Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 774: Sở Hạo cuồng hỉ, đại nhật Như Lai phật tổ đột kích

Chương 774: Sở Hạo c·u·ồ·n·g hỉ, đại nhật Như Lai phật tổ đột kích
A Di Đà Phật cầm đầu nhưng không lấy lại được gì, chiếm hời cũng không được, nhưng lại không thể mất mặt mà chịu thua, A Di Đà Phật trực tiếp bỏ qua cái tình cảnh lúng túng này.
A Di Đà Phật hắng giọng hai tiếng, dù bị mọi người vây công nhưng vẫn điềm nhiên như không có việc gì nói:
“Dù sao thì bây giờ ngục thần Sở Hạo đã nhận lễ vật của Tây Thiên ta…”
A Di Đà Phật cố ý quan sát ánh mắt của mọi người ở đây, phát hiện trên mặt mọi người cũng không có vẻ gì phản đối.
A Di Đà Phật trong lòng không thoải mái nhưng cũng không nói ra, hắn vẫn giữ bộ dáng điềm tĩnh nói:
“Ngục thần Sở Hạo, bây giờ xin ngươi khôi phục Tây Du, mau chóng đi tìm về đám người đi Tây Du kia!”
Sở Hạo lại tỏ vẻ mặt cổ quái, “Ngươi gọi ta sao?”
Trong giọng nói của A Di Đà Phật có thêm vài phần bất mãn, “Ngươi chẳng lẽ muốn quỵt nợ sao? Tây Thiên ta một triệu bộ cực phẩm pháp khí còn chưa cho ngươi, chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng như vậy là có thể quỵt nợ sao?!”
Ngữ khí của A Di Đà Phật tràn đầy uy h·iếp.
Nhưng hắn không biết rằng, trong lòng Sở Hạo, người lao động mới là vĩ đại và vinh quang nhất!
Nhà tư bản, sẽ chà đạp quyền lợi của người lao động!
Sở Hạo lạnh lùng liếc A Di Đà Phật, hừ một tiếng rồi nói:
“Đây không phải là việc bổn phận của ta, ta chỉ đồng ý khôi phục Tây Du, à, Hoàn Hồn Đan cho ngươi, xong, khôi phục hoàn tất rồi.”
“Người muốn thì tự mình đi tìm, xin chào.”
Sở Hạo ném ra Hoàn Hồn Đan, mặt buồn bực ngán ngẩm cùng các vị Thánh ở đây uống trà nói chuyện phiếm.
A Di Đà Phật tức giận đến cổ cũng đỏ lên, sắp sửa giơ chân lên đến nơi, “Vô sỉ, ngục thần Sở Hạo, ta khuyên ngươi không nên quá vô sỉ!”
“Khôi phục Tây Du, ta là bảo ngươi đưa toàn bộ người trở về, thúc giục bọn họ tiếp tục đi Tây Du, đó mới thực sự là khôi phục Tây Du!”
“Ngươi cho rằng chỉ cần một viên Hoàn Hồn Đan là có thể đuổi ta sao?...Tào, còn là phẩm chất cấp thấp?! Ngươi... ngươi có dám đừng hố như vậy không?!”
A Di Đà Phật ném cái viên Hoàn Hồn Đan cấp thấp kia đi, tức đến mức khó chịu vô cùng.
Nhưng Sở Hạo liếc mắt nhìn cũng chẳng thèm liếc viên hoàn hồn đan kia, “Nói trước, không lùi không đổi, đồ của chấp pháp đại điện ta, còn thiếu bao nhiêu thì cứ tự nhiên mà quỵt.”
Sở Hạo vẫn thản nhiên như không, mặt đầy vẻ bình tĩnh, dường như không hề lo lắng A Di Đà Phật sẽ quỵt tiền công của mình.
Việc quỵt tiền công của tư bản chủ nghĩa quả thực rất đáng hận, may mắn Sở Hạo mình là ngục thần chấp pháp, không cần phải sợ.
Mấu chốt là, Sở Hạo khẳng định không có ý định ra ngoài,
Dù sao bên ngoài còn có Ma Nữ La Nại đang rình mò Sở Hạo, Sở Hạo cảm thấy bây giờ không phải thời điểm tốt để ra ngoài, nhỡ bị kéo xuống đáy vực ép khô thì coi như không ổn.
Tử Kim Long Hoàng cũng chẳng mặn mà gì liếc A Di Đà Phật, cười nhạo một tiếng, lại chạm cốc với Sở Hạo, “Cạn ly, chúc mừng huynh đệ cầm được mấy triệu cực phẩm pháp khí.”
Sở Hạo cười ha ha một tiếng, uống một hơi cạn sạch, “Chấp pháp đại điện chúng ta luôn có làm thì có ăn, h·ành h·u·n·g tư bản chủ nghĩa là tín niệm kiên định không lay chuyển của chúng ta!”
Thông Thiên Giáo Chủ cũng tới cụng một chén, tự nói: “Có làm thì có ăn, làm nhiều hưởng nhiều, đây mới là chính đạo a.”
Bộ ba sắt h·ành h·u·n·g tư bản chủ nghĩa, như vậy mà thành.
A Di Đà Phật bị Sở Hạo chọc tức đến mức muốn nổ tung!
A Di Đà Phật thề, mình thật chưa từng gặp ai vô sỉ như vậy!
Như Lai phật tổ giữ im lặng, hắn biết dù thế nào, cũng không thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn này,
Liền biết, ngục thần Sở Hạo sao có thể tốt bụng như vậy, chỉ với một triệu bộ cực phẩm pháp khí mà đã muốn để hắn làm việc?
A Di Đà Phật tức giận thở hồng hộc, hắn tuyệt đối không nhận thua, hắn sẽ không cúi đầu nữa, có c·hết cũng không!
Sau đó A Di Đà Phật cúi đầu nhặt viên Hoàn Hồn Đan cấp thấp rơi trên mặt đất lên.
A Di Đà Phật chỉ vào Sở Hạo, hừ lạnh một tiếng, “Tốt! Nhớ kỹ những lời ngươi nói, đợi ta đưa người đến đủ, nếu ngươi không ngoan ngoãn khôi phục Tây Du thì đừng trách ta không khách khí!”
Cuối cùng A Di Đà Phật vẫn lựa chọn tự mình đi làm,
Chuyện lạ.
Liền nghe từ nơi xa truyền đến một tiếng vang lớn, liền nhìn thấy một vị phật đà to lớn chói mắt như mặt trời chậm rãi đi tới.
“Bần tăng ra mắt chư vị Thánh Nhân, chư vị đại năng.”
Đại Nhật Phật Như Lai, dẫn theo mấy tên thủ hạ, chói lọi xuất hiện!
Thật sự là chói lọi xuất hiện, trên đỉnh đầu Đại Nhật Như Lai lóe lên một mặt trời nhỏ, chính là bộ tộc Kim Ô năm xưa khi ở thái dương tinh, mỗi người đều đào một phần tâm nham mặt trời, có thể xưng là mặt trời nhỏ.
Ô Sào Thiền Sư c·h·é·m t·a·m t·h·i, chém ra Đại Nhật Như Lai, lại lấy tâm nham mặt trời này làm pháp bảo của Đại Nhật Như Lai phật tổ.
Mặc dù vẫn còn thua xa so với thực lực bản thể Ô Sào Thiền Sư, nhưng chỉ riêng tâm nham mặt trời này, cũng đủ để trấn áp rất nhiều kẻ yếu.
Giờ phút này Đại Nhật Như Lai đến, khiến các vị Thánh ở đây không ngờ tới.
Nhất là mọi người trước đó đều chú ý tới việc Ô Sào Thiền Sư vô cớ vẫn lạc, đến nay vẫn chưa tìm ra được s·át thủ,
Lúc này Đại Nhật Phật Như Lai giáng lâm, lại khiến mọi người ở đây có chút hoang mang.
Trong đại đường, sắc mặt Sở Hạo thế mà có chút thay đổi,
Vừa nghĩ tới Ô Sào Thiền Sư bị bắn rơi từ trên trời xuống, à đúng rồi, chính là Sở Hạo làm.
Trấn Nguyên Tử bên cạnh thấy sắc mặt Sở Hạo có chút khó coi, chủ động nói:
“Ngục thần các hạ, chẳng lẽ không nhận ra người này? Người này là Đại Nhật Như Lai phật tổ.”
Sở Hạo cười gượng, “A, hóa ra là hắn nha, đại danh đỉnh đỉnh.”
A ha ha ha, ta không chỉ nhận biết, mà còn quá rõ ấy chứ, sinh t·ử chi giao mà, có khéo không?
Trấn Nguyên Tử cười ha ha một tiếng, “Bất quá ngươi cũng không cần phải kiêng kị người này làm gì, bản thể hắn Ô Sào Thiền Sư, vô thượng cường đại, chính là Tam Túc Kim Ô tồn tại từ thời Hồng Hoang viễn cổ.”
“Nhưng mà Ô Sào Thiền Sư hồi trước bị m·ưu s·át, đến nay vẫn không ai biết là ai g·i·ết, giờ bản thể vừa c·h·ết, cái ác t·h·i này của hắn cũng không còn mạnh như vậy.”
Trấn Nguyên Tử cũng xuất phát từ hảo tâm, cho Sở Hạo một tràng phổ cập khoa học, dường như là để Sở Hạo yên tâm.
Nhưng mà, Sở Hạo trong lòng đã cười thầm,
Có khéo không cơ chứ, Ô Sào Thiền Sư chính là ta làm t·h·ị·t đó nha, a ha ha ha...
Sở Hạo rất muốn né tránh cái đề tài này, bây giờ Sở Hạo nhìn thấy Đại Nhật Như Lai luôn có chút áy náy trong lòng, cũng không dám đối mặt với Đại Nhật Như Lai...A không phải vì chột dạ, mà chỉ vì Sở Hạo sợ Đại Nhật Như Lai phật tổ thấy sự tham lam trong mắt mình, vậy thì bị bại lộ mất.
Sở Hạo không chỉ làm t·h·ị·t bản thể của Đại Nhật Như Lai, mà mấu chốt là nhiệm vụ của Sở Hạo bây giờ còn phi thường t·àn kh·ốc, chính là muốn tinh huyết của Đại Nhật Như Lai phật tổ!
Mà lại còn cầm tinh huyết này đi vào hang ổ của Ô Sào Thiền Sư để lục soát nhà.
Cả gan s·ờ m·ó vào một người như vậy, ngay cả Sở Hạo cũng có chút do dự!
Đương nhiên là chỉ chút xíu thôi.
Bây giờ trong đầu Sở Hạo đã tính toán xong xuôi, rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể ép ra máu từ trên người Đại Nhật Như Lai phật tổ này!
Na Tra nhà ta còn đang gào k·h·óc đòi ăn nữa kìa.
Đại Nhật Như Lai phật tổ vẫn không biết rằng, mình đến nhà một cách hống hách như vậy, lại trở thành đối tượng đưa của của Sở Hạo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận