tát trợn mắt, “Nhưng đó là sen hồng nghiệp hỏa mà Phật Tổ cho hắn mượn mà!”
Sở Hạo tỉnh bơ nói, “Đúng vậy, mượn hắn chứ không phải mượn ta, ta không dùng hết, tìm hắn lấy đi mà!”
Quan Âm Bồ Tát sững sờ, cứng họng, không thể nói lại được.
Lời này có lý, nhưng lại không thể phản bác được!
“Được rồi, không nói nhảm với ngươi nữa, ta về chỉ điểm bọn họ thỉnh kinh, không có việc gì thì đừng gọi ta nhé.”
Sở Hạo quay người bỏ đi, để lại một bóng lưng đồng lõa giữa tên đạo tặc và người chấp pháp.
Quan Âm Bồ Tát nghĩ đi nghĩ lại, nhưng cũng không buồn để tâm đến Bạch Liên Đồng tử.
Hắn có chết hay không thì liên quan gì tới ta?
Cứ cho là Thánh Nhân trách tội, thì cũng hoàn toàn không liên quan gì đến ta mà.
Quan Âm Bồ Tát vui vẻ rồi cũng rời đi.
Thời khắc này, Bạch Liên Đồng tử đang phải trải qua sự tra tấn thảm khốc của Cô Dương, Cô Dương dồn tất cả hận ý đối với Sở Hạo lên người Bạch Liên Đồng tử.
Cô Dương chắc mẩm rằng chính Sở Hạo đã mời người này tới giúp đỡ, tra tấn Bạch Liên Đồng tử thì chắc chắn có thể khiến Sở Hạo hối hận!
“Ta và hắn thật sự không phải bạn bè mà là kẻ thù mà, ngươi hiểu lầm rồi!”
Tiếng rên rỉ của Bạch Liên Đồng tử vang lên giữa trời đất.
Nhưng mà, không một ai quan tâm đến sống chết của Bạch Liên Đồng tử, thậm chí ngay cả Cô Dương cũng đã bị người ta lãng quên.
Sở Hạo mang theo Đường Tam Tạng và ba đồ đệ tiến về phía tây, tháng ngày trôi qua yên bình.
Đi qua Ô Tư Tàng Giới, đột nhiên ngẩng đầu thấy một ngọn núi cao.
Trư Bát Giới nhíu mày, nhìn biển lửa đầy trời, và Phù Đồ Sơn bị lửa bao phủ đã biến thành một vùng phế tích.
Trư Bát Giới có chút không chắc chắn nói: “Núi này gọi là Phù Đồ Sơn, chắc là……trong núi có một vị ô tổ thiền sư… Chắc là có, hắn ở đây tu hành, lão Trư đã từng gặp hắn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận