Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 882: quất ngươi còn dám tránh? Dược Sư Phật ngươi tốt phách lối a

Chương 882: Tát ngươi mà còn dám tránh? Dược Sư Phật, ngươi giỏi phách lối nhỉ!
Dược Sư Phật ngược lại đã có kinh nghiệm, hắn biết hiện tại thân phận địa vị của Sở Hạo dường như không hề thấp hơn so với chính mình.
Ba đời chư Phật, cùng Thiên Đình Tứ Ngự, đều là những đại năng nắm giữ một cõi.
Chỉ có điều, Dược Sư Phật trong lòng cũng có đủ kiểu khó chịu, lần trước đánh lén Sở Hạo không giết được Sở Hạo, Lại không ngờ rằng chỉ trong một thời gian ngắn ngủi mấy tháng, Sở Hạo vậy mà đã trở thành đương kim Tứ Ngự!
Loại chênh lệch này không chỉ khiến Dược Sư Phật cảm thấy ghen ghét, mà còn cảm nhận được một sự bất an.
Nói thật, nếu không phải hiện tại Sở Hạo nắm giữ m·ệ·n·h căn t·ử của Tây Thiên, Dược Sư Phật đã muốn trực tiếp ra tay g·iết Sở Hạo rồi!
Đối với Sở Hạo, Dược Sư Phật vô cùng ghen ghét và đối địch!
Vô luận như thế nào, hắn biết hôm nay không phải đến gây phiền phức, ngược lại, hôm nay là đi cầu Sở Hạo.
Cho nên, dù Dược Sư Phật có không tình nguyện đến đâu, trên mặt Dược Sư Phật vẫn cố nặn ra một nụ cười hiền hòa cực độ, “Đế Quân Sở Hạo, vất vả ngươi đường xa đến đây, thực ra là có chút việc muốn…” Bốp!
Ngay lúc Dược Sư Phật nặn ra nụ cười như hoa cúc thì Sở Hạo bất ngờ giáng một bạt tai vào mặt Dược Sư Phật!
Dược Sư Phật không kịp chuẩn bị, mặt hứng trọn một cái tát của Sở Hạo.
Quan Âm Bồ tát cùng đám Yết Đế Già Lam bên cạnh thấy mặt đều tái mét, vô cùng chấn động, “Sở Hạo, ngươi đang làm gì! Sao ngươi lại tát mặt sư phật!” “Lần này Tây Thiên chúng ta mang theo thành ý đến đàm phán, ngươi ngươi ngươi, sao ngươi có thể vô lễ như vậy!” “Thường nói giơ tay không đánh người mặt tươi cười, ngục thần Sở Hạo, có phải ngươi quá không hiểu quy tắc!” Tình huống lúc này, Quan Âm Bồ tát hoàn toàn không ngờ tới, câu chào đầu tiên còn chưa nói xong, Sở Hạo sao lại mạnh tay như vậy chứ? Một bạt tai không nói hai lời vào mặt Dược Sư Phật?
Dược Sư Phật chính mình cũng ngơ ngác, đầu tiên là kinh hãi, lại là cuồng nộ, tiếp đó toàn thân pháp lực tăng vọt, sức mạnh toàn thân bùng nổ ra!
Uy áp cường đại của Dược Sư Phật trực tiếp dồn lên người Sở Hạo, trên mặt nổi gân xanh gầm lên:
“Thằng ranh con, ngươi làm cái gì! Ngươi có phải là không muốn sống!” Sở Hạo đối mặt với uy áp và cơn giận dữ của Dược Sư Phật, chỉ lạnh lùng nhìn Dược Sư Phật, “Mẹ nó, ta chính là ngục thần chấp pháp tam giới, A di đà phật còn hiểu chuyện, sao ngươi vẫn không hiểu?” Lồng ngực Dược Sư Phật phảng phất bốc lửa thiêu đốt, nhưng nghĩ đến việc hôm nay mình đến để vá víu, nhất thời Dược Sư Phật chỉ có thể nuốt cục tức này xuống.
Dược Sư Phật nghiến răng nghiến lợi trong bụng, kìm nén bực bội cắn răng nói:
“Ngục thần Sở Hạo, mau giao Dương Liễu Chi và Ngọc Tịnh Bình…” Bốp!
Sở Hạo lại một tát nữa vào mặt Dược Sư Phật, tốc độ cực nhanh, cho dù Dược Sư Phật có kịp phản ứng muốn tránh né cũng không được.
“Sở Hạo, đồ súc sinh chết tiệt, ai cũng đừng nghĩ là ta thật sự không dám g·iết ngươi!” Dược Sư Phật giận tím mặt, ánh mắt phảng phất muốn phun ra lửa!
Mới gặp mặt còn chưa nói rõ ràng câu nào, đã bị Sở Hạo tát hai cái, mẹ nó cái này đổi ai ai chịu được a!
Quan Âm Bồ tát cùng Chúng Yết Đế Già Lam ở đó càng sợ hãi đến run rẩy, trong lòng thầm mắng, “Cái tên Sở Hạo này điên rồi hả? Cái gì cũng chưa rõ đã trực tiếp tát hai cái rồi?” “Nếu không phải Dược Sư Phật hôm nay mang theo nhiệm vụ mà đến, thì giờ đã cho Sở Hạo ăn đòn rồi!” “Xong rồi xong rồi, cái tên Sở Hạo này nhìn là không muốn phối hợp, lỡ như vụ Trấn Nguyên Tử kia không qua được thì làm sao bây giờ?” Sở Hạo trước ánh nhìn giận dữ cùng lời đe dọa của Dược Sư Phật, chỉ thản nhiên nói:
“Đã nói rồi, ta hiện tại là Câu Trần Đại Đế, còn gọi ta ngục thần? Sao không hiểu chuyện vậy? Tát ngươi mà còn dám tránh?” Hiển nhiên, đây đều là lý do thoái thác của Sở Hạo, Sở Hạo chỉ là nhìn thấy tên gian tặc năm xưa đã đánh lén mình, muốn tát vài cái, thực hiện lời hứa khi trước mà thôi.
Dược Sư Phật tức đến hổn hển, toàn thân pháp lực tuôn trào, trong ánh mắt đầy sát ý hung hăng:
“Đồ súc sinh, quá ngông cuồng, nạp mạng đi!” Dược Sư Phật ngang nhiên ra tay, tay như Kim Long vồ vuốt, muốn giết chết Sở Hạo tại chỗ.
Thế nhưng, Sở Hạo lại chỉ nhàn nhạt lấy Dương Liễu Chi và Ngọc Tịnh Bình ra, bóp trong tay, “Đến đây.” Dược Sư Phật nắm chặt đấm, dừng lại trước mặt Sở Hạo, không dám tiến thêm bước nào, Một quyền này của hắn không giết được Sở Hạo, bởi vì Sở Hạo hiện tại đã là cường giả cảnh giới đại năng, không có thủ đoạn đặc thù rất khó giết chết; Thứ hai, một quyền này của hắn nhất định không nhanh bằng tốc độ Sở Hạo bóp nát Ngọc Tịnh Bình và Dương Liễu Chi, Bây giờ, bởi vì sự việc làm đổ cây quả Nhân Sâm bại lộ, Trấn Nguyên Tử mang theo một đám đệ tử, trực tiếp tuyên chiến với Tây Thiên, Tây Thiên nhất định phải nhanh chóng hòa hoãn quan hệ với Trấn Nguyên Tử, nếu không giải quyết được thì đại phiền toái này sẽ còn lớn hơn!
Vô vàn nỗi lo nghĩ, nhất thời khiến Dược Sư Phật gần như cắn nát răng cũng chỉ có thể giận dữ buông tay xuống.
Thế nhưng, Sở Hạo lại không hề biết thu liễm.
Sở Hạo một tay nắm Ngọc Tịnh Bình và Dương Liễu Chi, một tay kia lại không khách khí vung lên mặt Dược Sư Phật, Dược Sư Phật tức đến thở không ra hơi, một lần hai lần đã quá đủ rồi a!
Ta cũng cần phải giữ thể diện chứ hả?
Dược Sư Phật không dám trực tiếp đánh Sở Hạo, chỉ bắt lấy cổ tay Sở Hạo, đắc ý nhìn Sở Hạo, “Thằng ranh, ngươi còn phách lối nữa không?” Sở Hạo lại sầm mặt lại, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, “Dược Sư Phật, ngươi bị điên hả? Ngoan ngoãn đưa mặt qua đây cho ta tát cho thống khoái, đừng làm tay ta phải giơ khó coi.” Lời Sở Hạo vừa dứt, mọi người ở đó đều trợn mắt há hốc mồm, gần như không dám tin vào tai mình!
Mẹ nó mạnh tay quá rồi!
Tát Dược Sư Phật mà còn dám nói ngông cuồng như thế, đừng để tay ta giơ khó coi loại lời này cũng nói ra được?
Thì ra việc tát mặt Dược Sư Phật xem ra là một chuyện quá đỗi bình thường?
Dược Sư Phật giận đến run rẩy, còn định mắng lại, Sở Hạo lại cười lạnh một tiếng, không nói nhiều, pháp lực trong tay khẽ động, Dương Liễu Chi ngay lập tức bị bẻ gãy mấy lá cây.
Nhìn kìa, chỉ cần Sở Hạo tăng thêm một chút pháp lực, Dương Liễu Chi sẽ lập tức tan nát!
Dược Sư Phật tức giận, “Ngươi dám!” Sở Hạo hơi nhướng mày, càng tăng thêm cường độ.
Dương Liễu Chi tựa như tóc của người thức đêm, ào ào rụng xuống.
Con người Sở Hạo tương đối thù dai, cú đánh lén năm xưa của Dược Sư Phật, Sở Hạo đương nhiên muốn đòi lại gấp trăm lần, chỉ là bây giờ thu chút tiền lãi.
Dược Sư Phật trợn mắt nhìn, giận dữ, “Không! Không được! Ngươi bình tĩnh một chút!” Vừa nói, Dược Sư Phật đã buông tay ra.
Bốp!
Bàn tay Sở Hạo không chút do dự giáng xuống mặt Dược Sư Phật.
Sống c·h·ết coi nhẹ, không phục thì làm!
Người chim ch·ết thì sẽ bay lên trời, không chết thì sống nghìn năm!
Nghĩ đến việc Hồng Vân và Trấn Nguyên Tử bị bắt nạt, càng sợ hãi lại càng uất ức, nhường nhịn ở thế giới này chỉ sẽ nhận lại sự ức hiếp lớn hơn.
Cho dù không phải thế, Sở Hạo cũng là không thích uất ức, lấy oán báo oán, có thù tất báo, không bỏ sót một ai!
Đây mới chính là chân lý vĩnh hằng mà Sở Hạo theo đuổi!
Rất lâu sau, Sở Hạo liên tiếp tát Dược Sư Phật mấy trăm cái, tát đến nỗi tay Sở Hạo cũng đau nhức, Sở Hạo mới chịu buông tay, bất mãn nói, “Dược Sư Phật quả nhiên phách lối, tát ngươi mà còn né? Có thể phối hợp một chút được không?” “Được rồi, nói chuyện chính sự thôi.” Dược Sư Phật giờ phút này đã sưng thành đầu heo, mắt hắn nhìn chằm chằm vào Sở Hạo, trong ánh mắt như phun ra lửa giận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận