Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 792: Sở Hạo: ta ngươi còn không tin được sao? Ta là người tốt

Chương 792: Sở Hạo: Ta ngươi còn không tin được sao? Ta là người tốt Cuối cùng, đại nhật Như Lai vẫn là dao động, hắn dù sao vẫn là cái gã đàn ông ba bát máu lại ba bát máu kia, trong lòng hắn kiên cường, không thể nói rõ. Đương nhiên, chủ yếu là do đã lên phải thuyền giặc, đại nhật Như Lai phật tổ đã hoàn toàn không thể xuống nổi.
Đại nhật Như Lai phật tổ giờ phút này hối hận không kịp, lúc trước nếu như không ngây ngốc tin tưởng Sở Hạo, lập tức giao ra ba bát máu, có lẽ sẽ không có những chuyện bực mình sau này. Mấu chốt bất thường hơn nữa là, ba bát máu lại ba bát máu, tên Sở Hạo này còn thề son sắt mà bảo đảm ta có thể nấu ra…
Đại nhật Như Lai: Ta thật là xui xẻo, vậy mà lại đi tin tưởng người như vậy!
Nhưng hiện tại, thật không phải do đại nhật Như Lai phật tổ. Chín bát máu đã giao ra ngoài, giờ phút này đại nhật Như Lai phật tổ tinh huyết thâm hụt, đã là nửa chết nửa sống. Mà vừa rồi giao chiến, đại nhật Như Lai phật tổ cũng đã bị Ô Ma và La Nại đánh cho mình đầy thương tích, tìm không thấy nửa điểm nào tốt.
Hiện tại đại nhật Như Lai phật tổ, đã hoàn toàn không có đường nào để thay đổi ý định. Coi như đã lên phải thuyền giặc, không thể xuống nổi.
“Nhanh lên a, một giọt tinh huyết mà lề mà lề mề, làm như thể ta sẽ lừa ngươi vậy?” “Chẳng qua chỉ là một chút tế bào gốc tạo máu thôi... Không đến mức keo kiệt như thế chứ...”
Sở Hạo có chút không kiên nhẫn được nữa.
Đại nhật Như Lai trừng to mắt, ngươi còn không kiên nhẫn được nữa? Ngươi có suy nghĩ đến cảm thụ của ta không? Dù sao ngươi cũng không khó chịu, ngươi chỉ cần tự do là được phải không?
Bên kia, thiên Phi Ô Ma và Ma Nữ La Nại liếc nhau, tâm ý tương thông gật đầu một cái, Ô Ma cầm Tu La Nại Hà Khuê đứng ra, nói: “Ha ha, đại nhật Như Lai phật tổ, hôm nay mạng ngươi táng ở đây, tuyệt đối không được oán ta đâu nhé.”
Thiên Phi Ô Ma tiểu tử xấu xa này, liền bắt đầu tạo áp lực cho đại nhật Như Lai phật tổ. Mà La Nại cũng vui vẻ làm cho nam nhân mình có được sự khoái hoạt thật sự, nàng cầm đao bổ củi, chậm rãi tiến về phía trước, tạo đủ áp lực cho đại nhật Như Lai phật tổ.
Đại nhật Như Lai phật tổ thấy vậy, cũng biết nếu tiếp tục thế này, chỉ sợ mình cũng không thoát khỏi nơi này. Đại nhật Như Lai nhìn về phía Sở Hạo, trong ánh mắt đều là chờ đợi cùng khát vọng, “Ngươi đáp ứng ta, lần này nhất định phải thành công!”
Sở Hạo vỗ ngực một cái, khắp khuôn mặt là vẻ kiên định, “Yên tâm, ta ngươi còn không tin được sao?”
Đại nhật Như Lai phật tổ: Ta tin nhất chẳng qua là ngươi!
Đại nhật Như Lai phật tổ cắn răng một cái, vừa ngoan tâm, đem giọt tinh huyết cuối cùng rút ra, “Cầm lấy đi!”
Đến lúc giọt tinh huyết cuối cùng bị rút ra trong nháy mắt, cả người đại nhật Như Lai phật tổ đều như già đi gấp mười lần, nếp nhăn trên mặt đều lộ rõ. Tinh huyết vốn là sự ngưng thực tột độ của tu giả, tràn ngập năng lượng đầu nguồn. Mỗi một giọt tinh huyết, vậy cũng là thật sự, là chí bảo trên người tu giả, mất tinh huyết còn khó chịu hơn cả gãy tay gãy chân. Toàn thân tinh huyết nếu không có, vậy thật sự là hết đạn cạn lương, tinh tẫn nhân vong. Đương nhiên, đó là trạng thái bình thường, dù sao đại nhật Như Lai phật tổ chính là siêu cấp đại năng, đương nhiên không thể đơn giản như vậy liền xảy ra chuyện. Nhiều nhất chỉ là nửa chết nửa sống mà thôi, vấn đề không lớn.
Sở Hạo nhìn thấy đại nhật Như Lai phật tổ ngã trên mặt đất, nửa chết nửa sống, cũng không có một chút cảm giác áy náy, ngược lại là yên tâm thoải mái tiếp nhận tinh huyết.
Một giây sau, truyền đến hệ thống nhắc nhở.
【Chúc mừng ngươi, thông qua phương thức hợp tác hữu hảo, đạt được tinh huyết của đại nhật Như Lai phật tổ, sự chân thành của ngươi đã cảm động tất cả mọi người!】 【Ban thưởng: Ô Sào thiền sư hang ổ chìa khoá!】 【Kèm theo ban thưởng: hai mươi kiện chế thức Hậu Thiên Linh Bảo】
Sở Hạo cười vui vẻ đi ra, tự nói: “Cái này đúng nha, nếu sớm một chút đưa cho ta, thì có cái điếu gì?”
Đại nhật Như Lai phật tổ lúc đầu nằm trên mặt đất hấp hối, hiện tại thiếu chút nữa thì không thở được, ta đều đem toàn thân tinh huyết cho ngươi hút sạch, ngươi còn muốn ta thế nào nữa, còn muốn ta thế nào nữa! Giá mà lúc ngươi rút máu nói một câu muốn tinh huyết thì ta đã không nằm ở chỗ này rồi!
Trong lòng đại nhật Như Lai phật tổ vô cùng hối hận, nhưng dù sao coi như đã muốn dừng lại, bởi vì Sở Hạo đều nói thành công rồi, vậy chẳng lẽ ta có thể chạy đi sao! Mặc dù nói đầy rẫy ngăn trở, đầy rẫy lòng người hiểm ác, nhưng vô luận như thế nào, đây hết thảy đều là đáng giá, chỉ cần sống tạm là được rồi! Sống sót, chính là hi vọng! Đại nhật Như Lai phật tổ không hổ là chàng trai rạng rỡ, trong lòng có mộng, trong mắt có ánh sáng!
Thế nhưng, hắn lại thấy Sở Hạo đứng đắc ý tại chỗ nửa ngày, lại không có chút nào động tác. Đại nhật Như Lai phật tổ hơi nghi hoặc một chút, tranh thủ thời gian thúc giục nói: “Nhanh lên, lề mề cái gì vậy? Nhanh phá vỡ cái pháp vực không gian a tị kiếm này đi, để cho ta ra ngoài!”
Sở Hạo lập tức ngây người ra, quay đầu nhìn đại nhật Như Lai, “Ra ngoài?”
“Cái gì mà ra hay không ra?” “Tiểu tử nhà ngươi đang nói cái gì vậy hả?”
Sắc mặt đại nhật Như Lai phật tổ, trong nháy mắt đọng lại, trên mặt viết đầy sự chất vấn và phát điên, “Ngươi không phải nói pháp môn Minh Hà Giáo Tổ dạy ngươi, chỉ cần có tinh huyết của ta là có thể ra ngoài sao?! Nhanh lên a!” “Ngươi không phải đang lừa dối ta đó chứ?!”
Sở Hạo trong nháy mắt ngây ngẩn cả người, lúc này mới phản ứng lại, “À à à, ngươi nói chuyện này à, chút nữa là ta quên mất nha!”
Nói một câu ngượng ngùng, vừa rồi Sở Hạo vẫn đang nghĩ đến việc ép khô tinh huyết của đại nhật Như Lai phật tổ, nên trong nhất thời có chút quên mục tiêu ban đầu.
Đại nhật Như Lai phật tổ nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng là sắp ra ngoài rồi sao? Sau đó, hắn lại thấy Sở Hạo dừng lại tại chỗ, không động đậy.
Đại nhật Như Lai phật tổ trừng to mắt, quát: “Ngươi còn đứng làm gì nữa?! Còn không mau phá vỡ pháp vực không gian này đi?!”
Sở Hạo bất mãn nói: “Ngươi quát lớn tiếng vậy làm gì thôi, có bản lĩnh thì tự mình làm đi!” “Ta đây không phải đang suy nghĩ làm sao cho đột... bỗng nhiên có thể đánh vỡ pháp vực không gian sao?”
Trong ánh mắt đại nhật Như Lai phật tổ dần dần tràn ngập sự chất vấn cùng sụp đổ, trong ánh mắt có nước mắt đang dập dờn. Chờ một chút, hắn vừa nói cái gì? Đang suy nghĩ làm sao cho đột... có phải hắn muốn nói làm sao lừa phỉnh ta?! Có thể… không đúng, không phải là có thể, mà chắc chắn là vậy nha! Mẹ nó chứ, bị lừa rồi! Trả lại tinh huyết cho ta, trả lại tinh huyết cho ta!
Đại nhật Như Lai phật tổ nếu biết được, Sở Hạo trăm phương ngàn kế lừa đến tinh huyết, thật ra là vì có được Ô Sào thiền sư hang ổ chìa khoá. Cũng có nghĩa là Sở Hạo kỳ thật chỉ muốn giam lỏng đại nhật Như Lai phật tổ. Nếu như chuyện này mà đến tai đại nhật Như Lai phật tổ, thì nhất định sẽ làm chàng trai rạng rỡ này hóa điên.
Sở Hạo cũng không muốn thấy đại nhật Như Lai phật tổ chết không nhắm mắt như vậy, nhất là bây giờ ánh mắt của tên tiểu tử nhìn Sở Hạo giống như ác quỷ vậy.
Sở Hạo thở dài một hơi, ai, thôi vậy, rút chút thời gian qua loa với hắn vậy.
Sở Hạo bưng bát huyết tương vừa nấu ra, làm bộ niệm hai câu, “Dê con hấp, tay gấu chưng, đuôi hươu chưng... Như Lai phật tổ lập tức tuân lệnh! Đi!” Sở Hạo giội hết ba bát huyết tương.
Ấy, rõ ràng không có chuyện gì xảy ra.
Sở Hạo buông tay, bất đắc dĩ nói: “A hoắc, thất bại, thật sự đáng tiếc… Ấy, đại nhật Như Lai, ngươi làm sao vậy?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận