Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 988: Đường 3 Tàng: a? Ngươi đi theo ta đi

Khi Sở Hạo cùng Khuê Mộc Lang đối thoại, luôn có phù triện che chắn. Dù sao Tây Thiên luôn có hộ pháp Thần Chi ngầm bảo vệ hắn, chưa kể còn có Lục Đinh Lục Giáp, Ngũ Phương Yết Đế, Tứ Trị Công Tào, mười tám vị Hộ Giáo Già Lam. Bọn họ tuy không làm được việc gì to tát, nhưng những việc nghe ngóng, nhìn trộm này lại rất hợp ý. Đương nhiên, do chiến trận vừa rồi quá kinh khủng, nên không vị thần linh hay hộ pháp nào dám đến gần, đều lẩn mất từ xa! Sở Hạo cẩn thận quá mức cũng là điều dễ hiểu.
Khuê Mộc Lang dù không được Sở Hạo cho phép đi theo hầu Bảo Tượng Quốc, nhưng hắn vẫn vô cùng trung thành tận tụy. Hắn đem toàn bộ kế hoạch trước đó Tây Thiên sắp đặt cho mình trình bày ra. Sở Hạo nghe Khuê Mộc Lang miêu tả tỉ mỉ, mới biết Tây Thiên toan tính lớn đến vậy, bọn chúng đã chuẩn bị sẵn việc ép tất cả yêu quái phải quy hàng Tây Thiên.
Sở Hạo xoa xoa cằm, phân phó với Khuê Mộc Lang: “Cứ tiếp tục theo kế hoạch của bọn chúng, tùy thời mà hành động.”
“Tuân lệnh!” Khuê Mộc Lang gật đầu, quay người rời đi. Sở Hạo thì nghĩ ngợi một lát rồi bay thẳng đến Bảo Tượng Quốc.
Không bàn đến lần này Sở Hạo đi thế nào, giờ phút này Đường Tam tạng đang ở trong Ba Nguyệt Động, nhìn đống thi thể ngổn ngang cùng máu me văng tứ tung, vậy mà bắt đầu có chút khó chịu. Tất nhiên không phải vì nổi lên lòng trắc ẩn của đàn bà, Đường Tam tạng đã là người khai ngộ.
“Rốt cuộc ta cũng đã vào cổng lớn, giờ thì giết sạch lũ yêu quái này, rồi cho chúng nó nhặt xác thì tốt...”
“Ô ô ô ô... Thảm thiết thế này, làm sao thu dọn được a?”
“Nếu Không Không ở đây thì tốt, hắn thổi một hơi là thi thể hóa thành khói bụi, tất cả lại trở về sạch sẽ.”
Đường Tam tạng vừa bi thương vừa khóc trong động, nhớ đến đồ đệ của mình, mắt rưng rưng, đúng là nước mắt cá sấu, chỉ mong Ngộ Không trở về quét dọn.
Đang lúc bi thương phiền não, chợt thấy từ trong động có một phụ nữ bước ra, vịn vào định hồn cái cọc, kêu lên: “Trưởng lão kia, ngươi từ đâu đến? Sao lại ở đây… Ngọa Tào!”
Người phụ nữ mới bước ra từ trong nghe thấy tiếng động, vốn tưởng đám yêu quái lại bắt người đến làm chuyện ác, những chuyện này nàng vốn không để ý đến. Nhưng lần này nàng cảm thấy động tĩnh hơi lớn, nên nín nhịn đến lúc gió êm sóng lặng mới dám ló đầu ra xem xét. Nhưng điều nàng nhìn thấy lại là yêu nhị đại bọn chúng gãy chi nát thịt khắp nơi, ở giữa còn có một đống xác cao như núi nhỏ, đó chính là xác của đám yêu nhị đại chất thành, mà trên đống xác ấy lại có một gã cự hán đầu trọc, cao đến ba mét, cơ bắp cuồn cuộn, nhưng sắc mặt dị thường bình tĩnh, trông như hòa thượng.
Việc này khiến nàng sợ hãi, chưa từng thấy qua cảnh tượng kinh khủng như vậy, nàng sợ hãi kêu lên, lùi lại liên tục, “Ngươi ngươi ngươi, ngươi là yêu nghiệt phương nào, giả trang hòa thượng tới đây có mục đích gì!”
Không sợ mới là lạ, thực lực của bọn yêu nhị đại nàng biết rõ, vậy mà bị một kẻ chém giết sạch, tồn tại như vậy sao có thể là người!
Trưởng lão nghe vậy, mắt còn đẫm lệ lén nhìn người phụ nữ kia chừng ba mươi tuổi, nhưng lại là xinh đẹp mặn mà, phong vận vẫn còn! Đường Tam tạng trong nháy mắt lau khô nước mắt, trên mặt nở nụ cười hiền hòa, ôn nhu nói: “Vị Nữ Bồ tát này ơi, bần tăng là hòa thượng bị bắt vào đây sắp bị ăn thịt, tay trói gà không chặt,” “Nữ Bồ tát, không cần hỏi, người muốn ăn thì cứ ăn ta đi.”
Người phụ nữ kia liếc qua đống thi thể ngổn ngang, cùng gã đầu trọc cự nhân toàn thân đầy máu vô cùng đáng sợ, gượng cười hai tiếng rồi lùi lại hai bước, “Sắp bị ăn thịt? Tay trói gà không chặt? Trông thật giống một hòa thượng, các hạ chẳng lẽ là Đại Vu chuyển thế, tà ma thác sinh! Đừng hòng lừa gạt nữa, hiện nguyên hình đi!”
Đường Tam tạng chắp tay trước ngực, chắp tay cung kính nói: “Nữ Bồ tát, không nên thấy mặt mà bắt hình dong, bần tăng thật sự là hòa thượng.” “Nữ Bồ tát thật không ăn ta sao? Lẽ nào Nữ Bồ tát cùng bần tăng cũng bị bắt tới phàm nhân?”
Người phụ nữ kia khẽ giật khóe miệng, từ “phàm nhân” mà dùng cho ngươi thật là quá đề cao. Tuy nhiên, người phụ nữ thấy Đường Tam tạng không có ác ý, nên cũng hòa hoãn lại nói: “Ta không phải kẻ ăn thịt người. Nhà ta ở phía tây nơi này hơn ba trăm dặm. Ở đó có một nước gọi là Bảo Tượng Quốc. Ta là công chúa thứ ba của quốc vương, nhũ danh là Bách Hoa Tu. Chỉ vì vào đêm 15 tháng 8 mười ba năm trước, khi ngắm trăng thì bị yêu ma ở đây hút vào một trận cuồng phong, rồi cùng hắn làm vợ chồng mười ba năm. Ta ở đây sinh con dưỡng cái, bặt vô âm tín về triều, nghĩ đến cha mẹ ta không có ngày gặp lại. Còn ngươi từ đâu đến, bị chúng bắt vào đây à?”
Đường Tam tạng giận dữ, “Đáng giận, lại là cướp giật phụ nữ, nhưng ngươi yên tâm, lũ yêu quái đã bị bần tăng siêu độ rồi.”
“À đúng rồi, bần tăng vốn là tăng nhân Đường triều, phụng sắc mệnh của hoàng đế Đại Đường, tiến về phương Tây tìm thỉnh kinh, trải qua bao núi, chuyên đến tháp hạ để yết kiến thánh tăng. Không ngờ nơi này lại là hang ổ yêu quái, bần tăng bị ép, đành phải tự vệ, may mắn được một chiêu hai thức giành chiến thắng, may mắn còn sống.”
Bách Hoa Tu nghe xong mặt đen lại, cái gì mà một chiêu hai thức chiến thắng? Còn may mắn? Ta thấy một chiêu hai thức của ngươi là đã giết hết lũ yêu nhị đại bọn chúng rồi chứ? Bách Hoa Tu mới nhớ tới Khuê Mộc Lang trước đó đã nói với mình, đây chính là con cờ vàng của Tây Thiên, cuối cùng thì kịch bản cũng bắt đầu. Bách Hoa Tu dựa theo lời dặn dò trước đó của Khuê Mộc Lang, cũng biết hôm nay phải thả Đường Tam tạng, chỉ là… còn cần thả sao?
Bách Hoa Tu xoắn xuýt một lát, chợt nhận được bí mật truyền âm của Khuê Mộc Lang, “Theo kế hoạch mà làm!” Bách Hoa Tu nhíu mày, hay là quyết định tuân theo lời Khuê Mộc Lang, trợn tròn mắt nói dối với Đường Tam tạng, “Trưởng lão dù đã diệt hết đám yêu quái này, nhưng ngươi không biết trong động này, kẻ mạnh nhất là phu quân ta, hắn mà trở về thì ngươi chạy không thoát đâu.”
Đường Tam tạng gật gù, “Mong Nữ Bồ tát cứu ta!”
Bách Hoa Tu giật khóe miệng, không biết có phải ảo giác không, nàng thấy được trong đáy mắt Đường Tam tạng có chút chiến ý. Cái mẹ nó, hòa thượng đến từ Đường Triều giờ đều mạnh như vậy sao? Nhất định muốn đụng thử ư?
Bách Hoa Tu rốt cuộc vẫn là nhắm một mắt mở một mắt nói: “Trưởng lão đừng lo, ngươi vốn là người đi thỉnh kinh, ta sẽ cứu ngươi. Bảo Tượng Quốc là con đường phía tây của ngươi, ngươi mang giúp ta một phong thư về đó, đưa cho phụ mẫu ta, ta sẽ dạy bọn họ tha cho ngươi.”
Đường Tam tạng nhíu mày, miệng cười toe toét, “Tốt quá tốt quá, bần tăng rốt cuộc không còn bị yêu quái bắt nạt! Nữ Bồ tát, nếu có thể cứu được mạng của bần tăng, ta nguyện làm người đưa thư.”
Bách Hoa Tu trong chớp mắt cảm thấy Đường Tam tạng đang bày mưu tính kế, chút nữa liệu Đường Tam tạng có không chịu đi mà quyết một trận sống mái với phu quân của mình không? Nghĩ đến đây, Bách Hoa Tu vội quay trở lại phía sau, tức thì viết một lá thư nhà, phong cẩn thận rồi đến trước cái cọc giải phóng Đường Tăng, đưa thư cho Đường Tam tạng.
Đường Tam tạng nâng lá thư trên tay, hết sức kích động nói: “Nữ Bồ tát, đa tạ ngươi ơn cứu mạng. Ta đây đi đưa thư cho cha của người. Đúng rồi, hay là người cùng bần tăng đi luôn đi?”
Bách Hoa Tu: “…”
Tào tặc?
Đường Tam tạng ý thức được mình lỡ lời, vội nói: “Không phải, bần tăng muốn nói, chỉ sợ lâu ngày, cha mẹ người không chịu nhận người thì phải làm sao?” “Hơn nữa, bây giờ trong động đã hết yêu quái rồi, ngươi đi theo ta đi!”
Đường Tam tạng tiếp tục thử dụ dỗ nhân thê.
Bạn cần đăng nhập để bình luận