Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 805: Minh Hà Giáo Tổ: đừng tới đây, trong nhà không ai

Chương 805: Minh Hà Giáo Tổ: đừng tới đây, trong nhà không ai.
Dù sao chân chính luận về thực lực, A Tu La tộc thật sự không đủ sức để đánh Tây Thiên, chỉ bất quá Tây Thiên luôn có Ngũ Trọc ác thế hỗ trợ trấn áp, cũng không để ý đến bọn họ.
Nhưng hôm nay Minh Hà Huyết Hải xuất thế, tam giới nhất định sẽ đại loạn một trận, điều này căn bản có thể khẳng định.
Cũng không biết A Tu La tộc ra tay trước, hay là Tây Thiên ra tay trước.
Trong đầu Sở Hạo suy nghĩ nhanh chóng, rất nhanh liền hiểu rõ lợi hại trong chuyện này, liền quay người nói với bốn người đang đi thỉnh kinh:
“Các ngươi ở chỗ này đừng nhúc nhích, ta đi cùng Minh Hà Giáo Tổ nói chuyện phiếm.” Tôn Ngộ Không lại kéo tay Sở Hạo, vẻ mặt đầy lo lắng:
“Ngục thần huynh đệ, ngươi chẳng lẽ không thấy rõ sao? Đây là kiếp nạn của Tây Ngưu Hạ Châu, gặp tai ương cũng là Tây Ngưu Hạ Châu gặp nạn thôi!” “Cho dù muốn ra tay, cũng là đám hỗn trướng như Tây Thiên ra tay trấn áp, liên quan gì đến ngươi, người Tây Thiên, người Tây Ngưu Hạ Châu, chết bao nhiêu cũng không liên quan đến chúng ta!” Trư Bát Giới cũng ủ rũ gật đầu:
“Ta hiện tại liền đi đưa Lan Lan đến Nam Chiêm Bộ Châu, Tây Ngưu Hạ Châu này thế nào cũng không liên quan gì đến ta.” Trư Bát Giới không hề quên trước kia mình chịu Tây Thiên bao nhiêu kiểu tra tấn, Tây Ngưu Hạ Châu này là nơi sản xuất nguyện lực công đức của Tây Thiên, nếu có thể bình định Tây Ngưu Hạ Châu, dường như vô cùng tốt.
Sa Ngộ Tịnh gật đầu, thành thật nói:
“Ngục thần, đại sư huynh, nhị sư huynh nói đúng!” Sở Hạo cười cười khoát tay:
“Biết biết, ta là vì Nam Chiêm Bộ Châu mà đi, yên tâm đi.” “Nhân lúc rảnh rỗi, các ngươi mỗi người thu xếp cho gia quyến một chút, cũng đừng chịu khổ.” Tiểu Bạch Long vẻ mặt khinh thường và ngạo mạn:
“Chỉ là Minh Hà Huyết Hải, lẽ nào dám làm bị thương Long tộc ta?” Sở Hạo xấu hổ cười một tiếng.
Nghe cũng đúng.
Đừng thấy Minh Hà Giáo Tổ vừa ra đã nói những lời hăm dọa, nhưng lắng nghe kỹ tất cả đều là ý đình chiến.
Nói rõ ràng, Minh Hà Huyết Hải ta chỉ đối phó Tây Thiên, cũng chỉ chăm sóc Tây Ngưu Hạ Châu, chút khác cũng không dám suy nghĩ nhiều.
Haiz, Minh Hà Giáo Tổ vẫn như cũ thôi.
Minh Hà Huyết Hải như vậy, báo thù thì báo thù, nhưng hắn chắc chắn sẽ không thích trêu chọc thêm nhiều kẻ địch.
Bất kể là Long tộc của Tiểu Bạch Long, hay là Thiên Đình của Sở Hạo, càng tính cả Oa Hoàng Cung cùng một đám thế lực ẩn mình khác.
Thật sự, không thể trêu vào.
Sở Hạo xuất phát từ suy đoán này, nên mới dám đi qua đó.
Bốn người tuy lo lắng cho Sở Hạo, nhưng mỗi người đều biết mình ở phương diện này hoàn toàn không phát huy được tác dụng gì.
Cho nên tất cả đều nghe lời Sở Hạo, trở về sắp xếp gia thuộc, nếu không có việc gì làm thì ở lại tại chỗ chờ Sở Hạo trở về.
Sở Hạo nhắm thẳng huyết hải kia trên trời, hóa thành ánh sáng cầu vồng bay vụt qua.
Không thể không nói, A Tu La tộc phô trương thật sự lớn.
Bọn hắn vừa ra đã chiếm cứ phía nam Tây Ngưu Hạ Châu, đem không biết bao nhiêu vạn cây số lãnh thổ tính vào phạm vi huyết hải.
Những khu rừng rậm xanh biếc, những hồ nước trong như gương, tất cả cảnh sắc, tất cả đều bị màu đỏ như máu xâm chiếm, trong không khí tràn ngập một mùi máu tanh không gì sánh được.
Và ở trung tâm thế giới màu đỏ tươi vô tận này, một vùng huyết hải vô biên vô hạn, đang cuộn trào trên bầu trời càng thu hút sự chú ý.
Vùng huyết hải này trải rộng, che kín hoàn toàn cả trăm vạn dặm bầu trời, vô tận huyết dịch ở trong đó cuộn trào, như một vết cắt ngang trời, quả thực đáng sợ phi thường.
Trong huyết hải, lại không biết có bao nhiêu tướng sĩ A Tu La tộc đang cuộn trào ở bên trong.
Phải nói là, toàn một màu đỏ, thẩm mỹ này Sở Hạo thật khó mà thưởng thức.
Sở Hạo cũng không có trêu chọc gì, nghênh ngang đi đến trên huyết hải.
Chỉ là vào khoảnh khắc Sở Hạo bước vào huyết hải, đã có vô số ánh mắt nhìn về phía Sở Hạo.
Sở Hạo tiến vào Minh Hà Huyết Hải này đã gần nửa canh giờ, Nhưng đến bây giờ một người ra tiếp đón cũng không có, Sở Hạo không tin bọn họ không phát giác ra chuyện hoang đường này.
Sở Hạo đến Minh Hà Huyết Hải cũng đâu phải một hai ngày, nhìn thấy Sở Hạo vẫn không cảm thấy quen mắt thì coi như uổng công Sở Hạo chơi với bọn họ lâu như vậy.
Không ra gặp, có lẽ là không muốn gặp đi.
Sở Hạo đoán đúng.
Giờ khắc này ở trong huyết hải, Minh Hà Giáo Tổ nhìn chằm chằm Sở Hạo, miệng liên tục nhắc:
“Cái tên đại phiền toái này, lúc này đến đây làm gì, ngươi không được qua đây a!” “Đừng tới đây, trong nhà không ai, về đi, mau về đi.” Bên người Minh Hà Giáo Tổ, thiên phi ô ma, tứ đại ma vương, tam đại ma tướng, 72 công chúa, còn có mấy chục tôn ma thần đều mình đầy thương tích.
Không có một ai hoàn chỉnh.
Rất hiển nhiên, bọn họ tuy đã thoát khỏi trói buộc của Ngũ Trọc ác thế, nhưng cũng trả giá đắt.
Ngay cả Minh Hà Giáo Tổ sau khi thả xong lời ngoan, đều trốn trong huyết hải nghỉ ngơi.
Lại không ngờ cái tên đại phiền toái Sở Hạo lại tới!
Không có việc gì thì không đến Tam Bảo Điện mà, Minh Hà Giáo Tổ vẫn nhớ rõ lần trước Sở Hạo đến Minh Hà Huyết Hải, gài Minh Hà Huyết Hải cùng đi đánh Ngũ Trọc ác thế, hoàn toàn xem như vũ khí sử dụng.
Lần này, Minh Hà Giáo Tổ chết cũng không có ý định ra ngoài tiếp khách, ai cũng không để ý hắn, mặc kệ hắn đi!
Minh Hà Giáo Tổ phi thường rõ ràng, chấp pháp đại điện sau lưng mạng lưới quan hệ chằng chịt khó gỡ, bất kể là Long tộc hay là những Thánh Nhân kia, tất cả đều là những thế lực mà Minh Hà Giáo Tổ không muốn gây sự.
Kiêng kị Sở Hạo, cũng là kiêng kị bất cứ ai phía sau Sở Hạo gây phiền phức cho Minh Hà Huyết Hải.
Sở Hạo bị phơi gần nửa canh giờ, không kiêu không nóng nảy.
Ở trên huyết hải, Sở Hạo cũng không hề câu nệ, ngược lại hoàn toàn không xem mình là người ngoài, lớn tiếng nói:
“Có quen biết hay không, tự giới thiệu một chút, ta là cha lớn Ngục thần của các ngươi!” “Đừng ẩn nấp, mau ra đây tiếp khách đi, Minh Hà lão tổ, đang nói ngươi đó!” Sở Hạo hét lớn một tiếng, âm thanh vang vọng khắp Minh Hà Huyết Hải, toàn bộ Minh Hà Huyết Hải đều nghe được thanh âm này.
Dù nói bị người gọi là cha lớn ở trong huyết hải thì rất xấu hổ, Nhưng, Minh Hà Giáo Tổ chính là không ra.
Nhiều năm như vậy ta đã nhẫn, chẳng lẽ ta lại quan tâm một tiếng chửi rủa vô nghĩa sao?
Ấy, có năng lực ngươi vào huyết hải kéo ta ra đi!
Minh Hà Giáo Tổ thật ranh mãnh!
Sở Hạo lại cười lạnh một tiếng:
“Tốt, không ra cũng được, ta lần sau lại đến.
Bất quá lần sau ta đến sẽ mang theo 365 vị Chính Thần của Thiên Đình, Long tộc, cùng 3000 Phật Đà, cùng đi trấn áp tà ma!” Uy hiếp trần trụi!
Uy hiếp ngang ngược tột độ!
Sở Hạo nói xong lời đe dọa, xoay người rời đi, phất tay áo, không mang theo một gợn mây.
Ngay lúc Sở Hạo chuẩn bị rời đi, đột nhiên liền thấy một vị lão giả mặc bạch bào xuất hiện trước mặt mình, chính là Giáo Tổ tối cao của A Tu La tộc, Minh Hà Giáo Tổ!
Minh Hà Giáo Tổ vẻ mặt âm trầm, nhìn chằm chằm Sở Hạo:
“Thằng nhãi ranh cực kỳ phách lối, hôm nay Minh Hà Huyết Hải ta xuất thế, lẽ nào lại sợ ngươi mảy may!” “Ngươi cứ thế rút lui, tha mạng cho ngươi, nếu không, xông vào Minh Hà Huyết Hải của ta, muốn cả cái mạng nhỏ của ngươi đấy!” Nội tâm Minh Hà Giáo Tổ phát điên: mau đi nhanh đi, van cầu ngươi, Minh Hà Huyết Hải ta thật chỉ muốn đánh Tây Thiên, ta không có phạm pháp, đừng đến gây phiền phức cho ta nha!
Đương nhiên, trên mặt nổi, Minh Hà Giáo Tổ vẫn uy phong lẫm liệt, uy áp bàng bạc, không thể nói là không mạnh mẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận