Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 864: Nguyên Thủy Thiên Tôn xuất hiện, Trấn Nguyên Tử không cam lòng

Chương 864: Nguyên Thủy Thiên Tôn xuất hiện, Trấn Nguyên Tử không cam lòng. Tây Thiên ra sức lôi kéo Trấn Nguyên Tử, không chỉ đơn thuần vì thực lực của Trấn Nguyên Tử. Tuy nói đây là một thông thiên đại năng vô cùng cường đại, ít nhất khi Thánh Nhân không ở trong tam giới, thì thực lực của Trấn Nguyên Tử cũng có tiếng tăm. Cơ bản có thể xem như một trong những đại năng chí cường. Nhưng Tây Thiên càng coi trọng cây nhân sâm quả này, đây tuyệt đối là tài nguyên mấu chốt để Tây Thiên có thể tiếp tục phát triển! Nhân sâm quả chủ yếu tu về thần, cho dù là yêu thú hóa hình hay thần tiên tu bổ nguyên thần, Phật Đà tu luyện phật tâm để có được nguyên thần tinh tiến viên mãn thì nhân sâm quả đều là thánh quả số một. Chỉ cần ăn một quả nhân sâm có thể giúp người tu luyện bỏ qua những gian nan tu luyện nguyên thần, trực tiếp có được nhục thể cùng nguyên thần ngang nhau tu vi. Thứ này là thánh quả mà Tây Thiên muốn nhất, dù sao Tây Thiên đều tu luyện nhục thân, độ kiếp đều nhờ Địa Tạng Vương Bồ Tát sắp xếp, cho nên trên phương diện tu vi nguyên thần cực kỳ thiếu thốn. Nhiệm vụ lần này của Quan Âm Bồ Tát vô cùng đơn giản: Lần này đến tìm Trấn Nguyên Tử, điệu hổ ly sơn, sau đó mới có thể để đội Tây Du ra tay đạp đổ cây nhân sâm quả; Tây Thiên sớm đã đoán được cây nhân sâm quả là gốc rễ thành đạo của Trấn Nguyên Tử, cũng biết Trấn Nguyên Tử dùng thủ đoạn gì âm thầm bảo vệ cây nhân sâm này. Cho nên Tây Thiên đã chuẩn bị hết thảy, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, tuyệt đối là cường hãn nhất đẳng. Trấn Nguyên Tử tuy cẩn thận, nhưng lại bị Tây Thiên mê hoặc từ rất sớm, bất quá hắn cũng không tùy tiện đứng về phe nào, từ trước tới giờ hắn không đứng về phe nào cả. Cho nên hắn luôn chỉ quan sát lưng chừng, trước giờ sẽ không đứng về phe nào, nhưng cũng không cự tuyệt hảo ý của ai. Tây Thiên nắm chắc điểm này, cho nên bọn họ liền chờ thời cơ đạp đổ cây nhân sâm quả. Đến lúc đó Tây Thiên lại cho Trấn Nguyên Tử một cái tạo hóa thành đạo, giải quyết hoàn mỹ phiền phức của Trấn Nguyên Tử, lại có thể thu nạp được tâm tư của đội Tây Du, vẹn toàn đôi bên, chẳng phải quá tốt đẹp sao? Quan Âm Bồ Tát chỉ nghĩ thoáng qua, rồi bị một tiếng cọt kẹt gọi hồi tưởng lại. Quan Âm Bồ Tát nhìn sang, thấy một cái đầu nhô ra trong cửa, chính là Thanh Phong, người giữ cửa của Trấn Nguyên Tử. Thanh Phong nhíu mày, nói thẳng: “Nguyên lai là Nam Hải Quan Âm Bồ Tát… Sư phụ ta không có ở đây, mời ngày khác trở lại đi.” Quan Âm Bồ Tát trong nháy mắt đứng sững lại tại chỗ. Không có ở đây? Ngươi thả cái rắm chó! Tây Thiên chúng ta đã nhìn chằm chằm hắn, Trấn Nguyên Tử từ chấp pháp đại điện đi xuống, liền đi thẳng tới năm trang quan, sau đó không hề đi ra nữa. Một câu không có ở đây, rốt cuộc là đang gạt ai đây? Tây Thiên chúng ta đâu phải là lũ sài lang hổ báo! Quan Âm Bồ Tát ôn hòa cười một tiếng, “Còn xin tiên đồng thông báo một tiếng, nói là Như Lai Phật Tổ đặc phái ta đến, có chuyện quan trọng cần thương lượng.” Thanh Phong có chút ngơ ngác, nhìn Quan Âm Bồ Tát một cái, “Ngươi chờ…” Thanh Phong đóng cửa lại. Quan Âm Bồ Tát đợi một hồi, đã thấy Thanh Phong lại thò đầu ra từ trong cửa, “Hết sức xin lỗi, sư phụ nói hắn không có ở đây.” Quan Âm Bồ Tát: “…” Trốn trong năm trang quan, mặt Trấn Nguyên Tử đã đen lại. Mẹ nó, nghịch đồ a! Náo loạn cái gì đấy? Quả nhiên, sắc mặt Quan Âm Bồ Tát cũng lộ ra vẻ hết sức khó xử, nhưng vẫn vô cùng lễ phép nói, “Nếu Trấn Nguyên Tử Đại Tiên ở bên trong, xin thông báo một tiếng, sự tình mười phần trọng yếu, không thể chậm trễ.” Thanh Phong mặt khó chịu, “Sư phụ ta đã nói là hắn không ở đây rồi, ngươi có phải là không tin nhân phẩm của sư phụ ta không?!” Quan Âm Bồ Tát: “…” Tiểu tử này, lời này của ngươi khiến ta nhất thời không biết nên nói sao. Quan Âm Bồ Tát cũng không để ý tới cái tên ngốc nghếch Thanh Phong này, hướng về phía năm trang quan gọi: “Trấn Nguyên Tử Đại Tiên, vô ý quấy rầy, lần này là do sư tôn ta mời, còn xin Trấn Nguyên Tử nể mặt.” Thanh Phong có chút uất nộ, “Ngươi người phụ nữ này thật là không biết tốt xấu, sư phụ ta đã nói không có ở đây rồi, có phải muốn hắn đi ra nói mới vừa lòng không!” Quan Âm Bồ Tát: “…” Ngay lúc này, từ trong cửa duỗi ra một bàn tay già nua, hung hăng đập vào đầu Thanh Phong! Thanh Phong giận: “Ai đánh ta!” Nhìn lại, Trấn Nguyên Tử mặt đen lại đứng sau lưng mình. Thanh Phong lại hết sức ủy khuất, vẻ mặt không hiểu, “Sư phụ, sao người lại đánh ta?” Mặt Trấn Nguyên Tử đen lại, “Đánh ngươi chẳng lẽ là khen ngươi sao? Về làm bài tập!” Thanh Phong ủy khuất trở về. Một tiên đồng khác là Minh Nguyệt đã chứng kiến toàn bộ, lại lén cười trộm trong bóng tối, “Đồ ngốc Thanh Phong, chẳng phải sư phụ vừa rồi nói hắn không ở đó sao? Còn không đi ra, đáng bị đánh.” Trấn Nguyên Tử quay đầu liếc nhìn Thanh Phong và Minh Nguyệt đang đùa giỡn, thở dài. Thanh Phong mới 1320 tuổi, Minh Nguyệt mới 1200 tuổi, hai người này đều không phải là sinh vật bình thường, một người là Thanh Phong thành yêu, một người là ánh trăng hóa hình. Tuổi còn nhỏ, chưa hiểu sự đời, không rành thế đạo, cho nên ăn nói làm việc đều rất ngây thơ trong sáng, nhưng cũng không đến mức hỏng bét. Trấn Nguyên Tử thở dài trong lòng, nhìn về phía Quan Âm Bồ Tát: “Vừa rồi ngươi nói là Thế Tôn hay là sư tôn?” “Thế Tôn thì khỏi mở lời, mời về cho, còn sư tôn thì mời một lần.” Quan Âm Bồ Tát vốn là Từ Hàng đạo nhân, cho dù hiện tại cũng không thay đổi địa vị, chỉ là gia nhập Tây Phương Giáo, nhưng vẫn tôn Nguyên Thủy Thiên Tôn là sư tôn. Cho nên, nếu Quan Âm Bồ Tát nói Thế Tôn, tức là Như Lai Phật Tổ, Trấn Nguyên Tử sẽ chẳng thèm để ý. Nhưng nếu nói là sư tôn, thì chính là Nguyên Thủy Thiên Tôn, cái thể diện đó thì cần phải nể nang. Bởi vì ý nghĩa của Nguyên Thủy Thiên Tôn đối với vùng thiên địa này thật sự quá lớn, một trong sáu vị Thánh Nhân. Hai chữ "Thánh Nhân", sức nặng không thể diễn tả rõ. Hơn nữa từ sau Phong Thần đến nay đã lâu không xuất thế, ai cũng không biết ông ta đi đâu. Nếu như đột nhiên ông ta tới mời, thì không thể để Trấn Nguyên Tử tùy hứng được. Quan Âm Bồ Tát cung kính đưa lên một thiếp mời, bên trên có khí tức Thánh Nhân, chính là thư của Nguyên Thủy Thiên Tôn! “Là sư tôn ta, Nguyên Thủy Thiên Tôn cho mời.” “Sư tôn ta gần đây quay về tam giới, có cảm ngộ, mời ngài đến Thượng Thanh Thiên Thượng Di La Cung để nghe giảng Hỗn Nguyên Đạo quả.” “Sư tôn trong lòng lo lắng cho vị bằng hữu là ngài, nên cố ý dặn dò ta, nhất định phải xuống chào hỏi mời ngài đi qua.” “Đây là cơ hội thành thánh, sư tôn sợ ngài bỏ lỡ, bảo ta nhất định phải mời được ngài. Cho nên vừa rồi ta có chút đường đột, chính là vì vậy, còn xin Trấn Nguyên Tử Đại Tiên thứ lỗi.” Quan Âm Bồ Tát nói xong, Trấn Nguyên Tử đứng sững tại chỗ, tay nắm chặt thư tín, trên mặt tuy không biểu cảm nhưng trong lòng đã dậy sóng kinh thiên! Nguyên Thủy Thiên Tôn muốn giảng Hỗn Nguyên đại đạo?! Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, cũng chính là Thánh Nhân! Nguyên Thủy Thiên Tôn lại nỡ lòng giảng thuật về con đường thành thánh này, đây đối với Trấn Nguyên Tử mà nói đơn giản là lời dụ hoặc chết người! Hoàn toàn không thể chống cự! Các vị có thấy, Trấn Nguyên Tử chính là lớp đại lão siêu cấp đầu tiên của Hồng Hoang. Năm xưa Hồng Quân giảng đạo Thánh Nhân, một câu đại đạo đồng âm vang vọng khắp chín tầng trời mười phương đất. Lúc Hồng Quân giảng đạo ngoài chín tầng trời, chúng yêu chạy theo như vịt, chỉ vì Bàn Cổ Hóa giới đã định Thiên Đình trên đất, trời đất cách xa. Chúng yêu dù có tâm đi cũng không làm gì được. Trấn Nguyên Tử lại đột phá trùng trùng lớp lớp cường giả, còn ngồi lên bồ đoàn trong lần Hồng Quân giảng Chuẩn Thánh chi đạo thứ hai! Thật phong quang biết bao! Nhưng lúc này, so với lúc ấy, trong lòng Trấn Nguyên Tử vẫn không cam lòng!
Bạn cần đăng nhập để bình luận