Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1584 Đường Tam Tạng: lần này đến đây, là đi cầu ngươi

Đường Tam Tạng bị thổi bay đi ngay lập tức, phiêu phiêu đãng đãng, muốn chìm thì không thể xuống đất, muốn nấp thì không thể vào nơi nào, giống như lá héo bị gió lốc lật tung, như hoa tàn bị dòng nước cuốn trôi, cứ lăn lộn cả đêm, đến khi trời sáng mới rơi xuống trên một ngọn núi. May mà Tôn Ngộ Không cùng những người khác đuổi theo kịp và kéo Đường Tam Tạng lại, mới khiến ông ngừng được cái đà bay lượn.
Đường Tam Tạng lắc đầu một cái, khó khăn lắm mới hoàn hồn lại, định thần một hồi lâu, xem xét kỹ càng, rồi mới nhận ra đây là Tiểu Tu Di Sơn.
Đường Tam Tạng thở dài một tiếng nói: “Tại sao lại từ chối bần tăng chứ! Một cú thổi này, lại khiến bần tăng quay về điểm xuất phát ban đầu. Hoàng Phong lĩnh này cách nơi Trực Nam có đến hơn ba ngàn dặm, khoảng cách đến Hỏa Diệm Sơn vừa rồi, lại không biết có mấy vạn dặm nữa. Chờ ta xuống hỏi Linh Cát Bồ Tát một chút tin tức, rồi quay về đường cũ.”
Nhưng Đường Tam Tạng bỗng nhiên nhớ ra, kinh hô một tiếng: “Suýt nữa thì quên mất, Linh Cát Bồ Tát đã bị Tiên Quân Dương giết rồi!”
Sa Ngộ Tịnh là người rất hiểu tình hình, liền lắc đầu: “Bồ Tát có quả vị, một người viên tịch, rất nhanh sẽ có một người khác lên thay. E là đã có một Linh Cát Bồ Tát mới lên ngôi đang chờ chúng ta rồi.”
Tôn Ngộ Không lại bực mình hừ lạnh một tiếng: “Quả nhiên, đây cũng là quỷ kế của Tây Thiên, chính là muốn chúng ta đi cầu bọn họ, tại sao chúng ta có thể cúi đầu trước bọn họ chứ!”
Đường Tam Tạng cúi đầu, trong ánh mắt thoáng có chút áy náy: “Đều tại vi sư, một lòng chỉ cầu phật pháp trong tâm, xem ra còn phải lấy thực tế làm chủ mới được.”
Phật pháp thôi, đều cần phải xem xét biện chứng, bất kể là phật pháp của Tây Thiên hay là phật pháp của chính mình, phật pháp nào giải quyết được vấn đề mới là phật pháp tốt.
Trư Bát Giới ở bên cạnh hưng phấn nói: “Quả nhiên là Tiểu Tu Di Sơn, các ngươi cứ yên tâm đi, có người ở chỗ này chờ chúng ta!”
Đường Tam Tạng ngẩn người một chút, nhìn Trư Bát Giới: “Bát Giới, ngươi nói cái gì? Quả nhiên? Còn có, ngươi nói ai sẽ ở chỗ này chờ chúng ta?”
Trư Bát Giới còn chưa kịp giải thích thì đã thấy ở chân trời, một đạo thân ảnh áo trắng chậm rãi hạ xuống.
Sở Hạo mặt mỉm cười: “Các ngươi cuối cùng cũng đã đến? Ta ngược lại đã chờ các ngươi rất lâu rồi.”
Trư Bát Giới cười đến ngoác cả miệng: “Lão đại ngươi thật sự là thần cơ diệu toán mà, làm sao ngươi biết chúng ta sẽ bị thổi trắng về cái Tiểu Tu Di Sơn này? Lão đại quả nhiên có khả năng nhìn thấy tương lai!”
Sở Hạo cười không nói gì, há lại chỉ có một chút năng lực đó là có thể nhìn thấy tương lai chứ?
【 Nhiệm vụ hôm nay: Hỗ trợ đội Tây Du, đến chỗ tân nhiệm Linh Cát Bồ Tát cầu xin đầy đủ bảo vật. 】 【Tưởng Lệ: Tự Thủ】
Sở Hạo sờ sờ cằm, cười cười.
Tuy rằng Linh Cát Bồ Tát là tân nhiệm Linh Cát Bồ Tát, nhưng có thể ngồi được ở đây, hẳn cũng xem như có chút vốn liếng đấy nhỉ?
“Lão đại, bây giờ chúng ta nên làm gì? Đánh cho Linh Cát Bồ Tát một trận, hay là trở về đánh cho La Sát nữ một trận?” Trư Bát Giới xoa tay hầm hè, hưng phấn.
Sở Hạo lại xua tay, trên mặt tràn đầy nụ cười hiền hòa: “Mỗi ngày cứ đánh với giết làm gì? Chúng ta là người tốt, là dân lành mà.”
“Nếu Tây Thiên muốn các ngươi cầu xin Linh Cát Bồ Tát, vậy thì các ngươi cứ cầu xin đi.”
Tôn Ngộ Không còn chưa kịp phản ứng, Trư Bát Giới đã sáng mắt lên: “Ta hiểu rồi!”
Ngay cả Đường Tam Tạng cũng chắp tay trước ngực, thần sắc có thêm một phần chiến ý.
Ừm, vậy thì, cứ thản nhiên đi cầu vậy.
Đường Tam Tạng đứng lên: “Đi thôi, các đồ nhi, chúng ta đi tìm Linh Cát Bồ Tát cầu xin bảo vật, có được quạt lá cọ thì La Sát công chúa mới chịu cho chúng ta đi qua.”
Đường Tam Tạng cùng đoàn người theo đường quen thuộc, rẽ bảy lần, quặt tám lần, lại nghe thấy tiếng chuông vang dội, gấp xuống sườn núi, kính cẩn đến thiền viện…
Trong thiền viện của tân nhiệm Linh Cát Bồ Tát.
Linh Cát Bồ Tát ngồi ngay ngắn ở trên vị cao, trong thần sắc tràn đầy cảm giác hạnh phúc: “Tuyệt quá, thật sự là tuyệt vời!”
“Nếu không phải Linh Cát Bồ Tát tiền nhiệm chết, thì làm sao đến lượt ta có được cái vị trí này? Ha ha ha ha, đây chính là có thể ở trong Tây Du mà ban phát nhân quả cho đội Tây Du, đến lúc đó còn không biết có thể đạt được bao nhiêu công đức nữa!”
“Bọn đồ ngốc ở Tây Thiên, chỉ có bọn họ cũng muốn tranh với ta? Hiện tại, quả vị công đức vô thượng này có thể thu hoạch được, là của ta rồi!”
Lúc này, một tùy tùng trong thiền viện ở ngoài cửa, từ xa thấy đoàn người Tây Du, nhận ra hình dáng của hành giả, liền vào trong báo tin: “Trước đó đã đến xin Bồ Tát đi hàng phục hoàng phong quái, cái tên Đại Thánh lông lá kia lại đến rồi.”
Trên mặt Linh Cát Bồ Tát tràn ngập vẻ hưng phấn, đến rồi, đến rồi! Công đức nhỏ bé của ta đến rồi!
Linh Cát Bồ Tát hít sâu, liều mạng kiềm chế cảm giác hưng phấn trong lòng, hắn đã sớm diễn tập vô số lần cảnh tượng này ở trong đầu, Tây Thiên cho hắn mấy món bảo vật, vốn dĩ Tôn Ngộ Không sẽ bị quạt bay đến đây, sau đó Linh Cát Bồ Tát sẽ lấy thêm đồ vật ra ban phát cho đội Tây Du, gieo nhân quả, tự nhiên sẽ đắc ý thu hoạch được công đức.
Tuy rằng từng nghe nói thực lực của Tôn Ngộ Không có vẻ đã có chút thay đổi, cũng đã được nghe nói tư tưởng của đội Tây Du có chút vấn đề, nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đâu?
Ta chỉ cần kiếm được công đức là được thôi!
Định Phong Đan ở trong tay ta, đến lúc đó ta không cho, chẳng lẽ bọn họ còn dám cướp sao?
Chuyện đó không thể nào.
Bọn họ muốn vượt qua nạn Hỏa Diệm Sơn này, nhất định phải có được Định Phong Đan của ta.
Vậy chẳng phải bọn họ sẽ phải cung kính với mình sao?
Vậy chẳng phải mình sẽ là Bồ Tát không có mấy người trên đường đi Tây Du được đội Tây Du cung kính đối đãi?
Linh Cát Bồ Tát đời trước đúng là quá kém, hiện tại, cứ chờ xem ta làm thế nào mà phục hưng lại vị thế này, ha ha ha ha...
Linh Cát Bồ Tát vừa hưng phấn nghĩ đến, vừa bước ra trước cửa, đang nghĩ xem chút nữa mình sẽ từng bước dẫn dắt hàng phục cái tên Tôn Ngộ Không ngạo mạn kia như thế nào, để cho bọn họ cảm nhận được uy nghiêm và nhân từ của Tây Thiên,
Sau đó, Linh Cát Bồ Tát mang theo nụ cười tươi rói, mở cửa ra.
Sau đó, nụ cười của Linh Cát Bồ Tát, cứng đờ.
Ngoài cửa, đứng sừng sững không chỉ có một mình Tôn Ngộ Không,
Mà là, cả đội Tây Du!
Đường Tam Tạng, Trư Bát Giới, Sa Ngộ Tịnh, Tôn Ngộ Không,
Còn có, đứng ở phía cuối đội ngũ, cái người mặc toàn thân áo trắng, Tiên Quân có nhan sắc đẹp nhất tam giới, Ngục Thần Sở Hạo!
Cả người Linh Cát Bồ Tát đều choáng váng, tình huống thế nào?!
Tây Thiên nói với mình, đến đây chỉ có Tôn Ngộ Không bị thổi bay đến thôi mà, bóp mẹ nó, ngươi cho Đường Tam Tạng bị thổi đến coi như xong, còn đem cả Ngục Thần Sở Hạo cũng thổi tới nữa?!
Linh Cát Bồ Tát thái dương túa mồ hôi rịn, nhưng hắn vẫn cố giả bộ trấn định, mỉm cười nói: “Thì ra là Ngục Thần đại nhân, còn có chư vị người đi thỉnh kinh, chúc mừng chúc mừng, chẳng lẽ là thỉnh kinh trở về?”
Mọi người không nói gì, lại mang nụ cười hiền hòa, đều chậm rãi tiến tới.
Linh Cát Bồ Tát cũng không dám ngăn cản, chỉ có thể đứng sang một bên, hầu hạ, lại cẩn thận hỏi: “Mấy vị, không biết có gì muốn làm?”
Mọi người liếc nhìn Linh Cát Bồ Tát, Tôn Ngộ Không cười.
Linh Cát Bồ Tát cũng cười một tiếng, nhưng không biết vì sao, Linh Cát Bồ Tát lại thấy hoảng sợ trong lòng.
Đường Tam Tạng ho nhẹ một tiếng: “Lần này đến đây, là đi cầu ngươi.”
Trong lòng Linh Cát Bồ Tát nhẹ nhõm thở ra, lại kiêu ngạo đứng lên, a, hóa ra là đến ngoan ngoãn cầu xin ta?
Sau đó, lại nghe được một tiếng “phanh”.
Trư Bát Giới đóng cửa phòng lại, cầm Cửu Xỉ đinh ba, canh giữ ở cửa ra vào.
Linh Cát Bồ Tát cứng đờ, cầu ta? Bắt ta!!!
Bạn cần đăng nhập để bình luận