Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1182 Mặc Ngấn: chiêu đãi rất tuần, rất mẹ nó tuần

Chương 1182 Mặc Ngấn: chiêu đãi rất chu đáo, rất mẹ nó chu đáo
Mặc Ngấn cảm thấy tình hình vẫn khá ổn, cái tên Sở Hạo này ngược lại là có đầu óc, biết dừng chân ở bên ngoài Vạn Ma khu.
Như vậy rất tốt, chỉ cần không đi sâu vào Vạn Ma khu thì mọi chuyện đều dễ nói...
Nói là vậy, nhưng Mặc Ngấn vẫn luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Rõ ràng bây giờ mình đã bao vây Sở Hạo rồi, với tình huống này thì dù Sở Hạo có cố gắng thế nào cũng khó mà thoát được,
Vậy mà sao bầu không khí lại kỳ quái đến vậy?
Mặc Ngấn quay đầu liếc nhìn Bạch Băng và Huyết Sát,
Điều kỳ quái hơn là, hai người này khi nhìn Sở Hạo cười lại lộ ra vẻ hoảng sợ khó hiểu!
Lúc này, Bạch Băng và Huyết Sát nhớ lại nỗi k·h·ủ·n·g b·ố khi bị Sở Hạo chi phối trước đó,
Còn có sự nhục nhã khi bị vây trong lòng bàn tay làm trò hề!
Tất cả là vì bọn họ thấy nụ cười hiền lành như thiên sứ của Sở Hạo, nụ cười đó lại mang đến bóng ma tâm lý cho lũ ma vật bọn họ!
Bạch Băng và Huyết Sát lùi lại mấy bước, mặt mày đầy vẻ kinh hãi,
“Không, không, không, bọn ta chỉ đùa thôi, ta không chơi nữa, ta về, tự các ngươi chơi đi!”
“Trượt trượt, ta chỉ là đi ngang qua mua nước tương thôi, ta thật không cố ý! Ân oán của các ngươi tự mình giải quyết, cáo từ!”
Bạch Băng và Huyết Sát không nói hai lời, quay người muốn chạy.
Mặc Ngấn mặt mày âm trầm, quát lớn,
“Dừng lại, hai kẻ phế vật các ngươi, hắn chỉ là một tên thái điểu mới đến vực sâu thôi!”
“Hắn cái gì cũng không hiểu, cái Vạn Ma khu này hắn thậm chí còn không biết là chỗ nào đã dám đặt chân vào, hắn bây giờ chỉ là con chim trong lồng, đừng sợ hắn!”
“Ta lệnh cho các ngươi ở lại, nếu không, tội làm loạn sĩ khí Xích Thiên Ma Thành, chờ ta trở về Xích Thiên Ma Thành sẽ xin thành chủ xử trí các ngươi......”
Huyết Sát nghe vậy thì lại có chút do dự,
Cái này ngược lại phải cân nhắc một chút, dù sao Mặc Ngấn còn nhắc đến cả thành chủ Xích Thiên Ma Thành, không nể mặt mũi thì không hay...
Nhưng mà, Bạch Băng thân là người bị hại thì căn bản không nghe lời khuyên, như một cơn gió nam vèo một cái đã bay mất,
Bạch Băng chỉ để lại một câu tàn khốc,
“Mả mẹ nó sĩ khí của các người, chờ các ngươi sống sót rồi tới tìm ta đi!”
Bạch Băng chính là người đã bại dưới tay Sở Hạo hai ba lần chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi,
Từ bị lừa vào mỏ quặng Huyết Sát làm công, bị trộm ở Ma Long Thành, rồi lại bị lừa đi đánh ma tà, thậm chí nếu cuối cùng không kịp phản ứng thì giờ đã bị lừa làm thức ăn cho quỷ quái!
Chuyện nào việc nấy đều là máu và nước mắt!
Bạch Băng ban đầu còn kỳ vọng Mặc Ngấn sẽ mau chóng hàng phục được Sở Hạo, nhưng nhìn thấy đám người này bị Sở Hạo hết lần này đến lần khác kéo dài thời gian,
Bạch Băng theo bản năng nói với chính mình, bọn nhóc này chắc chắn sẽ gặp chuyện lớn!
Bạch Băng dùng kinh nghiệm bị trộm nhà, còn bị lừa ra đánh thuê hai lần để thề!
Cho nên, lúc thấy Sở Hạo quay đầu nở nụ cười, Bạch Băng không quay đầu lại, biết mình mà chậm chân có khi sẽ mất mạng.
Lúc này, khát vọng sống của Bạch Băng cực kỳ lớn, cho dù Mặc Ngấn ở phía sau đe dọa, gầm thét thế nào đi nữa,
Bạch Băng vẫn quyết tâm bỏ chạy, tuyệt không quay đầu lại.
Bái bai ngài nhé!
Huyết Sát thì lại không đi, dù sao hắn không bị Sở Hạo đánh đập nhiều.
Đám người chỉ có thể trơ mắt nhìn Bạch Băng như gặp ma mà bỏ chạy, trong lòng không khỏi có chút căng thẳng,
Mặc Ngấn chỉ là hung hăng nói,
“Đồ nhát gan, rác rưởi, cái thành chủ Ma Long Thành cũng chỉ có thế!”
“Dù sao đi nữa, cứ bắt Sở Hạo về, giao cho điện hạ La Nại xử lý......”
“Chuyện gì đang xảy ra......”
Mặc Ngấn đang nói, bỗng nhiên cảm thấy mặt đất rung chuyển,
Hơn nữa, mơ hồ cảm thấy một loại ma khí k·h·ủ·n·g b·ố đang trào dâng, đó là một loại ma khí như núi như biển,
Cảm giác như đang bị một đôi mắt vô hình nhìn chằm chằm, khiến tóc gáy dựng lên!
Mặc Ngấn theo bản năng nhìn về phía Sở Hạo, tức giận nói,
“Đồ chết tiệt, ngươi lại gây ra chuyện gì?!”
Sở Hạo nhún vai, vẻ mặt vô tội,
“Ta thật không làm gì cả, như lời ngươi nói, ta chỉ là một tên thanh niên thiện lương mới đến vực sâu, cái gì cũng không hiểu, ta không có ý đồ xấu.”
“Chỉ là...... Nơi này là nơi duy nhất ta thấy quen mắt, nên đưa các ngươi tới xem, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì.”
Mặc Ngấn nhíu mày, lý trí mách bảo rằng tình huống này rất bất ổn,
Nếu bây giờ không rút lui, có lẽ sẽ gặp phải nguy hiểm khó lường.
Nhưng mà, vất vả lắm mới vây được Sở Hạo, nếu để Sở Hạo chạy thì chẳng phải mọi cố gắng đều uổng phí sao?
Mặc Ngấn không phải người thiếu quyết đoán, hắn nhanh chóng ra lệnh,
“Nhanh lên, cùng nhau ra tay, nhanh chóng bắt hắn lại! Bắt xong thì nhanh rời khỏi nơi này......”
Nhưng lời còn chưa nói hết,
Đột nhiên một chấn động còn k·h·ủ·n·g b·ố hơn truyền đến, thậm chí toàn bộ mặt đất nứt ra, tạo thành một cái rãnh lớn,
Mặt đất: Ta nứt rồi!
Đám người bị địa chấn bất thình lình làm cho đổ sụp hù dọa, vội vàng bay lên tránh ra xa,
Đến khi kịp phản ứng mới đột nhiên phát hiện trên mặt đất xuất hiện một khe rãnh lớn, khe rãnh này gần như bao trùm toàn bộ vị trí vừa rồi mọi người đứng,
Và dưới khe rãnh, một đôi mắt tam giác khổng lồ đầy tức giận đang nhìn chằm chằm vào mọi người!
Trong khoảnh khắc này, mọi người như bị rắn độc trong hang nhắm trúng, sợ hãi vô cùng,
Không đúng...Không phải là giống như, mà là chính xác là như vậy!
Khi mọi người nhìn thấy cái đầu rắn to như núi nhỏ chui ra từ khe rãnh, mọi người sợ đến mặt mày tái mét!
“Ma mãng hoàng giả!”
“Gặp nạn rồi, chúng ta xong đời rồi!”
Giờ khắc này, mọi người mới đột nhiên hiểu ra,
Cái đụ mẹ đây không phải chó cùng rứt giậu gì, đây là câu cá trắng trợn!
Tên Sở Hạo này sớm đã thăm dò rõ ma mãng hoàng giả ở ngay đây, hắn từ đầu đã cố tình đưa mọi người tới để dụ chúng xuất hiện,
Hắn mới chính là thợ săn!
Sở Hạo vẻ mặt vô tội,
“Ta mới tới, chỉ biết mỗi chỗ này thôi, mời các ngươi tới chơi một chút, chiêu đãi không chu đáo, xin thông cảm.”
Mặt Mặc Ngấn tái nhợt,
Hắn cúi đầu nhìn qua bàn tay mình còn dính lòng đỏ trứng lòng trắng trứng chưa rửa sạch, rồi ngẩng lên nhìn cái đầu rắn như núi,
Chiêu đãi quá chu đáo, quá mẹ nó chu đáo a!
Con ma mãng hoàng giả này chính là một trong năm bá chủ ở ngoại vi Vạn Ma khu,
Đừng nói là Mặc Ngấn, có thêm mấy Mặc Ngấn cũng không đủ cho nó nhét kẽ răng!
“Chạy!”
Mặc Ngấn quyết đoán, quay người muốn chạy.
Nhưng mà, một chuyện còn k·h·ủ·n·g b·ố hơn đã xảy ra.
Lúc Mặc Ngấn quay đầu, đột nhiên nhìn thấy một đám tà nhãn vực sâu đang chắn phía sau mình!
Trong đám tà nhãn đó, có một tà nhãn có thân hình to lớn dị thường, con mắt ở giữa như một viên kim cương nhỏ phát sáng chói lọi!
Đó là tà nhãn hoàng giả!
Giờ khắc này, khung cảnh trở nên ngưng trọng lạ thường, như thể không khí cũng đang nhìn!
Năm bá chủ ngoại vi Vạn Ma khu, xuất hiện hai con!
Mặc Ngấn trừng mắt nhìn Sở Hạo, nghiến răng nghiến lợi,
“Đáng c·h·ết Sở Hạo, ngươi rốt cuộc đã làm cái gì?!”
Sở Hạo: “......”
“Ngươi nghe ta biện bạch, cái này thật không phải do ta mang đến......”
Bạn cần đăng nhập để bình luận