Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1546 Sở Hạo thực lực không rõ, gặp mạnh thì mạnh

Chương 1546 Sở Hạo thực lực khó lường, gặp mạnh thì càng mạnh
"Ta ở trong ngục luyện khắc khổ, giáo hóa những chúng sinh cứng đầu, khiến tâm ý được điều phục, bỏ tà theo chính, ngươi lại dẫn quân đánh vào ngục luyện, thật đáng bị đọa vào địa ngục tầng thứ mười tám, trải qua ngàn vạn ức kiếp, cầu cũng không ra được!"
Thanh âm tụng niệm quen thuộc vang lên, khiến Sở Hạo không khỏi sững sờ một chút.
Nhìn kỹ lại, quả nhiên thấy một pho tượng Địa Tạng Vương Bồ Tát to lớn như núi, đang chậm rãi từ dưới Địa Ngục đi lên.
Sở Hạo vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhưng trong lòng đã sớm đoán trước: “Sau khi rời khỏi cõi uế trược này, tất cả thế lực của Địa Tạng Vương quả nhiên trốn tới nơi đây, thật không ngờ, thật không ngờ.”
“Địa Tạng Vương Bồ Tát, chúng ta lại gặp mặt.” Sở Hạo thở dài một tiếng, thản nhiên nhìn Địa Tạng Vương Bồ Tát trước mắt.
Lần trước gặp Địa Tạng Vương Bồ Tát, Sở Hạo chỉ là kẻ yếu, thậm chí nếu không nhờ Hậu Thổ cứu giúp, chỉ sợ lúc đó Sở Hạo đã chết dưới tay Địa Tạng Vương Bồ Tát rồi.
Bây giờ gặp lại Địa Tạng Vương Bồ Tát, Sở Hạo đã không còn như xưa, ngay cả thần thú đệ nhất dưới chân Địa Tạng Vương Bồ Tát cũng bị Sở Hạo đánh cho rụt cổ như rùa, trốn sau lưng Địa Tạng Vương Bồ Tát.
Việc Địa Tạng Vương Bồ Tát đích thân tới, trong nháy mắt khiến Ma tộc và chấp pháp đại điện phải dừng lại.
Dù cho là đại nguyên soái tiên phong của Ma tộc - Cô Dương nhìn thấy Địa Tạng Vương Bồ Tát, cũng không khỏi cảnh giác cao độ. Trong ánh mắt Cô Dương là vẻ kiên định, khác với những Ma tộc khác thấy Địa Tạng Vương Bồ Tát thì sợ hãi run rẩy, nhìn thấy Địa Tạng Vương Bồ Tát, Cô Dương vẫn ngạo nghễ đứng thẳng.
“Đây là cái gọi là Địa Tạng Vương sao? Không tệ, ngược lại là có chút thực lực, dù là ta, cũng chỉ sợ khó mà chống cự.”
“Chỉ là, 30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây, chờ đến khi tu vi của ta thành tựu, thì Địa Tạng Vương Bồ Tát ngươi cũng sẽ bị ta giẫm dưới chân!”
“Hơn nữa, bây giờ đại quân Ma tộc của ta trùng điệp như vậy, dù là Địa Tạng Vương Bồ Tát ngươi, song quyền chỉ sợ khó địch nổi bốn tay?”
Trong đáy mắt Cô Dương vẫn tràn ngập vẻ ngạo khí, trông hắn rất tinh thần phấn chấn, sức mạnh của hắn, tự nhiên là bắt nguồn từ quân đội Ma tộc khổng lồ không hề bị tổn hao của mình.
Nhưng mà, Cô Dương lúc này liếc nhìn quân đội Ma tộc của mình, lại giật mình.
“Ngọa Tào! Sao lại thiếu đi nhiều như vậy?!” Cô Dương lúc này mới chợt phát hiện, quân đội Ma tộc của mình dường như thiếu đi một đống lớn, rõ ràng Địa Tạng và Phật Đà La Hán đã tan tác, không có đạo lý gì mà còn thiếu hụt nhiều quân như vậy? Đại quân của ta đâu?
Không hiểu vì sao, Cô Dương nghĩ ngay đến Sở Hạo.
Hắn đột nhiên nhìn về phía Sở Hạo, nhưng lại thấy Sở Hạo đang chăm chú nhìn Địa Tạng Vương Bồ Tát, tựa hồ vô cùng vô tội trước việc quân đội Ma tộc bị giảm quân số.
Kỳ thật, Sở Hạo hoàn toàn không nhúng tay vào việc quân đội Ma tộc bị giảm quân số nhiều như vậy, đều do tiểu Na Tra đang lén lút hành động.
Nhiều nhất là Sở Hạo lại lặng lẽ thả ra tiểu tình nhân và đám ong mật nhỏ vướng víu của mình — ong chúa cùng đám ong mật nhỏ kia, đi ăn hết rất nhiều quân đội Ma tộc mà thôi.
Bất quá, Sở Hạo nhìn Địa Tạng Vương Bồ Tát, thật sự có chút nhập thần.
Không hiểu vì sao, Sở Hạo nhìn Địa Tạng Vương Bồ Tát trước mắt, luôn có một cảm giác kỳ quái, giống như... lúc lần đầu gặp hài cốt quân vương?
Nhưng mà, khí tức của Địa Tạng Vương Bồ Tát hình như còn hơn cả tên kia, đó là mùi vị mục nát và tà ác thuần túy, lại còn trộn lẫn với một tia khí tức linh hồn cực kỳ ẩn nấp.
Năm đó thực lực của Sở Hạo chưa mạnh mẽ như vậy, liền đã cảm nhận được trên người Địa Tạng Vương Bồ Tát có một luồng khí tức cực kỳ kỳ quái.
Mà bây giờ, Sở Hạo đã tấn thăng lục chuyển, thực lực vượt xa lúc trước, bây giờ nhìn thấy Địa Tạng Vương Bồ Tát, chỉ cảm thấy như đang nhìn thấy một cái xác chết đứng tại chỗ nhưng lại bị phá thành từng mảnh nhỏ vậy.
“Ngục thần Sở Hạo, lần này, ngươi trốn không thoát!” Đế Thính từ sau lưng Địa Tạng Vương Bồ Tát ló đầu ra, hung tợn nhìn chằm chằm Sở Hạo.
Còn Địa Tạng Vương Bồ Tát không hề có tình cảm, không ham muốn không mong cầu, dù bị Sở Hạo đánh tới tận cửa, nhưng vẫn mặt không biểu tình.
Nàng chậm rãi giơ tay lên, như bắt con ruồi mà bắt lấy, kèm theo đó là một đạo uy áp mênh mông vô cùng, như năm xưa Phật Tổ Như Lai dùng Ngũ Chỉ Hóa Sơn trấn áp Tôn Ngộ Không, trực tiếp ép về phía Sở Hạo.
Toàn thân Sở Hạo như bị đông cứng lại, hoàn toàn không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn tay lớn kia, bóp mình trong lòng bàn tay!
Tất cả mọi người ở đây đều thấy cảnh này, không khỏi ngây người,
Dù là người của Ma tộc, cũng cảm thấy chấn động không thôi.
Thực lực của Sở Hạo, mọi người ở đây đều rõ như ban ngày, vừa rồi thậm chí còn đánh lui Đế Thính.
Nhưng mà, một người mạnh mẽ như Sở Hạo, trước mặt Địa Tạng Vương Bồ Tát lại chỉ một chiêu, liền bị tùy tiện nắm lấy?
Địa Tạng Vương Bồ Tát quả không hổ là chí cường giả tam giới, hiện tại Sở Hạo tuy có thể dùng linh hồn chi lực đánh bại Đế Thính, nhưng muốn trực diện đối kháng với Địa Tạng Vương Bồ Tát, vẫn còn kém rất nhiều.
Nhất là Cô Dương, thấy Sở Hạo bị dễ dàng nắm lấy như vậy, không khỏi có thêm một phần cảm giác thỏ chết cáo thương.
Đối đầu với Sở Hạo nhiều năm như vậy, hắn ít nhiều cũng biết được Sở Hạo đa mưu túc trí và gian trá vô sỉ.
Nhưng mà một người gian trá, tính toán kỹ càng như Sở Hạo, lại ở trước mặt Địa Tạng Vương Bồ Tát đến một chiêu cũng không sống nổi sao?
Chỉ sợ, hôm nay Sở Hạo khó tránh khỏi phải gặp điều chẳng lành rồi.
Mà những người của chấp pháp đại điện, thấy Sở Hạo bị nắm, cũng không khỏi hồi hộp trong lòng.
Chí cường giả tam giới ra tay, lão đại của chấp pháp đại điện cứ như vậy tùy tiện bị nắm lấy sao?
Chẳng lẽ, truyền thuyết về chấp pháp đại điện cuối cùng sẽ dừng bước tại đây sao?
Đúng lúc này, một âm thanh trống rỗng vang lên, “Chỉ một bàn tay đã muốn nắm lấy ta? Địa Tạng Vương Bồ Tát, ngươi sợ là quá mức đánh giá cao chính mình rồi!”
Dù lập tức bị nắm lấy, nhưng điều đó không có nghĩa là Sở Hạo không có chút sức phản kháng nào.
Năm xưa lần đầu tiên bị Địa Tạng Vương Bồ Tát trấn áp, Sở Hạo còn có thể giơ ngón giữa, lần này, Sở Hạo há có thể lại yếu ớt như năm nào?
Trong mắt Sở Hạo linh quang chớp động, toàn thân lực lượng tăng vọt, sức mạnh thể tu hoàn toàn bộc phát!
Năm xưa Sở Hạo ở trong vực sâu, đã trải qua tôi luyện cả một Ma Hồ do hài cốt quân vương để lại, tố chất thân thể không phải người thường có thể so sánh.
Thậm chí, Sở Hạo còn vô cùng nghi ngờ lực lượng Man Hoang trên người mình đã tương đương với Vu tộc năm xưa.
Giờ khắc này, Sở Hạo thi triển toàn lực, vậy mà sinh sinh tách ra một kẽ hở trong bàn tay lớn của Địa Tạng Vương Bồ Tát!
Giờ khắc này, mọi người tại đây đều không khỏi kinh ngạc đến nhảy dựng.
Mẹ nó, cả chí cường giả cũng có thể chống cự được sao?
Thực lực của ngục thần Sở Hạo quả khó lường, gặp mạnh thì lại càng mạnh?
"Địa Tạng Vương Bồ Tát, một chiêu này, tặng cho ngươi!" Sở Hạo nổi giận gầm lên một tiếng, đột nhiên, thấy trong lòng bàn tay Địa Tạng Vương Bồ Tát, chợt lóe lên một đạo lam quang nhàn nhạt.
Một giây sau, đã thấy cánh tay của Địa Tạng Vương Bồ Tát kia, đột nhiên nổ tung!
Không sai, cứ như vậy tùy tiện bị nổ tung!
Từ chỗ cổ tay, có thể nhìn thấy một vết đứt gãy thông suốt lớn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận