Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 667: ngục thần tuổi còn nhỏ như thế hiểu chuyện, làm lòng người đau

Chương 667: Ngục thần tuổi còn nhỏ mà hiểu chuyện, thật khiến người đau lòng.
Sở Hạo tội nghiệp nhìn Hàng Tam Thế Minh Vương, lại lấy ra cái hộp đựng tro cốt không biết đã làm xong từ lúc nào, đưa cho Hàng Tam Thế Minh Vương, “Tiên sinh, mua một hộp đi.” “Chỉ hai kiện Hậu Thiên Chí Bảo thôi, rẻ lắm.” “Hơn nữa, tro cốt rất mới, không hề trộn bột mì, ngài xem này......” Sở Hạo nắm một nắm tro cốt, giơ lên không trung, theo gió bay đi.
Nhìn lại Hàng Tam Thế Minh Vương, mặt mũi đầy tro bụi, mặt đầy dấu chấm hỏi.
Ngươi lại còn đem tro cốt của ta rải đi?
Sở Hạo bằng “Yêm Đồ Sinh Đồng Thoại” cuối cùng cũng cảm động được Hàng Tam Thế Minh Vương.
Ban đầu, Hàng Tam Thế Minh Vương muốn nói tro cốt này không có bảy ngày không có lý do trả hàng, không mua.
Nhưng vừa nghĩ, nếu mình không mua, liền phải đi gặp bà đã khuất.
Hơn nữa nếu không giải quyết êm chuyện này, Sở Hạo đạp tới Tây Thiên, vậy thì cả làng đều phải xuống gặp bà mất!
Hàng Tam Thế Minh Vương rưng rưng nuốt xuống ủy khuất trong lòng, vô cùng bực bội, nhưng cũng chỉ có thể bó tay chịu trận.
Hắn vô cùng cảm động nhìn Sở Hạo, “Ngục thần quả là hiểu chuyện, tuổi còn nhỏ đã biết bán tro cốt nuôi gia đình, thật không dễ dàng.” “Đến cả ngục thần cũng cố gắng như vậy, ta còn có tư cách gì từ chối chứ?” “Này, đây là hai kiện Hậu Thiên Chí Bảo.” Sở Hạo e dè nhìn Hàng Tam Thế Minh Vương, “Chú ơi, còn thiếu một kiện.” “Tro cốt trị giá hai kiện, nhưng cái hộp này là tự tay con làm, phải thêm một kiện nữa.” Hàng Tam Thế Minh Vương: “???” Sao còn có chuyện tăng giá?
Hàng Tam Thế Minh Vương mặt đầy mờ mịt, “Cái hộp đựng tro cốt này của ngươi làm bằng vàng hay tro cốt làm bằng vàng vậy?” “Sao có thể đáng giá một kiện Hậu Thiên Chí Bảo?” Sở Hạo bị quát lớn một tiếng, có hơi sợ hãi, nhưng vẫn rất kiên cường nói: “Hộp đựng tro cốt này có thiết kế hiện đại.” “Có cải tiến.” “Thông gió hai đầu, có lợi cho người đã khuất hóa thành bùn xuân, che chở hoa.” Hàng Tam Thế Minh Vương: “!!!” Nói cách khác, cái hộp đựng tro cốt hai đầu hở này mà dám bán cho ta một kiện Hậu Thiên Chí Bảo?
Oa, thằng nhóc này có lý niệm thiết kế thật độc đáo a!
Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới ở bên cạnh không nhịn được nữa, chủ động đứng ra, bày tỏ chính nghĩa!
Trư Bát Giới hô lớn: “Hàng Tam Thế Minh Vương, ngươi thân là một Minh Vương cao cao tại thượng, chưởng quản càn khôn, phân định âm dương, ngươi lại còn muốn hố cả tiền của một đứa bé hiểu chuyện thế này sao?” “Ngươi còn muốn mua hộp đựng tro cốt không hả!” Hai tay Hàng Tam Thế Minh Vương bắt đầu run rẩy, mặt đầy điên cuồng, trong lòng gào thét đến điên đảo: Ta mẹ nó không muốn mua, ta không muốn mua mà!
Thằng nhóc bán tro cốt này nó chơi xỏ ta!
Tôn Ngộ Không mặt khinh bỉ lắc đầu, “Uổng công Tây Thiên các ngươi lúc nào cũng nói siêu độ vong linh, công đức vô lượng gì đó, giờ đến cả tro cốt cũng không cần?” “Thậm chí còn bắt nạt cả một đứa bé, đúng là không anh hùng!” Hàng Tam Thế Minh Vương điên cuồng vò đầu, Ai bắt nạt ai!
Mở to mắt ra mà nhìn, thằng nhóc này nhà các ngươi còn suýt rải hết tro cốt của ta, hắn còn muốn đưa ta đi gặp bà nội đó!
Hàng Tam Thế Minh Vương vô cùng tức tối, nhưng cũng không làm gì được.
Ai bảo cái tên xui xẻo Linh Cát Bồ Tát kia lại đi bắt cóc ngục thần chứ?
Chuyện lớn thế này, Hàng Tam Thế Minh Vương cũng đã đoán được là mình sẽ bị ép tới cạn kiệt.
Chấp nhận! Hàng Tam Thế Minh Vương mặt lộ vẻ nụ cười cứng đờ, đưa ra ba kiện pháp bảo, “Cho ngươi, người như ngục thần đây, tuổi còn nhỏ đã lo liệu nuôi gia đình, phải sống tạm, mà lại còn có phẩm chất lương thiện, thật không dễ dàng.” “Có ai có thể từ chối việc giúp đỡ một bậc đại lão hiểu chuyện như thế chứ?” “Kiểu lừa đảo mới này...... Kiểu hoạt động từ thiện mới này, ta coi như đã được mở rộng tầm mắt rồi, tốt quá, ta xin thay mặt Tây Thiên quyên ba kiện Hậu Thiên Chí Bảo này, vì hòa bình và tình yêu!” Hàng Tam Thế Minh Vương mặt dày mày dạn nói ra những lời này, đã là quá sức.
Đổi thành bất cứ người nào khác của Tây Thiên đến, bây giờ chắc đã hóa thành một đống xương tàn, hoặc đã mang theo Sở Hạo về Tây Thiên, khiến tất cả mọi người xuống gặp bà mất.
Chỉ có Hàng Tam Thế Minh Vương với tính cách này mới có thể cố trụ lại trong chuyện này, dù mất ba kiện Hậu Thiên Chí Bảo, vẫn còn cứu về được một đống xương tàn.
Nhưng so với việc để Sở Hạo đến Tây Thiên truy vấn, để mọi người phải xuống gặp bà, thì đây đã là kết quả tốt nhất.
Có lẽ Tây Thiên cũng hiểu điều này, cho nên mới để Hàng Tam Thế Minh Vương xuống đây.
Sở Hạo nhận lấy ba kiện Hậu Thiên Chí Bảo của Hàng Tam Thế Minh Vương, vô cùng hài lòng, “Ngươi là người tốt!” Hàng Tam Thế Minh Vương cười còn khó coi hơn khóc, “Không khách sáo, phải thế, ai bảo thằng xui xẻo Linh Cát Bồ Tát gây nghiệp chứ, ha ha ha!” Ô ô ô ô......
Linh Cát Bồ Tát ngu xuẩn, về ta sẽ đem tro cốt của ngươi mang đi dội nước tiểu!
Ba bát nước tiểu pha thành một bát loại đó!
Nhưng Hàng Tam Thế Minh Vương cuối cùng vẫn nhẫn nhịn cơn cuồng nộ trong lòng, quay người rời đi.
Chuyến này coi như đi toi công rồi.
Đúng lúc này, Sở Hạo đột nhiên lại gọi một tiếng, “Này, chờ chút!” Hàng Tam Thế Minh Vương mặt đen lại, trên mặt hung dữ bạo nộ, hùng hùng hổ hổ.
Nhưng khi vừa quay đầu lại, liền thay bằng vẻ ôn hòa, lễ phép, cung kính, “Ngục thần có gì phân phó?” Sở Hạo mỉm cười, giơ chiếc hộp đựng tro cốt hai đầu hở lên, “Này, hộp đựng tro cốt của ngươi này.” Vì Sở Hạo giơ cao hộp đựng tro cốt, tro cốt của Linh Cát Bồ Tát theo gió bay lên, mắt thấy sắp không còn gì.
Hàng Tam Thế Minh Vương cười gượng, “Không, là hộp đựng tro cốt của ngươi.” Hàng Tam Thế Minh Vương suýt chút nữa đã hết hồn, còn tưởng rằng Sở Hạo muốn đem cả mình thuận tiện bỏ vào cái hộp này, vậy thì quá tàn nhẫn rồi.
Sở Hạo cũng cười, lại không hề có ý tham lam, “Chúng ta buôn bán, coi trọng chữ tín, ngươi mua hộp đựng tro cốt, trả ngươi này!” Sở Hạo tiện tay ném một cái, chiếc hộp đựng tro cốt xoay vài vòng, như con quay, lại vãi ra từng làn tro bụi.
Hàng Tam Thế Minh Vương tiếp được chiếc hộp đựng tro cốt trong tay, ước lượng thử, Ừm, hết rồi.
Ta có thể chửi người không?
Nhưng nhìn nụ cười của Sở Hạo, Hàng Tam Thế Minh Vương đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt.
Ta cảm thấy xã hội vẫn cần văn minh, chửi người không giải quyết được vấn đề gì, ngược lại bị người ta xem thành có vấn đề.
Quân không thấy, tro cốt bay trong không trung, cái nào không mang theo vẻ phiền muộn.
Hàng Tam Thế Minh Vương cầm chiếc hộp đựng tro cốt trong tay, liền muốn rời đi.
Sở Hạo rất áy náy, “Làm phiền ngươi từ xa xôi đến tặng đồ, hay là ở lại ăn bữa cơm rồi đi?” Hàng Tam Thế Minh Vương không thèm quay đầu lại, phẩy tay, thản nhiên nói: “Không sao, ta đáng chết.” “Lại nói bây giờ ăn cơm, không chừng lại toàn là cơm trộn tro cốt, không nuốt nổi đâu.” “Chư vị, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này xin chớ gặp lại!” Hàng Tam Thế Minh Vương chạy trối chết.
Hắn vẫn luôn là người biết điều, hắn ở Tây Thiên cũng chỉ ở vị trí để mưu cầu cái chức thôi.
Linh Cát Bồ Tát tuy bị rắc tro, nhưng hắn đáng đời.
Xui xẻo đến nỗi gặp phải Sở Hạo, còn đi bắt cóc Sở Hạo, hắn không chết thì ai chết?
Sở Hạo nhìn ba kiện Hậu Thiên Chí Bảo trong tay, lại nhìn Hàng Tam Thế Minh Vương, không khỏi có chút tán thưởng, “Thật sự là người tốt bụng.” “Sớm biết cho hắn thêm cái hộp, thật sự là áy náy quá.” “Đi thôi, tiếp tục đi Tây Du!” Sở Hạo quay đầu lại, đã thấy Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới mặt ngơ ngác, ngồi ở một bên, nhìn mình.
Một hồi lâu sau, mới thấy Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới không hẹn mà cùng cảm khái lắc đầu, “Trâu bò!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận