Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 939: ta chính là vô thượng Chí Tôn! Sở Hạo tới? Mau bỏ đi

Chương 939: ta chính là vô thượng Chí Tôn! Sở Hạo tới? Mau bỏ đi Tôn Ngộ Không chưa từng chịu sự vũ nhục này, lại thêm món nợ máu ở Hoa Quả Sơn, Tôn Ngộ Không sao có thể kìm nén được lửa giận trong lòng?
Cho dù cảm nhận được Bạch Liên Đồng tử trước mắt có thực lực vượt xa mình, nhưng Tôn Ngộ Không từ trước đến giờ không biết sợ là gì!
Chiến!
Chỉ có một trận huyết chiến, mới có thể khiến Tôn Ngộ Không bình ổn được cơn cuồng nộ trong lòng!
Lúc này Tôn Ngộ Không, như một đạo cầu vồng xuyên nhật, bay về phía Bạch Liên Đồng tử.
“Đừng mà, Bạch Liên Đồng tử ngài tỉnh táo, chúng ta phải trở về!” Hàng tam thế minh vương hô lớn một tiếng.
Hàng tam thế minh vương ở bên cạnh cầu nguyện, van xin ngươi, đừng đánh với Tôn Ngộ Không, nghĩ đến sứ mệnh của ngươi đi!
Ngươi là đến kéo hận thù cho thiên đình, không phải đến tạo nghiệp chướng cho Tây thiên!
Đây là Tôn Ngộ Không đấy, không phải Đại La Kim Tiên tùy tiện, trách nhiệm Tây Du của Tây thiên ta, khí vận quật khởi tương lai của Tây thiên ta, có liên quan lớn tới Tôn Ngộ Không đấy!
Van xin ngươi, đừng đánh!
Nhưng mà, Bạch Liên Đồng tử ngạo mạn như thế, nhìn thấy Tôn Ngộ Không đến khiêu khích, vậy sao hắn có thể nhịn?
Nhất là, thực lực đối phương vẫn còn thấp hơn ta!
Vậy càng không thể bỏ qua cơ hội giáo huấn kẻ yếu này!
Bạch Liên Đồng tử liếc nhìn Tôn Ngộ Không, khóe miệng nhếch lên cười lạnh lùng, “Ha ha, chỉ bằng ngươi cũng dám đối địch với ta? Để ngươi kiến thức xem, cái gì mới gọi là cường đại!” Bạch Liên Đồng tử trở tay vung một bàn tay, Giữa không trung, trong nháy mắt ảo hóa ra một đóa hoa sen màu trắng, từng đóa hoa sen như lưỡi dao, bắn xuyên về phía Tôn Ngộ Không.
Bạch Liên Đồng tử dù chỉ giả vờ ra vẻ một chút, nhưng thực lực của hắn quả thực không kém.
Lần trước ngoài ý muốn, bị Sở Hạo lừa gạt đi bán cho Ma tộc làm nô lệ, trở thành kẻ trượt chân, nhưng rất nhanh Bạch Liên Đồng tử được tiếp dẫn cứu trở về.
Thậm chí, gần đây với sự trợ giúp của Tiếp Dẫn Thánh Nhân sư phụ hắn, thực lực của hắn không những không bị giảm mà còn tinh tiến hơn một chút!
Hắn tùy ý vung tay một cái, thì người tu vi trung kỳ Đại La Kim Tiên cũng chưa chắc cản nổi, huống chi chỉ là một Tôn Ngộ Không mới đạt Đại La.
Nhưng mà, đối mặt với vô số đóa bạch liên hoa sen đang bắn tới, Tôn Ngộ Không không hề né tránh, nổi giận gầm lên một tiếng, “Dám coi thường lão Tôn ta! Phá!” Tôn Ngộ Không vung kim cô bổng trong tay, kim cô bổng hung hăng đụng vào những đóa hoa sen trên không trung.
Tôn Ngộ Không chống đỡ rất vất vả, nhưng vẫn cắn răng, trong mắt lửa giận giống như núi lửa phun trào.
Tôn Ngộ Không lúc này, muốn một gậy đâm xuyên Bạch Liên Đồng tử, để Bạch Liên Đồng tử nợ máu trả bằng máu!
Tôn Ngộ Không cuồng nộ điên cuồng vận chuyển công pháp trong cơ thể, nếu là đổi thành cái gọi là Đại Phẩm Thiên Tiên Quyết trước kia, e là giờ đã thể lực chống đỡ hết nổi, ngã xuống rồi.
Nhưng lần này, Tôn Ngộ Không lại cảm nhận được động lực to lớn, vận chuyển công pháp thì pháp lực trong cơ thể vậy mà liên tục không ngừng, thậm chí như cuồng phong sóng lớn, lớp lớp tiến lên.
Tôn Ngộ Không cảm nhận được động lực to lớn, trong mắt nổ tung một vệt kim quang, đột nhiên bộc phát ra chiến ý vô tận!
Một giây sau, những đóa bạch liên hoa sen đầy trời kia trực tiếp bị đánh tan trên không trung, hóa thành linh khí lấm ta lấm tấm, trả lại thiên địa sơn hà.
Bạch Liên Đồng tử hơi kinh hãi, “Đây là loại công pháp gì? Hắn tu luyện không phải là Đại Phẩm Thiên Tiên Quyết sao? Sao lại dữ dội như vậy?” Điều này thật sự làm cho Bạch Liên Đồng tử hơi kinh ngạc, vì Tôn Ngộ Không lúc này đang thể hiện ra thực lực vượt qua tu vi.
"Bất quá......"
Ánh mắt Bạch Liên Đồng tử không giảm sự ngạo mạn, cất tiếng cười lớn: "Cho dù ngươi có thể nhảy nhót, cũng chẳng qua là con sâu cái kiến trong Tam Giới Lục Đạo mà thôi!"
"Ở giữa thiên địa này, thế gian vạn vật, chịu sự khống chế của ta!"
"Ta là đạo đồng vô thượng Chí Tôn, mệnh ta tức thiên mệnh, ta tôn tức là thiên tôn! Không ai có thể chống lại ta!"
"Ta vô địch, ở trong Tam Giới Lục Đạo, ta chính là vô thượng Chí Tôn! Ha ha ha ha!"
"Sở Hạo tới!" ngay lúc này, hàng tam thế minh vương bên cạnh vụng trộm nhắc nhở.
"Hả? Mau bỏ đi!" Bạch Liên Đồng tử dường như cũng cảm nhận được khí tức làm chính mình cực kỳ khó chịu, xoay người bỏ chạy.
Bạch Liên Đồng tử không phải là đồ ngốc.
Nhất là khi nghe đến tên Sở Hạo, thì càng muốn tè ra quần vì sợ hãi.
Đó là sự sợ hãi ăn sâu vào linh hồn của Bạch Liên Đồng tử, mọi chuyện mà Sở Hạo đã làm với Bạch Liên Đồng tử đã khiến hắn sinh ra bóng ma tâm lý.
Giờ phút này nghe được tên Sở Hạo, Bạch Liên Đồng tử cũng không quan tâm việc giả bộ, tranh thủ thời gian bỏ chạy.
Nói đùa, mặt mũi đáng giá mấy đồng a? Nếu Sở Hạo tới, đừng nói là mặt mũi, mạng nhỏ cũng không có!
Trượt trượt!
Bạch Liên Đồng tử còn chưa nói xong, nghe hàng tam thế minh vương nhắc nhở thì lập tức xoay người chạy.
Vô cùng dứt khoát, vô cùng giảng võ đức.
Hàng tam thế minh vương đổ mồ hôi, nhìn Bạch Liên Đồng tử chạy trối chết không còn chút hình tượng nào, không khỏi thở dài, lắc đầu âm thầm nói "Cần gì chứ? Thổi phồng ghê gớm vậy, ra cái thể thống gì vậy?"
"Ngươi khoác lác thì rất ngầu, nhưng lúc ngươi chạy trốn thì chật vật vô cùng."
"Ai... Sau khi trở về sự tình lại sẽ phát triển thành cái bộ dạng quái quỷ gì đây? Đáng giận, ta lại có chút chờ mong tội lỗi!"
Tuy nói làm gián đoạn việc giả bộ của Bạch Liên Đồng tử có chút sảng khoái, nhưng hàng tam thế minh vương biết rõ, lần này xem như xảy ra đại sự rồi.
Bất quá, ngẫm lại thì những chuyện lớn hơn thế này đều đã trải qua rồi, chuyện Long tộc làm loạn trời cũng từng thấy, Chỉ cần trải qua đủ nhiều đả kích thì có thể khiến một người trở nên không còn sợ hãi, cùng lắm thì chính là đi đầu quân cho phe khác.
Hàng tam thế minh vương ung dung rời đi.
Cứ nằm ngửa chờ chết là được, chuyện lớn thì khỏi cần chạy, việc nhỏ chạy không xong.
Cứ như vậy, hàng tam thế minh vương tiêu sái rời đi.
Tôn Ngộ Không lúc đầu muốn đuổi theo, nhưng Bạch Liên Đồng tử chỉ mới phát ra một đạo lợi hại đã đánh Tôn Ngộ Không bay trở về.
Tôn Ngộ Không căn bản không có cách nào phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ rời đi.
Tôn Ngộ Không muốn rách cả mí mắt, nghiến răng nghiến lợi, “Súc sinh, đứng lại cho ta! Ta muốn giết ngươi!” Tôn Ngộ Không không cam tâm.
Lúc này hắn giống như bị Phật Tổ Như Lai trấn áp 500 năm trước, bất lực, trong lòng càng tràn đầy cuồng nộ!
Kẻ thù ngay trước mặt mà chỉ có thể trơ mắt nhìn, như vậy làm sao Tôn Ngộ Không có thể chịu đựng được?
Hắn lại hiểu rất rõ, nếu không phải vì bọn họ kiêng kị thứ gì đó mà bỏ đi, thì hiện tại ngay cả mình cũng sợ đã chết rồi.
Bởi vì, thực lực sai biệt thực sự quá lớn, lớn đến mức Tôn Ngộ Không rất rõ ràng, giao chiến với Bạch Liên Đồng tử chỉ là tự rước nhục.
Tôn Ngộ Không ôm hận cắn răng, hắn giãy dụa đứng dậy, nhìn chằm chằm về phương hướng hai người rời đi, “Một ngày nào đó, lão Tôn ta nhất định sẽ bắt được ngươi, tự tay đè ngươi xuống đất mà đánh!” Sở Hạo không biết chuyện xảy ra ở Hoa Quả Sơn, nên ban đầu tốc độ của hắn không nhanh.
Mãi đến khi nhìn thấy đất đai khô cằn của Mạn Sơn, Sở Hạo mới tăng tốc bay tới.
Nhưng rồi, Sở Hạo lại nhìn thấy dấu vết chiến đấu thảm khốc ở Hoa Quả Sơn, còn có Tôn Ngộ Không đứng trên mặt đất với vẻ mặt đầy không cam lòng và hận ý.
Trên đường đến đây, Viên Quang Kính của Sở Hạo căn bản không có tác dụng, thiên cơ ở nơi này đã hoàn toàn bị chém đứt, không nhìn thấy quá khứ tương lai.
Trong lòng Sở Hạo hơi hồi hộp một chút, xem ra hung thủ đã trốn rồi, chỉ sợ chính mình cũng tra không ra cái gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận