Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 947: Quan Âm rưng rưng nhận sợ hãi: cha lớn, ta sai rồi

Chương 947: Quan Âm rưng rưng nhận sợ hãi: cha lớn, ta sai rồi
Quan Âm Bồ Tát đang nghe thấy thanh âm này, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú trong nháy mắt liền tái mét! Tái rồi lại đen, đen rồi lại chuyển sang màu lục! Nàng tuyệt đối không ngờ rằng, ngay tại thời điểm mấu chốt nhất này, Sở Hạo vậy mà lại xuất hiện?
Đường Tam Tạng bốn người khi nhìn thấy Sở Hạo trong nháy mắt, hưng phấn không gì sánh nổi, Trư Bát Giới hưng phấn hét lớn: “Lão đại, cuối cùng ngươi đã đến! Mụ này không phải người tốt!”
Tu vi của Trư Bát Giới phi thường không yếu, cho dù ở trong Đại La Kim Tiên cũng không phải hạng người tầm thường, nhưng mà trước mặt Quan Âm Bồ Tát lại không cứng rắn được, trực tiếp bị Quan Âm Bồ Tát đánh ngã. Không chỉ là Trư Bát Giới, Tôn Ngộ Không cùng Sa Ngộ Tịnh cũng có cảm thụ biệt khuất tương tự. Việc chênh lệch hơn một cấp độ ép người đến chết.
Tu vi nửa bước Chuẩn Thánh của Quan Âm Bồ Tát đã triệt để khiến cho Đường Tam Tạng sư đồ bốn người hiểu rõ cái gì gọi là sự nghiền ép sức mạnh.
Trong lòng Tôn Ngộ Không cũng có đủ loại bất cam, mặc dù nói mỗi một cái Kim Cô Chú đều mang đến sự tăng lên nhanh chóng cho Tôn Ngộ Không, nhưng mà vẫn chưa đủ, còn thiếu rất nhiều! Tôn Ngộ Không có thể cảm giác được sự nhỏ yếu của bản thân trước Tây Thiên, ngay cả Quan Âm Bồ Tát còn đánh không lại, sau này nói thế nào việc đi ị đi tiểu lên đầu Như Lai Phật Tổ?
Tôn Ngộ Không cũng không muốn dựa vào Sở Hạo báo thù, dù tình cảm có tốt, Tôn Ngộ Không vẫn chỉ muốn tự tay đánh nổ 3000 chư phật. Thực lực mới là thứ Tôn Ngộ Không khát khao nhất bây giờ.
Trận chiến này với Quan Âm Bồ Tát đã cho Tôn Ngộ Không một sự thức tỉnh lớn. Từ trước đến nay, Tôn Ngộ Không vẫn chưa thật sự thoát khỏi lòng bàn tay của Như Lai Phật Tổ.
Sở Hạo liếc nhìn ba huynh đệ Tôn Ngộ Không ngã trên mặt đất, không khỏi nhíu mày, nhìn về phía Quan Âm Bồ Tát: “Tiểu Quan Âm, xem ra Tây Thiên của ngươi vẫn là không thức thời?”
“Trong năm trang quan, các ngươi đã giao quyền chưởng khống đội ngũ Tây Du cho ta, bọn họ dù thế nào cũng nên do ta quản giáo."
"Bây giờ ngươi vậy mà dám động tay với bọn họ, xem ra Tây Thiên các ngươi thật không để ta vào mắt? Vậy ta hiện tại sẽ cho ngươi biết mặt!” Sở Hạo vừa nói, liền muốn ra tay với Quan Âm Bồ Tát.
Quan Âm Bồ Tát cực kỳ sợ hãi, thấy Sở Hạo bày ra vẻ muốn động thủ, vội vàng ngăn cản Sở Hạo: “Đùa thôi đùa thôi, ngục thần đại lão, Câu Trần cha lớn, Đế Quân ba ba, ta vừa rồi chỉ là bị ma quỷ ám ảnh mà thôi.”
“Đều là ngoài ý muốn, là giả, đều là giả, Tây Thiên chúng ta yêu quý nhất chính là hòa bình, đoàn kết thân mật mới có thể phổ độ chúng sinh, đừng đánh đừng đánh đừng đánh……”
Khí tức cường đại trên thân Sở Hạo trong nháy mắt bùng phát, uy áp nhị chuyển Chuẩn Thánh kinh khủng, trong nháy mắt khiến Quan Âm Bồ Tát khom lưng xuống. Quan Âm Bồ Tát khổ không kể xiết, nàng biết lần này đã bị Sở Hạo bắt được nhược điểm, trong lúc nhất thời cũng không biết làm sao để giải thích.
Quan Âm Bồ Tát miệng chỉ liên tục kêu la: “Sai rồi, sai rồi, ba ba, nữ nhi biết sai, biết sai rồi, xin tha cho ta đi!”
Quan Âm Bồ Tát thậm chí đã không còn để ý đến hình tượng của mình trước mặt bốn thầy trò Đường Tam Tạng, gọi thẳng ba ba. Đường Tam Tạng và ba huynh đệ Tôn Ngộ Không nghe vậy, mặt đầy vẻ cổ quái, lông mày Đường Tam Tạng nhướn cao, mặt đầy vẻ ghét bỏ: “Ba ba? Đại từ đại bi Quan Thế Âm Bồ Tát, ngươi cũng xứng gọi Đế Quân là ba ba?”
Trư Bát Giới lại xấu xa cười một tiếng: “A, sư phụ người không biết, ba ba này không phải ba ba kia, ba ba này là từ ngữ trợ hứng.”
“Không ngờ a, thật không ngờ, Quan Âm Bồ Tát cùng lão đại vậy mà đã đến tình trạng này, Bồ Tát, Đế Quân, nữ nhi, ba ba... Hắc hắc hắc hắc..."
"Ta chính là không nói chi tiết, mọi người đều biết bên trong này có bao nhiêu chi tiết mỹ diệu.”
Tôn Ngộ Không vẻ mặt mờ mịt, gãi gãi đầu: “Gọi Sở Hạo huynh đệ là ba ba, chẳng lẽ không phải từ ngữ thỏa hiệp nhất thời thôi sao? Ngốc tử, sao ngươi lại cười gian tà như vậy a?”
Trư Bát Giới cười càng gian hơn: “Ấy, là từ ngữ thỏa hiệp, phù hợp với tình huống hiện tại trên chiến trường không chơi lại được, cũng phù hợp với tình huống trên các chiến trường khác khi chơi không lại.”
“Thông dụng, thông dụng, ha ha ha ha ha!” Trư Bát Giới cười một tiếng, liền khiến cả tràng bị lệch đi. Tôn Ngộ Không lại chỉ có một mình đứng ngây ra tại chỗ, người với người bi hoan không chung, Tôn Ngộ Không chỉ cảm thấy mọi người cười không hiểu ra sao. Làm một con Thạch Hầu tử ở vườn đào định trụ bảy tiên nữ mà không hái đào, ngược lại đi hái đào, ngươi rất khó mà lý giải được trong đầu Tôn Ngộ Không đang suy nghĩ cái gì.
Dù sao, giờ phút này Sở Hạo dùng khí tức tu vi cường đại áp chế Quan Âm Bồ Tát, để cho đám người Đường Tam Tạng cảm nhận được khoái cảm tức thì, ủy khuất vừa bị Quan Âm Bồ Tát đánh ngã tan biến sạch. Bạch Cốt Tinh ở một bên tủi thân ôm xương chậu của mình sợ bị người cướp mất khi làm tài liệu giảng dạy, giờ phút này bỗng nhiên nhìn thấy Sở Hạo xuất hiện, nhất thời ngay cả xương chậu cũng không quan tâm. Bạch Cốt Tinh ngơ ngác nhìn Sở Hạo, tuy rằng hốc xương sọ trống rỗng không có não để nói, nhưng Bạch Cốt Tinh nhìn Sở Hạo, trong mắt đã đầy những ngôi sao, trong lòng Bạch Cốt Tinh đã đầy bóng hình Sở Hạo: "Oa! Đây chính là mỹ nam tử đệ nhất nhan trị trong Tam Giới Lục Đạo trong lời đồn, ngục thần chấp pháp tam giới, Thiên Đình Câu Trần Đại Đế, người chưởng khống đại điện chấp pháp - Sở Hạo!”
“Ô ô ô, thật là quá đẹp trai đi, đẹp trai đến nỗi xương cốt ta tê dại luôn nha!” “Thì ra Đế Quân lại lợi hại như vậy, ngay cả đứng đầu tam đại sĩ Tây Thiên là Quan Âm Bồ Tát cũng bị Đế Quân đánh cho gọi ba ba, hừ hừ, Đế Quân thiên hạ đệ nhất!” Bạch Cốt Tinh giờ như một fan cuồng gặp thần tượng, kích động đến nỗi cả xương chậu cũng không cần.
Sở Hạo cũng không phát giác được ánh mắt của Bạch Cốt Tinh, Sở Hạo chỉ một mực áp chế Quan Âm Bồ Tát, lạnh lùng nói: “Ngươi ngược lại thật lớn mật, biết rõ cái Tây Du này là ta bảo bọc, còn dám thừa dịp ta không ở đây, bắt người hả?!”
“Đi, gọi lão đại của ngươi đến, nhận lỗi, nếu không ta tự mình đến cửa là một chuyện khác!” Quan Âm Bồ Tát cực kỳ sợ hãi, sợ đến run lẩy bẩy, nàng không sợ Sở Hạo đối xử với mình thế nào, thậm chí có chút chờ mong, nàng sợ nhất là việc Sở Hạo nói muốn đến Tây Thiên làm khách, lần nào Sở Hạo đến Tây Thiên làm khách mà không làm cho Tây Thiên tan hoang? Đến bây giờ nóc nhà và sàn nhà của Đại Lôi Âm Tự vẫn chưa sửa xong, nghĩ đến đã biết loại tồn tại này đến cùng khủng bố cỡ nào.
Quan Âm Bồ Tát vội vàng truyền âm giải thích: “Tỉnh táo một chút, ta biết sai rồi, cái này cái này, lần này là vì bị ma quỷ ám ảnh, lần sau không dám.”
“Chủ yếu là vì vừa rồi hiểu lầm Đường Tam Tạng làm một chút chuyện…phạm giới với Bạch Cốt Tinh nên mới xuất thủ... Đừng đừng đừng, đừng đi đừng đi.”
Sở Hạo lạnh lùng nhìn Quan Âm Bồ Tát: “Sao, Cực Lạc Thế Giới Tây Thiên của các ngươi nói không giữ lời, còn không cho ta đến nhà gây chuyện?” Quan Âm Bồ Tát mặt đầy cay đắng, sắp khóc ra rồi: “Cực Lạc Thế Giới Tây Thiên xảy ra chút chuyện, ai cũng vào không được, dù là Lưu Ly Quang Thế Giới gần đây nhất, Dược Sư Phật đang đi tu dưỡng, có 12 Thần Tướng thề nguyện bảo vệ pháp môn Dược Sư, mang theo 7000 thân thuộc quỷ sứ, ngươi đi cũng không hay đâu.”
“Nếu không thì thù này ngươi cứ ghi nhớ trước đi?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận