Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 905: từ quân sau khi đi, trồng hoa nghĩ quân, 1000 hoa đã mất tận

Chương 905: Từ khi chàng đi, trồng hoa nhớ chàng, ngàn hoa tàn lụi Dù sao thì, Quỳnh Tiêu cứ dịu dàng như gió xuân mưa phùn thế này, Sở Hạo hoàn toàn không thể phòng bị được.
Sở Hạo nắm tay Quỳnh Tiêu, cùng nhau đi dạo trên Thúy Trúc Đại Đạo.
Cuối con đường Thúy Trúc Đại Đạo này, chính là không gian trồng cây quả Nhân Sâm, cũng là không gian mà Nguyên Thủy Thiên Tôn năm xưa đặc biệt mở ra.
Là đại bản doanh trước đây của Xiển giáo, cảnh sắc nơi này tự nhiên không cần nói nhiều.
Chỉ là khi Sở Hạo đi bộ ở đây, chợt thấy phía trước có một vườn hoa rõ ràng là mới được mở ra.
Trong vườn hoa, hoa tươi được trồng ngay ngắn, mỗi một đóa hoa đều tràn đầy linh khí, hiển nhiên được chăm sóc rất tốt.
Sở Hạo thuận miệng hỏi: “Hoa ở đây sao trước kia ta chưa từng thấy?”
"Là ta trồng đấy. Từ khi ngươi rời đi, mỗi khi rảnh rỗi, ta liền trồng hoa ở đây cho khuây khỏa."
Mỗi một đóa hoa này, đều là mỗi ngày ta nhung nhớ ngươi đó.
Đương nhiên, Quỳnh Tiêu không nói ra lời này, chỉ lặng lẽ giấu trong lòng.
Từ khi chàng đi, trồng hoa nhớ chàng, giờ thiên hoa đã tàn, rồi lại có thêm thiên hoa tươi tốt.
Quỳnh Tiêu trên mặt lộ vẻ đắc ý, lại lén nhìn Sở Hạo một chút, thấy Sở Hạo vẻ mặt bối rối, trong nhất thời cũng có chút ngượng ngùng.
Sở Hạo cứng đờ người tại chỗ, nhất thời không biết nên nói gì.
Đây coi như là thổ lộ sao?
Ta nên trả lời thế nào? Nói cảm ơn sao?
Sở Hạo đành im lặng không nói, chỉ nắm tay Quỳnh Tiêu, một đường đi về phía trước.
Quỳnh Tiêu thở dài, “Thật mong con đường này không có điểm cuối.”
Sở Hạo ừ hai tiếng, “Đúng vậy a.”
Ta mẹ nó đang nói cái gì vậy?
Có phải hôm nay đầu óc ta không mang theo rồi không?
Sở Hạo muốn tự vả vào mặt mình hai cái, lẽ nào ta là đồ ngốc?
Dù sao thì, Quỳnh Tiêu dường như không để ý, hình như nàng đã biết từ lâu Sở Hạo có bộ dạng ngơ ngác này.
Hai người nắm tay nhau, dạo bước trên con đường Thúy Trúc Đại Đạo.
Sở Hạo và Quỳnh Tiêu đã rất lâu không mở miệng, chỉ im lặng đi trên Thúy Trúc Đại Đạo, hệt như đôi tình nhân nhỏ, cứ muốn đi đến đầu bạc mới thôi.
Cho đến khi con đường phía trước đã đến cuối, Quỳnh Tiêu trên mặt lộ ra một tia thất vọng, lại nhỏ giọng nói:
"Sư huynh, cám ơn huynh đã cùng ta đi dạo lâu như vậy."
Sở Hạo: “Không cần khách khí.”
Dù sao thì ta cũng không coi ai ra gì, Quỳnh Quỳnh à.
Sở Hạo nhìn những hoa tươi đầy trong vườn, lòng tràn đầy cảm động, nhưng lại vô cùng áy náy.
Các nàng lặng lẽ ở bên cạnh mình, chưa từng đòi hỏi gì nhiều hơn,
Mà Sở Hạo lại chưa bao giờ nghiêm túc đối mặt với tất cả chuyện này.
Chỉ trách thiên địa này loạn lạc, Sở Hạo đã trở thành người bị cuốn vào trong hạo kiếp của thiên địa này, không cách nào tự chủ được.
Sở Hạo trong lòng tinh tế tự giải thích cho sai lầm của mình.
Quỳnh Tiêu đột nhiên buông tay ra, nói với Sở Hạo:
“Vậy thì không làm phiền sư huynh nữa, sư muội xin đi trước, có chuyện gì sư huynh tùy thời có thể tìm ta.”
Quỳnh Tiêu cười phất tay, quay người rời đi.
Lúc Quỳnh Tiêu rời đi, Sở Hạo loáng thoáng thấy được nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt nàng...
Nàng từ đầu đến cuối đều không hề oán trách Sở Hạo một câu vì sao không đến Côn Lôn Sơn thăm nàng.
Quỳnh Tiêu chỉ lặng lẽ dùng cách của mình, đối với người thân không nhiều trong Tam Giới, cũng là người duy nhất trong lòng nàng để biểu lộ sự quyến luyến.
Nàng quay người lại, cuộc sống sau này, chẳng phải sẽ lại là trồng hoa nhớ người sao, nhưng lại không biết lần tiếp theo gặp lại, sẽ là khắp núi hoa nở, hay là một mảnh tàn lụi?
Sở Hạo nhìn bóng lưng xinh đẹp của Quỳnh Tiêu khuất dần, muốn giữ nàng lại nhưng vẫn không mở miệng được.
Sở Hạo không hiểu nỗi khổ tương tư, cũng không biết cả vườn hoa rực rỡ này, có mấy phần thấm vào lòng mình.
Sở Hạo chỉ một lòng cảm thấy, sau này có cơ hội nhất định phải về thăm và ở cạnh mọi người ở Côn Lôn Sơn nhiều hơn.
Ít nhất các nàng bây giờ trong Tam Giới, cũng chỉ có mình là chỗ dựa.
Sở Hạo đẩy cánh cửa lớn của bí cảnh Côn Lôn Sơn, cuối cùng cũng gặp được Hoàng Trung Lý.
Từ lần trước Sở Hạo rời khỏi nơi đây, cũng không biết đã bao lâu.
Vốn dĩ cho dù là vài vạn năm khác biệt thời gian, trước mặt những tiên thiên linh căn đã tồn tại từ thời Hồng Hoang, cũng chỉ như thời gian trôi nhanh.
Nhưng Hoàng Trung Lý này lại khác.
Dưới sự gia trì của hệ thống, Hoàng Trung Lý đã nhận được tốc độ phát triển gia trì lên đến mấy triệu lần!
Kết quả của tốc độ này đơn giản là vượt quá sức tưởng tượng của Sở Hạo.
Lần trước Sở Hạo hái quả Hoàng Trung Lý, trên cây cơ bản đã không còn quả chín.
Nhưng mới chỉ qua một khoảng thời gian ngắn như vậy, Sở Hạo đã thấy cả cây Hoàng Trung Lý.
Tuy không gặp lại loại Hoàng Trung Lý màu tím kia, nhưng những quả khác thì lại cực kỳ đủ đầy.
Tính ra cũng có nửa bộ Hoàng Trung Lý.
Đáng ghét, lại ăn không hết.
Nhưng mà, giờ phút này Time Passage, đã đến thời điểm quẹt thẻ.
Sở Hạo đang suy nghĩ không biết có nên trở về Tây Du đánh xong thẻ rồi chạy ra đây bắt cá hay không?
Tuy vẫn có thể xem là một cách thao tác, nhưng cuối cùng vẫn là quá phiền phức.
Chẳng lẽ không có thứ gì đơn giản hơn sao?
Quả nhiên là có.
Ngay lúc này, trong đầu Sở Hạo vang lên tiếng nhắc nhở của hệ thống:
[Chúc mừng quẹt thẻ xa cách nhiều ngày tại Côn Lôn Sơn, ban địa điểm] [Phần thưởng: một bộ Hoàng Trung Lý! (một bộ Hoàng Trung Lý tương đương một quả màu tím, ba quả màu tử kim, sáu quả màu vàng, chín quả màu vàng đất)] [Nhiệm vụ hôm nay: cấy ghép cây quả Nhân Sâm đến cạnh Hoàng Trung Lý] [Phần thưởng 1: Thời gian kết quả của cây quả Nhân Sâm và Hoàng Trung Lý tăng lên đến 2 triệu lần] [Phần thưởng 2: Cải tạo cây nhân sâm, khiến nó có thể kết ra những quả Nhân Sâm ưu việt hơn] [Phần thưởng 3: hai mươi quả Nhân Sâm]
Hai mắt Sở Hạo trong nháy mắt sáng lên.
Khá lắm, hệ thống này đúng là không coi ai ra gì!
Sở Hạo chỉ cần tiện tay trồng cây, liền có thể nhận được phần thưởng phong phú như vậy!
Quả nhiên là thường nói, muốn giàu, trước tiên hãy trồng cây!
Vậy nên Sở Hạo đương nhiên không từ chối.
Bản thân Sở Hạo vốn là một thanh niên ba tốt, vô cùng nhiệt huyết hữu nghị, chuyện ngày thường đỡ bà lão lên Tây Thiên chẳng hề thiếu.
Mà ở thời điểm này, Sở Hạo lại càng không chút do dự, hưởng ứng theo tiếng gọi của hệ thống!
Cũng không phải chỉ vì chút phần thưởng nhỏ, mà thực sự là vì Sở Hạo yêu quý môi trường, bảo vệ sinh mạng!
Rất nhanh, Sở Hạo liền bắt đầu lấy tay sắp xếp việc trồng cây.
Sở Hạo là người học được cây già cuốn rễ, đương nhiên biết yếu quyết trồng cây.
Đem tiên thiên mậu thổ chi tinh vun lên mặt đất, đặt cây quả Nhân Sâm lên, sau đó vun thêm vào.
Đầy đủ rồi!
À không đúng, Sở Hạo lại lấy ra cành dương liễu và bình ngọc tịnh lấy được từ chỗ Quan Âm Bồ Tát trước khi đến đây.
Soạt!
Sở Hạo dốc ngược cả bình ngọc tịnh, tất cả nước cam lồ đều tưới lên cây quả Nhân Sâm.
Nước cam lồ này quả thực danh bất hư truyền, ngay khi Sở Hạo tưới xong toàn bộ nước cam lồ, liền thấy cây quả Nhân Sâm đột nhiên phát sáng ánh lục quang.
Một giây sau, cây quả Nhân Sâm vốn đã khô cằn héo úa mục nát, đột nhiên liền bật dậy, đứng thẳng ở giữa không gian này.
Hai gốc tiên thiên linh căn đặt cạnh nhau, trong chớp mắt, linh khí trong toàn bộ không gian bí cảnh như sắp trào ra!
Sở Hạo thỏa mãn vỗ vỗ tay, quả nhiên, mình thật là khéo tay, trồng cây thật điêu luyện!
Bạn cần đăng nhập để bình luận