Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1185 trái tim của vực sâu? 10000 ma khu chỗ sâu thanh âm

Chương 1185: Trái tim vực sâu? Tiếng vọng sâu thẳm Vạn Ma Khu
Sở Hạo đặt chân trong bóng tối vô tận, cảm giác nguy cơ tràn ngập. Nơi sâu thẳm Vạn Ma Khu, những tiếng gào thét thảm thiết cùng tiếng chiến đấu ầm ĩ của đám ma vật hùng mạnh đều bị Sở Hạo bỏ lại sau lưng. Bọn chúng dù chết cũng không có dũng khí tiến vào nơi này, kỳ thực đây mới là con đường sống có xác suất lớn nhất của chúng trong tuyệt cảnh. Đáng tiếc, lũ mực ngấn chỉ muốn trốn khỏi Vạn Ma Khu.
Sở Hạo cũng không lo lắng có kẻ đuổi kịp. Lúc này mà còn muốn truy sát Sở Hạo thì đầu óc kẻ đó chắc chắn có vấn đề! Dù sao đi nữa, giờ Sở Hạo đã thoát khỏi sự truy đuổi của những kẻ kia.
[Chúc mừng ngươi đã trốn thoát khỏi sự bắt giữ, tránh khỏi số phận thê thảm biến thành đồ chơi của nữ nhân.]
[Ban thưởng: 100.000 công đức]
[Chúc mừng ngài, ngài đã vô tình tiến vào một bảo địa, nơi này có một bộ phận trái tim của vực sâu, xin chủ nhân mau chóng điều tra.]
[Nhiệm vụ: Tìm trái tim của vực sâu!]
[Ban thưởng: 500.000 công đức, không đau đớn tấn thăng tứ chuyển Chuẩn Thánh!]
Lông mày Sở Hạo nhướn cao, chuyện tốt như vậy sao?! Vậy là mình đến vực sâu mới mấy ngày đã có cơ hội không đau đớn tấn thăng tứ chuyển Chuẩn Thánh rồi à? Thậm chí, tính đi tính lại thì Sở Hạo ở trong vực sâu này cũng mới một ngày thôi. Mấy ngày trước toàn bị giam ở Xuân Cung, chuyện đó không tính. Phải công nhận rằng vực sâu này đúng là mang đến cho Sở Hạo hy vọng. Mới có một ngày mà Sở Hạo đã có cơ hội thăng lên tứ chuyển Chuẩn Thánh, chuyện này mà đặt ở tam giới thì chắc phải bới tung cả Tây Thiên lên hàng trăm lần mới có được phần thưởng này nhỉ?
Vực sâu thật là mỡ màu, giàu đến chảy cả mỡ! Thu hoạch dễ dàng thế này lại càng khiến Sở Hạo suy nghĩ, trong kho báu của thành chủ phụ thiên rốt cuộc có những thứ gì tốt? Nên biết rằng đám mực ngấn vừa rồi mà đặt ở tam giới thì đã đủ quét ngang một phương, mà đây chẳng qua chỉ là một đội quân dưới tay thành chủ phụ thiên thôi. Không khó suy đoán, phụ trời thành chủ Xích Thiên Ma Thành này có lẽ đã đạt đến địa vị của Giáo Tổ Minh Hà.
Mà những kẻ như phụ trời, trong vực sâu có không biết bao nhiêu, riêng những thành chủ của các chủ thành thôi đã có tới mười người! Bát Phương Ma Điện, Ngũ Đại Ma Thành, còn cả những hoàng tộc Ma tộc ở trên nữa, như La Nại chẳng hạn. Mà không chỉ có vậy, chủ thành có nghĩa là ôm nhau để bảo vệ mình. Điều mà bọn họ e ngại nhất chính là những con ma vật vô ý thức không đếm xuể trong hoang dã vô tận ban đêm!
Trời mới biết rốt cuộc có bao nhiêu cường giả siêu cấp ở đó. Tính tổng lại, trong lòng Sở Hạo không khỏi cảm thấy vô cùng kinh hãi. Vực sâu này, ngoài cảnh giới tu vi Thánh Nhân thì thực lực tổng hợp của nó tuyệt đối phải gấp mấy lần, thậm chí gấp 10 lần tam giới! Mà không chỉ thực lực, tài nguyên và diện tích của nó cũng hơn tam giới không biết bao nhiêu lần.
Vực sâu này thật sự là một nhà với tam giới trước thời Hồng Hoang ư? Rốt cuộc là phân chia bị lỗi hay tam giới đi sai đường? Thậm chí Sở Hạo còn cảm thấy tam giới không bằng một góc của vực sâu. Thế nhưng ma tộc cường đại như vậy, năm đó Ma Tổ La Hầu sao có thể thua trận? Lại còn thua một cách thảm hại, người còn chẳng có. Thật là bất thường.
Theo những gì Sở Hạo nhận thức được về thế giới này thì Hồng Hoang dường như không còn là Hồng Hoang trong ký ức của Sở Hạo nữa. Dường như, tất cả mọi thứ đã trở thành một lịch sử không thể nói ra. Vực sâu và tam giới đến tận bây giờ vẫn có mối quan hệ ngàn sợi vạn mối. Không chỉ có hồn chủng Sở Hạo lấy được trước đó, mà ngay cả chiêu tránh ma mà mực ngấn dùng vừa rồi cũng vậy. Sở Hạo dùng thần thông lớn đấu chuyển tinh di, trong vực sâu cũng có chiêu thức tương tự, đó chính là thiên phú tránh ma.
Nếu suy nghĩ kỹ hơn thì, bảy mươi hai biến thần thông, hay những đại thần thông khác Sở Hạo học được, vực sâu đều có bóng dáng tương tự. Chuyện này... trùng hợp đến mức có chút kỳ lạ. Nhưng đây là trong tình huống tam giới đã chia cắt vô số năm, thần thông lại có thể đồng bộ cập nhật được sao?
Sở Hạo lắc đầu, chỉ cảm thấy cả người không được ổn cho lắm. Không phải do Sở Hạo đa sầu đa cảm hay nghĩ ra những chuyện kỳ quái. Thật ra, việc Sở Hạo tiến vào sâu Vạn Ma Khu này là mục tiêu đã quyết từ lâu.
"Ngươi cuối cùng đã đến... đến Vạn Ma Khu sâu thẳm để tìm ta..." Trong lòng Sở Hạo lại vang lên giọng nói đó. Giọng nói này chỉ là đột ngột xuất hiện trong lòng Sở Hạo, hoàn toàn trống rỗng, nhưng Sở Hạo đã quen. Lúc Sở Hạo thu phục hai con quỷ quái, hắn không đuổi theo Bạch Băng mà chọn đến Vạn Ma Khu mò cá cũng là vì giọng nói này.
Sở Hạo không biết người đang gọi mình là ai, nhưng Sở Hạo dám chắc, đây không phải loại tồn tại mà mình có thể chọc vào được. Bởi vì dù Sở Hạo dùng hết mọi thủ đoạn, tế ra Tạo Hóa Thanh Liên 36 phẩm cùng Hỗn Độn Chuông, cũng hoàn toàn không thể ngăn chặn được giọng nói kia. Cảnh tượng này khiến Sở Hạo nhớ đến lúc La Nại trong Xuân Cung định phát động công kích cuối cùng thì bỗng nghe thấy một giọng nói khác. Bất quá hai giọng đó không giống nhau, điểm này Sở Hạo khá chắc.
Dù thế nào thì đó cũng là một thủ đoạn siêu việt thuật truyền âm, là thủ đoạn mà Sở Hạo hoàn toàn không thể giải thích được. Sở Hạo chọn cách thử một lần. Nếu đây là một âm mưu thì Sở Hạo cũng trốn không thoát. Sở Hạo đến đây cũng là vì trốn khỏi đại loạn bên ngoài. Dù không biết người đang kêu gọi mình là ai nhưng Sở Hạo chỉ có thể dũng cảm tiến về phía trước.
Nơi sâu thẳm Vạn Ma Khu tràn ngập nguy hiểm. Cây cối cao đến trăm trượng bị thứ gì đó chặt gãy ngang, nằm ngổn ngang trên đường, tỏa ra mùi hôi thối kỳ dị. Dây leo quái dị bên cạnh thì chậm rãi di chuyển, thỉnh thoảng có tiếng cười thê thảm vang lên, như đang chế nhạo, lại như đang tham lam. Mặt đất cũng nứt nẻ một cách kỳ lạ, nếu để ý kỹ còn có thể thấy trên đó những vết khắc kỳ lạ, giống như minh văn vậy. Trong gió mang theo mùi hương ngọt ngào nhưng lại lẫn với tiếng cười răng rắc của ma quỷ, như thể nơi sâu thẳm Vạn Ma Khu đang hưng phấn vì tìm thấy thức ăn.
Sở Hạo đi giữa khung cảnh đó, như bị toàn bộ Vạn Ma Khu chú ý đến, ánh mắt không mấy thiện ý nhìn từ khắp mọi nơi. Nhưng dù vậy, Sở Hạo đi khá lâu cũng không gặp phải bất kỳ trở ngại nào. Bọn chúng nôn nóng muốn ra tay với Sở Hạo hơn ai hết, nhưng ai nấy lại cực kỳ có quy củ, như đang trung thực chấp hành mệnh lệnh vậy.
Sở Hạo chỉ cảm nhận được năm đạo ánh mắt ma vật mạnh hơn mình, đó là những tồn tại khiến Sở Hạo bản năng cảm thấy sợ hãi. Sở Hạo vô số lần muốn bỏ chạy nhưng đều cố nhịn. Đã vào hang cọp thì không thể quay đầu. Sở Hạo vẫn sống được chỉ vì hắn vẫn đi trong phạm vi cho phép. Nếu quay đầu lại thì chắc chắn sẽ chết! Sở Hạo chỉ biết tiến về phía trước. Nửa đường, hắn thấy những ma vật vô ý thức hùng mạnh đang tranh nhau ăn thịt lẫn nhau, cảnh tượng kinh khủng khiến ngay cả Sở Hạo cũng thấy xong đời. Nhưng lạ là, ma vật nào cũng cố tình tránh Sở Hạo. Dù có điên cuồng chiến đấu, bọn chúng cũng tự động né đường.
Chợt, Sở Hạo ngẩng phắt đầu, ánh mắt ngưng lại!
Bạn cần đăng nhập để bình luận