Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1490 Vương Mẫu: ngươi đánh bản cung Ái Khanh? Muốn chết

Chương 1490 Vương Mẫu: ngươi đánh Ái Khanh của bản cung? Muốn chết Đế Thính điên cuồng không gì sánh được, một mực ngăn cản Sở Hạo, "Ngươi ngươi ngươi! Ta muốn ngươi bây giờ liền đi nhanh đem hắn thả ra, ngươi nếu không đáp ứng, ta hiện tại liền giết ngươi! Còn có Na Tra không biết sống chết bên cạnh ngươi nữa!"
Nhưng mà, Sở Hạo và Na Tra lại bình chân như vại.
Sở Hạo nhún vai nói, "Đánh ta đúng không? Vậy thì hết cách, xem ra Lục Nhĩ Mi Hầu đời này đều không thả ra được, ta thấy Tây Thiên các ngươi có vẻ rất coi trọng tiểu hầu tử này, đáng tiếc, hay là các ngươi tìm người khác đi?"
Đế Thính nhìn thấy bộ dáng này của Sở Hạo, càng thêm cuồng nộ, "Cho ngươi mặt mũi, chỉ là một tên Chuẩn Thánh ngũ chuyển, xem ta đánh chết ngươi!"
Nhưng mà, Quan Âm Bồ Tát vội vàng tiến lên ngăn cản, "Đế Thính, tỉnh táo, nhất định phải tỉnh táo lại!"
Nhưng lần này Đế Thính không còn nể mặt Quan Âm Bồ Tát, trực tiếp đẩy Quan Âm Bồ Tát ra, "Quan Âm Bồ Tát, rốt cuộc ngươi đứng về bên nào?! Bây giờ, cùng ta cùng nhau đánh cho tên súc sinh này gần chết, tìm Thiên Đình đổi người!"
"Ngươi hoặc là cút ngay, hoặc là đừng cản!"
Giờ phút này Đế Thính đã bị tức đến điên cuồng, một chút cũng không nghe lọt tai lời khuyên nhủ.
Quan Âm Bồ Tát thở sâu, cũng chỉ lắc đầu, "Vậy ta cứu không được ngươi."
Sau đó, Quan Âm Bồ Tát lùi lại mấy bước, trên mặt tràn đầy vẻ tiếc nuối.
Đế Thính thấy Quan Âm Bồ Tát không ngăn cản nữa, lập tức sát ý dâng lên, xông về Na Tra.
Đế Thính cũng không phải là làm loạn, hắn biết Sở Hạo có ân tình sâu nặng, đánh Sở Hạo có lẽ mấy ngày cũng không đánh ra được thứ gì, nhưng nếu bắt Na Tra lại dễ như trở bàn tay, mà Sở Hạo lại không ngăn được mình.
Sau đó lại dùng Na Tra uy hiếp Sở Hạo, tùy tiện có thể đổi Lục Nhĩ Mi Hầu về.
Chính là Tây Thiên phế vật như vậy mới tùy tiện bị Sở Hạo nắm chặt, nếu đổi lại là mình, đã sớm đè Sở Hạo xuống đất mà ma sát rồi.
Đế Thính tưởng tượng như vậy, nhưng khi hắn xông về phía Na Tra, chợt phát hiện mình xông không nổi nữa.
Đế Thính kinh hãi phát hiện, mình lại bị một vùng ngân hà vây tại chỗ!
Đế Thính trợn to mắt, chưa từng cảm thụ qua lực áp chế khủng bố như thế, mình dù sao cũng là người sơ bộ tu luyện không gian chi đạo, cũng có thể tung ra công kích trên không gian.
Nhưng mà, tinh hà bao phủ quanh thân lại giống như có thể đóng băng toàn bộ không gian và thời gian, vô luận Đế Thính sử dụng năng lực gì cũng không thể thoát khỏi tinh hà bao quanh nửa tấc!
Năng lực bực này, chí cường giả!
"Ngươi là nghiệt súc, không ngoan ngoãn ở Tây Thiên chờ, lại dám ra ngoài gây họa cho Ái Khanh của bản cung?"
Một giọng nói uy nghiêm mà ưu nhã vang lên.
Mọi người ở đây đều ngẩng đầu nhìn lại, không khỏi trợn tròn mắt.
Chỉ thấy trên bầu trời, tinh vân lưu chuyển, Vương Mẫu tay cầm ngọc trâm, vô cùng ưu nhã và đoan trang, nhìn xuống đám người trước mặt.
Đầu của Đế Thính như ông ông vang lên, tình huống gì vậy? Đường đường là Vương Mẫu sao lại tới đây?
Na Tra và Quan Âm Bồ Tát cung kính hướng Vương Mẫu hành lễ, "Tham kiến Vương Mẫu nương nương."
Sở Hạo ngẩng đầu nhìn Vương Mẫu rất lâu, cho đến khi thấy Vương Mẫu cho mình một cái liếc mắt trắng, Sở Hạo mới ngoan ngoãn hành lễ, "Tham kiến bàn đào... khụ khụ khụ, người quản lý bàn đào, vô thượng uy nghiêm, mẫu nghi thiên hạ, đoan trang ưu nhã, lạnh nhạt tự nhiên, mỹ lệ rung động lòng người, cao quý vô song Vương Mẫu nương nương."
Sở Hạo nói xong, lén nhìn Vương Mẫu một chút, mới phát hiện Vương Mẫu khẽ nở một nụ cười, tựa hồ đối với màn nịnh bợ của Sở Hạo vô cùng hưởng thụ.
Vương Mẫu mặc một thân tiên phục, ung dung hoa quý, trên tóc cài trâm ngọc, càng lộ vẻ ưu nhã, nàng nhẹ nhàng cười nói, "Ngục Thần Ái Khanh, bản cung nghe Na Tra nói đại điện chấp pháp bàn đào của ngươi đã hết, cần bàn đào, nên ta tự mình mang đến hai quả cho ngươi."
Sở Hạo suýt nữa lộ tẩy, ta đương nhiên muốn, không chỉ muốn bàn đào, còn muốn cả cây bàn đào nữa!
Nghiêm túc, đừng có đoán mò.
Nhưng mà, Vương Mẫu lại liếc Đế Thính, lạnh lùng nói, "Ái Khanh là trọng thần của Thiên Đình, cũng là Đế Quân của Thiên Đình, bản cung lại thấy có Chuẩn Thánh cao giai của Tam Giới lấy mạnh hiếp yếu, lấy lớn hiếp nhỏ, bản cung rất không vui."
Cái nhìn này, giống như một đòn tấn công có thực chất, Đế Thính đứng tại chỗ, bỗng nhiên giống như bị thiên đao vạn quả, đau đớn kêu lên!
Sở Hạo thấy vậy liền nhướn mày, ồ, lực lượng thật là cường đại!
Cái này, thật sự là thực lực mà Chuẩn Thánh có thể đạt tới sao?
Sở Hạo bản thân cũng là Chuẩn Thánh ngũ chuyển, cho dù là lực lượng của Chuẩn Thánh cao giai, tỉ như Đế Thính, cũng có thể ước đoán và đuổi theo.
Nhưng cả lần trước đối với việc trấn áp La Nại, hai lần Vương Mẫu ra tay, Sở Hạo đều cảm thấy thực lực kia căn bản không phải là cảnh giới Chuẩn Thánh có thể có được.
Tựa như cường giả cao giai Chuẩn Thánh như Đế Thính, trước mặt Vương Mẫu cũng bị một ánh mắt đánh cho kêu gào.
Nhưng lại không giống Thánh Nhân, dù sao một ánh mắt của Thông Thiên Giáo Chủ, giờ phút này Đế Thính đoán chừng kêu cũng không ra tiếng.
Vương Mẫu thu lại công kích, thản nhiên nói, "Đế Thính, ta đang nhắc nhở ngươi, ngươi hiểu chưa?"
Đế Thính bị tra tấn một phen, sợ đến toàn thân phát run, thân thú run rẩy, trực tiếp quỳ rạp xuống đất, "Rõ rồi, vô cùng minh bạch, xin mời Vương Mẫu nương nương yên tâm, ta nhất định không dám vượt qua quy tắc, ta nhất định sẽ ngoan ngoãn."
Đùa à, còn dám mạnh miệng nữa, mình đoán chừng xong đời luôn!
Chỉ có người đạt tới cảnh giới cao giai Chuẩn Thánh mới biết, ở cảnh giới cao giai Chuẩn Thánh, mỗi một cấp bậc đều giống như một khoảng trời cách biệt.
Mà người như Vương Mẫu nương nương lại không phải hai chữ Chuẩn Thánh có thể đánh giá được, chỉ có cùng là chí cường giả như Địa Tạng Vương Bồ Tát mới có thể đối đầu.
Chí cường giả, ba chữ này trong Tam Giới Lục Đạo có trọng lượng cực kỳ lớn.
Phải biết rằng, mảnh Tam Giới Lục Đạo này gánh chịu những cường giả từ Hồng Hoang đến giờ, trải qua vô số tuế nguyệt lưu lại, mà chí cường giả lại là những người mạnh nhất trong Tam Giới Lục Đạo này, thực lực chỉ đứng sau bảy vị Thánh Nhân kia!
Mà bây giờ, Thất Thánh đã không còn ra tay, Hậu Thổ lại càng phong ấn dưới lòng đất, lại không có ai có thể cùng chí cường giả tranh phong.
Chí cường giả chính là chiến lực mạnh nhất mà vùng trời này có thể sử dụng, không có cái thứ hai.
Đế Thính đứng trước Vương Mẫu nương nương, chỉ cảm thấy mình giống như một con sâu cái kiến nhỏ yếu.
Vương Mẫu lúc này mới nhẹ nhàng gật đầu, tay ngọc vẫy nhẹ, "Tốt, nếu đã hiểu, vậy bản cung cũng không nói thêm nữa."
Sau đó, Vương Mẫu lại liếc nhìn Sở Hạo, ôn nhu nói, "Ái Khanh, nhớ tới chỗ ta lấy bàn đào."
Sở Hạo nuốt nước miếng, "Được, nhất định rồi."
Sau đó, Vương Mẫu mới quay người bay đi, tựa hồ chuyến này hoàn toàn chỉ là đến đánh Đế Thính xuất khí mà thôi.
Sở Hạo thở dài, ai, lúc đầu còn nghĩ chờ mình nâng cao thêm chút thực lực, sẽ có thể danh chính ngôn thuận đối với Vương Mẫu đưa ra yêu cầu quá phận vô lễ, Nhưng hiện tại, Sở Hạo bỗng nhiên cảm nhận được áp lực, tựa hồ thực lực ngay cả như Đế Thính còn chưa đủ để muốn làm gì thì làm với Vương Mẫu.
Nhưng thì sao?
Dục vọng sắc đẹp ngày càng kiêu ngạo ngoan cố!
Tiến tới!
Sở Hạo cảm nhận được khoảng cách giữa mình và Vương Mẫu càng ngày càng gần, chí cường giả ư?
Sở Hạo nhất định sẽ trở thành Thánh Nhân!
Sau đó có thể đối với Vương Mẫu muốn làm gì thì làm!
Giờ khắc này, Sở Hạo đối với thực lực hiện ra khát vọng vô tận!
Bạn cần đăng nhập để bình luận