Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 533: mặc dù không tại giang hồ, nhưng là hắn không người thay thế

Phật Tổ Như Lai cảm thấy hiện tại còn sống chẳng khác nào đã chết. Có phật mà vẫn còn sống, coi như hắn đã chết rồi.
“Chúng ta bây giờ nên làm gì?” Quan Âm Bồ Tát tiếp tục hỏi.
Phật Tổ Như Lai nghiến răng nghiến lợi, xoắn xuýt nửa ngày, mới thở dài, “Lúc đầu dự định để ngươi đi trước phục sinh Đường Tăng, sắp xếp ổn thỏa cho Tiểu Bạch Long, nhưng hiện tại có lẽ ngươi phải đi Thiên Đình một chuyến.”
“Cố gắng đưa Tôn Ngộ Không trở về, còn về Hắc Hùng Tinh… Cứ giữ đó đã, dù sao hắn cũng chưa đến, đi một bước tính một bước vậy.”
Sắc mặt Quan Âm Bồ Tát có chút biến hóa vi diệu. Muốn ta đi tìm ngục thần đàm luận sao? Cái tên ngục thần tà ác kia, hắn sẽ bắt nạt ta thế nào đây? Lần trước chỉ mới nhảy cực lạc tịnh thổ, chẳng lẽ không có gì đó kích thích hơn sao? Đáng ghét! Nghĩ tới lại có chút mong chờ nhỏ bé.
Phật Tổ Như Lai lại nói thêm: “Ngươi nói với tam giới chấp pháp ngục thần, chuyện mất vật liệu xây dựng của Tây Thiên không truy cứu nữa, chỉ cần Tôn Ngộ Không quay về, mọi chuyện đều dễ nói.”
Mặc dù nói lúc đầu có truy cứu cũng chẳng lấy lại được. Phật Tổ Như Lai thật ra là muốn cho hai bên một đường xuống thang. Sở Hạo lấy nhiều vật liệu xây dựng như vậy, chỉ sợ khó mà hợp lý hóa được. Mà đồ vật đã bị Sở Hạo lấy đi rồi, Tây Thiên quả quyết không có khả năng lấy lại được. Nên Phật Tổ Như Lai dứt khoát cho qua. Không cho thì sao? Lại đi hạch tội à? Quần lót cũng bỏ rồi? Mà hiện tại tam giới chấp pháp ngục thần lại có thêm một tầng lá chắn, câu “Long tộc và Sở Hạo mãi là bạn tốt” của Long tộc, Phật Tổ Như Lai vẫn còn nhớ kỹ. Long tộc nói là bạn với ngục thần, chứ không phải bạn với thiên đình, câu này rất rõ ràng. Tây Thiên các ngươi muốn gây sự với thiên đình thì ta không quản, nhưng Sở Hạo ở trong tay Tây Thiên các ngươi mà xảy ra chuyện thì Tây Thiên phải gánh tội! Bá đạo Long tộc.
Đương nhiên, Phật Tổ Như Lai thề, lần này trừ phi thật sự tìm được cơ hội, nhất định phải giết chết Sở Hạo, nếu không sẽ không dễ dàng động thủ nữa. Ngay cả dược sư phật lưu ly huyễn quang đánh lén cũng không giết được Sở Hạo, tiểu tử này mệnh cứng như đá! Bất quá, ngoài giết ra, chắc chắn vẫn còn biện pháp tốt hơn. Phật Tổ Như Lai giấu kín suy nghĩ trong lòng.
Ngay lúc này, một giọng nói ngạo mạn đắc ý vang lên.
“Cần ta làm gì? Nhân vật chính tam giới, Bạch Liên Đồng tử, xin mời xuất chiến!”
Bạch Liên Đồng tử giám sát một nửa, nghe được Phật Tổ Như Lai phân phó công việc, lập tức chạy tới, kích động vạn phần nói. Hiện tại Bạch Liên Đồng tử đang đắc ý, phách lối. Hắn chính là siêu cấp cường giả còn sống sót từ tay Long tộc và ngục thần Sở Hạo! Bạch Liên Đồng tử càng thêm kiên định, ta chính là nhân vật chính trong tam giới, không ai có thể đánh bại ta được nữa! Kiêu ngạo, bắt đầu từ đây!
Phật Tổ Như Lai không thèm để ý Bạch Liên Đồng tử, mặt đen lại, phát điên bỏ đi. Bị bệnh, cái tên nhược trí này sao còn chưa chết vậy! Tìm cơ hội giết chết súc sinh này! Quan Âm Bồ Tát cũng không để ý tới Bạch Liên Đồng tử, tự lo bỏ chạy.
Quan Âm Bồ Tát thầm mắng trong lòng: “Đồ ngu xuẩn!”
Bạch Liên Đồng tử cảm thấy rất mất mặt, chỉ vào Quan Âm Bồ Tát lạnh giọng nói: “Ngươi chẳng qua chỉ là Quan Âm đại sĩ, ngươi có tư cách gì mà không thèm nhìn ta! Mau nói, Phật Tổ phái ngươi đi làm gì!”
Bạch Liên Đồng tử cũng là người thông minh, không dám nói với Phật Tổ Như Lai. Nhưng mà Quan Âm Bồ Tát lại dễ ức hiếp, dù sao thực lực Quan Âm Bồ Tát không cao bằng hắn, địa vị cũng không bằng hắn. Quan Âm Bồ Tát cũng không nhường nhịn, lạnh lùng nhìn Bạch Liên Đồng tử, “Ta đi gặp một người.”
“Là ai?!”
“Nói tên hắn ra, dọa ngươi giật mình đấy!”
Bạch Liên Đồng tử cười lạnh, vẻ đắc ý tràn đầy trên mặt, “Trong tam giới, ta là nhân vật chính, giữa trời đất, ta là bất bại!”
“Ngay cả Long tộc ngục thần cũng không thể cản được ta?!”
Đôi mắt lạnh băng của Quan Âm Bồ Tát nhìn Bạch Liên Đồng tử, nhàn nhạt thốt ra mấy chữ: “Ta đi tìm ngục thần Sở Hạo.”
Sắc mặt Bạch Liên Đồng tử cứng đờ trong nháy mắt, nuốt nước miếng. Mắt trợn lớn, vẻ đắc ý biến mất trong nháy mắt, chỉ còn lại vẻ hoảng sợ đầy mắt. Giờ phút này, Bạch Liên Đồng tử nhớ lại những năm tháng ấy... A, là cái cảm giác sợ hãi vừa bị Sở Hạo chi phối.
Quan Âm Bồ Tát hài hước nhìn Bạch Liên Đồng tử, “Sao vậy? Không đi cùng ta à?”
Bạch Liên Đồng tử xoay người rời đi, “À, cái đó không cần.”
Bạch Liên Đồng tử dù cuồng, dù phách lối, dù không coi ai ra gì, cậy sủng mà kiêu. Nhưng mà, hắn không ngốc a. Ừ, hắn ngốc thật, nhưng hắn không muốn chết! Bản năng của động vật mách bảo Bạch Liên Đồng tử, tránh xa tên ngục thần Sở Hạo bụng dạ khó lường, chuyên làm chuyện ngoài vòng pháp luật kia ra! Đây là bản năng khắc sâu trong Nguyên Thần của Bạch Liên Đồng tử, không thể nào xua tan được.
Quan Âm Bồ Tát nhìn Bạch Liên Đồng tử vừa chạy sang một bên vừa mắng chửi người khác, Quan Âm Bồ Tát không khỏi lắc đầu, Tây Thiên thật bất hạnh. Cái tên thiểu năng trí tuệ này đúng là một tai họa. Quan Âm Bồ Tát lại nghĩ đến việc tiếp theo là phải đi tìm Sở Hạo, trong lòng nhất thời lại bất an, lại có chút mong chờ…
Lại nói về Sở Hạo, sau khi nâng cấp xong tạo hóa Thanh Liên 36 phẩm, tâm tình của hắn vô cùng tốt. Ba yêu tiên được Sở Hạo triệu hồi vào trong sân Tinh Đấu Cung. Vừa vào cửa, ba yêu tiên không giấu nổi vẻ cảm kích trên mặt, “Đa tạ sư huynh đã đại ân cứu mạng, vô cùng cảm kích, đời này không thể báo đáp!”
Ba yêu tiên cùng nhau cúi người, vô cùng kích động.
Sở Hạo rất bình tĩnh nói, “Chúng ta là đồng môn, tiện tay thôi mà, không cần khách sáo.”
Cầu Thủ Tiên mặt mũi tràn đầy kích động cùng nghi hoặc, lại có chút nhút nhát hỏi: “Xin hỏi sư huynh, ngài rốt cuộc là vị nào? Chẳng lẽ năm xưa lão sư còn giấu giếm điều gì sao?”
Linh Nha Tiên và Kim Quang Tiên cũng đầy mong đợi nhìn Sở Hạo. Trong lòng họ chỉ muốn biết Tiệt giáo có cơ hội phục hưng không, có thể nghịch thiên mà đi hay không. Nhưng Sở Hạo lại lắc đầu, miễn cưỡng nói: “À, việc ta gia nhập là ngoài ý muốn, đại khái mấy trăm năm trước, Thông Thiên Giáo Chủ hóa thân đến đây...”
“Ngồi xuống ghế bên cạnh các ngươi đó, ông ấy nói với ta, gia nhập Tiệt giáo, không nhiều không ít người.”
“Sau đó ta trở thành đệ tử quan môn của Tiệt giáo, ừ, đại khái là như vậy.”
“Thế lực của Tiệt giáo đã mất, ta cứu các ngươi, chỉ là vì tình đồng môn.”
“Ta không trói buộc các ngươi, từ giờ các ngươi được tự do, thiên hạ mặc sức tung hoành.”
“Nói đơn giản, ta sẽ không phục hưng Tiệt giáo, hiểu không?”
Sở Hạo cũng không hề giấu diếm việc Thông Thiên Giáo Chủ thu mình làm đồ đệ, thậm chí trong lời nói còn tỏ ý bất đắc dĩ. Thật sự, Sở Hạo không muốn phục hưng Tiệt giáo. Không nói đến chuyện nghịch thiên cải thế không phải sức người có thể làm được, mấu chốt là Sở Hạo không hứng thú bỏ công làm những chuyện không có kết quả này. Ta làm lớn mạnh Cửu Trọng Thiên Lao, giúp đỡ chính nghĩa tam giới, không tốt sao? Dù không làm lớn mạnh, ta tự mình lớn mạnh bản thân cũng tốt mà. Chuyện của Tiệt giáo, chỉ là tưởng niệm của Thông Thiên Giáo Chủ và các đệ tử Tiệt giáo còn sót lại, thuộc về quá khứ rồi. Tưởng niệm của người khác còn sót lại, dựa vào cái gì mà bảo Sở Hạo phải bỏ công ra làm? Dù Sở Hạo có thể lấy danh nghĩa đệ tử quan môn Tiệt giáo, để ba yêu tiên là ba vị Đại La này làm công cho Cửu Trọng Thiên Lao. Nhưng Sở Hạo không muốn dùng thủ đoạn lừa gạt để chiêu mộ thủ hạ, như thế quá thấp kém. Chỉ có hảo bằng hữu của ta, Cô Giương mới có thể bị ta lừa gạt đi làm công! Cô Giương vinh hạnh nhất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận