Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1583 hắn như giữa trời Hạo Nguyệt, không chiếu trong rừng phiến lá

Chương 1583 hắn như Hạo Nguyệt giữa trời, không soi bóng xuống phiến lá trong rừng Đường Tam Tạng từ trước đến nay là một người biết điều, chưa từng bị mê hoặc mà nghi ngờ trí óc. Lần này hắn kiên định như vậy, lại không phải vì sắc dục làm mờ mắt, hắn chỉ là vô cùng đơn thuần muốn tuân theo ý nghĩ nội tâm mình, đi tranh thủ sự tha thứ của La Sát Nữ.
Mà bây giờ, cho dù La Sát Nữ ý định giết người kiên quyết, bản thân sắp bị đao kiếm kề cận, Đường Tam Tạng cũng tuyệt không lùi bước!
"Ngộ Không, ngươi lui ra, La Sát công chúa, cô cứ tới đi."
Đường Tam Tạng nhắm mắt, giọng nói bình tĩnh, lãnh đạm.
Tôn Ngộ Không nghe vậy, cắn răng, nhưng cũng không tiếp tục giải thích, chỉ lùi về sau vài bước, đứng bên cạnh mắt không rời La Sát công chúa. Đối với Tôn Ngộ Không mà nói, tất cả ý nghĩ của Đường Tam Tạng hắn đều không để ý, cũng mặc kệ cái La Sát Nữ này là tẩu tử hay là sư nương, hắn chỉ muốn bảo vệ Đường Tam Tạng.
Nếu La Sát Nữ thực sự gây tổn thương chí mạng cho Đường Tam Tạng, Tôn Ngộ Không có nắm chắc trước khi Đường Tam Tạng tắt thở sẽ lập tức đánh chết La Sát Nữ!
Dù biết Đường Tam Tạng có lẽ sẽ vì chuyện này trách mắng, thậm chí quyết liệt với mình, nhưng Tôn Ngộ Không không quan tâm. Cũng như Đường Tam Tạng muốn bảo vệ La Sát Nữ, hắn chỉ muốn bảo vệ Đường Tam Tạng, những thứ khác không quan trọng!
La Sát Nữ không muốn giải thích, hai tay vung kiếm, nhắm thẳng đầu Đường Tam Tạng chém tới.
Nhưng mà, cái hình ảnh máu thịt văng tung tóe trong dự liệu không hề xuất hiện. Ngược lại, chỉ nghe thấy tiếng đinh đinh đinh. Hai thanh kiếm của La Sát Nữ rơi trên đầu trọc lốc của Đường Tam Tạng, lại giống như nghe thấy tiếng rèn sắt vậy.
Êm tai sao? Êm tai chính là cái đầu tốt! Đường Tam Tạng chẳng có gì, chỉ có một cái đầu sắt! Binh binh bang bang, chém đến mười mấy nhát, Đường Tam Tạng vẫn không hề nhúc nhích, không hề tổn thương! Ngay cả Tôn Ngộ Không cũng ngạc nhiên nhìn Đường Tam Tạng, không ngờ tu vi thể thuật của sư phụ mình vậy mà đã cao đến mức có thể dùng thân xác chống lại sự công kích của La Sát Nữ!
Chuyện này có chút không hợp lẽ thường a! Phải biết, tu vi của La Sát Nữ không hề yếu, đây là một đại yêu quái có chút tiếng tăm, mặc dù không mạnh bằng những đại yêu mà họ thấy trước đó, nhưng cũng mạnh hơn Bạch Cốt Tinh rất nhiều. Trước đây Đường Tam Tạng gặp yêu quái có cấp bậc tương đương, vẫn thường bị đuổi đánh, nào ngờ bây giờ lại mạnh mẽ đến mức này, đứng yên tại chỗ mà trúng vài nhát cũng không sao.
Lại nói, Đường Tam Tạng tu vi lấy đâu ra? Sao lại đột ngột tăng mạnh như vậy? Lúc này Tôn Ngộ Không mới hiểu tại sao Đường Tam Tạng vừa rồi nói chắc chắn như vậy, thì ra sư phụ mình đã biết bản thân không hề tổn hao gì, cho nên mới dùng cách này để thu phục sự tha thứ! Một sư phụ có chút tâm cơ a!
Đường Tam Tạng lúc này mới chậm rãi mở mắt, trong mắt thêm một phần thành khẩn: “La Sát công chúa, cô chém cũng đã chém, cũng hết giận rồi, có thể tha thứ cho ta chưa?”
Sắc mặt La Sát Nữ âm trầm, “Ngươi đang tính kế ta?! Hơn nữa, ngươi cái hòa thượng thân xác phàm thai, tại sao lại có thân thể cứng rắn như vậy! Mình đồng da sắt!?”
Đường Tam Tạng chắp tay trước ngực, thần sắc vô cùng cung kính: “Một lòng hướng Phật, người có thể cầu được Phật pháp, tự nhiên có thể nhận được sự phù hộ của Phật pháp. La Sát công chúa, xin hãy cho mượn quạt báu, cứu chúng sinh khỏi cơn lửa nước.”
La Sát nghiến răng, nhưng nàng biết với thực lực của mình, làm thế nào cũng không thể đánh lại Đường Tam Tạng. La Sát Nữ lại cắn răng nghiến lợi nói: “Tên khốn, bảo bối của ta không dễ gì cho mượn. Nếu muốn mượn, cần lấy năm kiện Hậu Thiên Chí Bảo, 30.000 công đức thần thủy để đổi!”
Đường Tam Tạng ngẩn người, năm kiện Hậu Thiên Chí Bảo, 30.000 công đức thần thủy? Cái này bảo bọn hắn đi đâu mà kiếm? Coi như tất cả vũ khí trong đội ngũ cộng lại, cũng không đủ con số này, huống chi còn có công đức thần thủy, chẳng phải là bảo vật của Tây Thiên sao? Mặc dù Đường Tam Tạng cũng thật sự muốn mượn cơ hội này cho La Sát Nữ chút bồi thường, để thể hiện sự áy náy với việc đã oanh giết Hồng Hài Nhi, nhưng Đường Tam Tạng chưa hỏng đến mức lấy đồ của đồ đệ mình đi hiến cho La Sát Nữ.
Đường Tam Tạng lắc đầu: “Bần tăng trên người không mang nhiều như vậy, xin phu nhân đổi một yêu cầu khác đi, chỉ cần là chuyện bần tăng có thể làm, bần tăng nghĩa bất dung từ......” Nhưng mà, Đường Tam Tạng còn chưa dứt lời, đã cảm nhận được yêu khí trên người La Sát Nữ bùng nổ.
Đường Tam Tạng hơi nhíu mày: “Cô đánh không lại ta, cho dù động thủ, cũng không làm bị thương được ta, xin phu nhân đừng phí sức......” Nhưng rồi, thấy La Sát Nữ lấy ra một cây quạt từ trên người. La Sát Nữ giận dữ nói: “Ta đánh không lại các ngươi, thì gọi các ngươi cút!”
La Sát Nữ liền lấy quạt lá cọ ra, phẩy một cái, một trận âm phong nổi lên. Ngay lập tức, giữa trời đất cuồng phong gào thét!
Đường Tam Tạng cùng đồ đệ bốn người lập tức cảm thấy thân hình không vững, ba sư huynh đệ Tôn Ngộ Không thì còn đỡ, chí ít thực lực mạnh mẽ, không dễ dàng bị thổi bay. Nhưng Đường Tam Tạng thì hoàn toàn không thể chống đỡ, trực tiếp bị thổi bay đi không thấy bóng dáng, đừng hòng níu giữ được.
Tôn Ngộ Không thấy vậy, vội hô lớn một tiếng: “Sư phụ! Các sư đệ, đuổi theo!” Tôn Ngộ Không không nói hai lời, lập tức nhảy lên Cân Đẩu Vân, đuổi theo hướng Đường Tam Tạng mà đi. Sa Ngộ Tịnh và Trư Bát Giới cũng nhanh chóng theo sau.
Lúc này La Sát Nữ mới ngạo nghễ quay người, đắc thắng trở về. Trước khi về động, nàng còn quay đầu nhìn về phía chỗ khuất Sở Hạo đứng vừa rồi, không thấy Tiên Quân đâu, tim La Sát Nữ trong nháy mắt trầm xuống, khó chịu vô cùng, thất lạc trở về động phủ.
Lúc trở về, các nha hoàn trong động vội ra đón, ánh mắt đều căng thẳng: "Nãi nãi, thắng rồi sao?" La Sát Nữ hừ lạnh một tiếng, nói: "Mấy người bọn hắn, bị ta một quạt liền phẩy bay ra ngoài, bây giờ không biết có phải bị đập thành thịt băm không nữa!"
Trong mắt nha hoàn thoáng hiện một tia lo lắng, cắn môi, khẽ hỏi: “Vậy Tiên Quân...... Ý con là, Tiên Quân cường đại như vậy, cũng bị nãi nãi quạt bay sao?”
La Sát Nữ không hề phát giác sự lo lắng trong mắt nha hoàn, chính bản thân nàng cũng đang chìm đắm trong sự thất lạc vì không thể gặp Tiên Quân, chỉ thở dài nói: “Tiên Quân, bị bà cô Quan Âm Bồ Tát kia mang đi rồi, đáng hận, khiến ta đến mặt cũng không gặp được, bất quá Tiên Quân thực lực cái thế vô song, cái bà cô kia cũng không làm gì được hắn.”
Nghe vậy, nỗi lo trong lòng nha hoàn mới hạ xuống, giờ khắc này, nàng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Dù thế nào, chỉ cần hắn không sao là được. Nhưng rồi, nha hoàn lại nghĩ tới nỗi thất vọng, mình ở trong này nhớ nhung, lo lắng cho hắn như vậy, ...... Hắn căn bản không biết mình.
Mình trong thế giới của hắn, chẳng qua chỉ là một phiến lá không đáng chú ý trong khu rừng rậm. Chỉ là chiếc lá tham lam ngước nhìn Hạo Nguyệt mà thôi. Thế nhưng, Hạo Nguyệt sao vì phiến lá mà dừng chân, chỉ là chiếu xuống một mảnh thanh huy rồi rời đi.
Hắn vẫn là chúng tinh củng nguyệt, vẫn là thứ thanh huy chói mắt nhất của thiên địa. Mà nàng, chỉ là một phiến lá nhỏ bé, tàn lụi bất cứ lúc nào, không ai hỏi thăm mà thôi. Trong huyệt động âm u ẩm thấp, trên mặt nha hoàn và La Sát Nữ, đều là nỗi ưu sầu.
Nhưng mà, ai cũng sẽ không để ý tới mấy yêu quái nhỏ bé không ai biết này, Tây Du như bánh xe luân hồi cuồn cuộn, nghiền nát lá cây, nghiền nát tất cả ảo mộng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận