Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 685: ma đầu? Chúng ta thật sự không xứng! Hắn mới là a

Chương 685: Ma đầu? Chúng ta thật sự không xứng! Hắn mới là!
Sở Hạo vốn không định ra tay, nhưng bọn hắn đúng là cái loại "nhà vệ sinh thắp đèn lồng" mà!
Sở Hạo xoay người lại, nhìn chăm chú vào đám phật binh, trong ánh mắt tràn đầy thổn thức, “Bọn tiểu tử, các ngươi thật là có ý đó!” “Nếu không phải các ngươi gọi ta lại, các ngươi còn có thể sống lâu thêm một chút thời gian.” Tiểu Tu Di Sơn có 800.000 tăng lữ phật binh, đã bị tàn sát mất gần 300.000.
Bọn hắn đều dùng ánh mắt điên cuồng nhìn chằm chằm Sở Hạo, trong ánh mắt kia tràn đầy trách cứ cùng chửi mắng.
“Đừng nói lời vô nghĩa, mau ra tay hàng yêu trừ ma, ta biết ngươi là người của Thiên Đình, Thiên Đình danh xưng chính đạo, nếu ngay cả chúng ta cũng không cứu, vậy còn tính là cái gì chính đạo cẩu thí!” “Ngươi nếu không cứu chúng ta, đây là tội chết kết bạn với ma, là muốn cả nhà xuống địa ngục a tì! Ta nguyền rủa ngươi!” “Phật Tổ có tuệ nhãn thần thông, có thể nhìn thấy quá khứ tương lai, ngươi nếu dám thấy chết không cứu, dù là Thiên Đình cũng không gánh nổi ngươi, còn không mau mau xuất thủ!” “Thiên Đình thật là buồn cười, còn nói mình là người chính đạo? Lại không ra tay cứu chúng ta, có tin ta hay không phật lật đổ Thiên Đình các ngươi?” “Thí chủ, ngươi suy nghĩ cho kỹ, Tây Thiên của ta tương lai cuối cùng sẽ xưng bá thiên địa, giờ phút này kết một thiện duyên, ngày sau còn có ngươi một con đường sống, bằng không, địa ngục a tì có 100.000 oan hồn, có cả ngươi đấy!” Tây Thiên cho tất cả tăng nhân La Hán của họ cảm giác ưu việt, và đích xác, trong Tam Giới, Tây Thiên thế lớn.
Phần lớn người đều mong muốn nịnh bợ Tây Thiên.
Đổi thành những người khác ở đây, cho dù là Tiên Nhân khác của Thiên Đình, cũng không dám mang tiếng xấu này, dù sao trong lòng rất nhiều người vẫn không dám vượt qua ranh giới.
Thấy chết không cứu, chuyện này thật sự quá ác độc!
Ai da, nếu việc này bị người khác nghe thấy, chẳng phải sẽ làm hỏng thân phận tiên gia sao?
Lại nói, tấm lòng từ bi, cùng Tây Thiên giao hảo, thật là một sự ca tụng tuyệt vời!
Sở Hạo tựa hồ bị lòng từ bi của phật binh an bài đâu vào đấy, cứ đứng nguyên tại chỗ, mười phần do dự.
Chúng ma đầu thấy vậy, nhao nhao cảnh giác lên!
Từ khi Ma tộc bị gán cho cái tên ác, tất cả Phật Đà và người bảo vệ chính đạo đều hi vọng chém giết ma đầu để chứng minh chính nghĩa của mình.
Yêu tộc trước kia cũng vậy, sau trận chiến phong thần, Yêu tộc bị phật kinh gọi là ác.
Dẫn đến về sau vô luận tất cả yêu ma, cho dù là yêu ma mới sinh, vậy cũng đều cực ác, tội không thể tha thứ kiểu đó.
Lãnh địa sinh tồn của Yêu tộc ngày càng ít, cuối cùng bị Tây Thiên vui vẻ thu nhập vào trong môn, thành phật làm tổ, đường hoàng.
Mà bây giờ, Phật Giáo lại một lần nữa lấy tấm lòng từ bi, trừng ác dương thiện làm hiệu lệnh, đến bức hiếp Sở Hạo.
Chúng ma đầu quá hiểu rõ, sau đó Sở Hạo tất định sẽ rút đao vì cái từ bi này!
Một khi Sở Hạo rút đao, hết sức hiển nhiên, tất cả ma đầu ở đây cũng sẽ không có đường sống, bởi vì Sở Hạo thật sự quá mạnh!
Dù là chỉ đứng ở đó, không dùng đến nửa phần thực lực, chúng ma đầu cũng cảm thấy như có Thái Sơn đè đỉnh!
Còn đám phật binh thì hưng phấn không thôi, âm thầm kích động.
Thế này mới đúng chứ, ngoan ngoãn nghe lời không phải sao? Tấm lòng từ bi là chuyện mà tất cả mọi người nhất định phải tuân thủ mà.
Sở Hạo tựa hồ lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Nhưng thật ra từ ngay từ đầu, Sở Hạo đã đưa ra lựa chọn của mình rồi!
Sở Hạo thở dài, chậm rãi cầm ra cây trường thương, “Ai, ta không muốn động thủ mà, sao lại cứ ép ta? Cần gì chứ? Tội gì phải thế?” Mấy chục ma đầu ở đây trong nháy mắt căng thẳng lên!
Trong khoảnh khắc Sở Hạo nói ra hai chữ động thủ, nhiệt độ trên trận như thể giảm xuống mười mấy độ ngay lập tức!
Trên người Sở Hạo, triển lộ ra sát ý vô tận, loại sát ý bàng bạc đó lại không giống như sát ý đục ngầu, buồn nôn của chúng ma đầu.
Sát ý Sở Hạo toát ra lúc này, là thuần túy bàng bạc, như đao kiếm chân thật đang chém vào người, sát ý cô đọng!
Chúng ma đầu kinh hãi, Ngọa Tào, rốt cuộc ai mới là ma đầu? Sát ý của hắn như núi như biển, so sánh, sát ý của chúng ma đầu như cát bụi, như sương!
Nhất là cây trường thương trong tay hắn, càng mang theo sự cao quý khiến cho chúng ma đầu cơ hồ phải quỳ xuống!
Chúng yêu ma run rẩy, đối diện với Sở Hạo, bọn họ lại có cảm giác sợ hãi như đối diện với Ma Tổ!
Lúc này, đám ma đầu ở đây sợ hãi tột độ, “Làm sao bây giờ? Nên làm gì? Chúng ta sẽ chết mất!” “Xong rồi, gặp đồng đạo, không đúng, đây là gặp phải tổ tông!” “Không thể trốn, không có khả năng hàng, mệnh ta do ta không do trời, ta không muốn để hậu bối tử tôn Ma tộc, lại phải chịu truy sát vô tội!” “Nhưng là, đánh không lại, hoàn toàn đánh không lại mà!” Chúng ma đầu sợ hãi đến cực điểm.
Trái ngược với họ, đám tăng nhân phật binh lại dương dương đắc ý, trên mặt mang theo nụ cười hưng phấn, “Thế này mới đúng, hàng yêu trừ ma, tấm lòng từ bi, đây mới là bổn phận của ngươi.” “Ta mặc kệ ngươi là Tiên Nhân ở đâu, chúng ta đều đã nói rồi, yêu ma tu la đều là tội ác, tuyệt không thể buông tha!” “Hừ, đám ma đầu này, giết hại sinh linh, tội không thể tha! Vị Tiên Nhân kia, còn không mau ra tay trấn áp yêu ma, chậm trễ nữa để ma đầu chạy thoát, duy ngươi là hỏi!” “Đúng vậy, bỏ mặc ma đầu rời đi, đó là tội ác cùng cực! Còn không mau mau xuất thủ, chẳng lẽ ngươi cũng là Ma tộc?” Lúc này, ma đầu khẩn trương, tăng nhân đắc ý, tất cả mọi người đều nhìn Sở Hạo, chờ đợi Sở Hạo tuân theo lễ nghĩa từ bi của phật!
Trước mắt bao người.
Sở Hạo lại lộ ra một vòng cười lạnh, “Nói hay lắm, ta bây giờ liền hàng yêu trừ ma!” Một giây sau, Sở Hạo đột nhiên quét ngang cây trường thương, Thí Thần Thương tung ra một đạo ánh sáng màu đen, như một con hắc long gầm thét xé rách không gian mà ra!
Chúng ma đầu vô cùng hoảng sợ, cho rằng lần này xong rồi.
Nhưng mà, Sở Hạo ra tay, luồng quang mang khủng bố của Thí Thần Thương, lại hướng về 500.000 phật binh còn sót lại.
Biểu hiện trên mặt của đám phật binh tăng nhân, từ đắc ý chuyển sang kinh hãi, đến sợ hãi!
“Không, ngươi đánh nhầm rồi, đồ chết tiệt, là bên kia mà!” “A!!!” Một thương này của Sở Hạo, từ giữa 500.000 phật binh tăng nhân cày qua, giống như Thái Sơn sụp đổ, bao phủ vô số người trong đó.
Ánh sáng đen đáng sợ kia giống như lỗ đen, nuốt vô số sinh mệnh trong đó, không thấy chút dấu vết gì, thẳng phá Tiểu Tu Di Sơn!
Nếu từ trên không nhìn xuống, ngọn núi lớn như vậy, ở giữa bị một đạo ánh sáng màu đen to tướng ầm vang xé toạc!
Toàn bộ Tiểu Tu Di Sơn, ở giữa bị phá một cái lỗ lớn, linh khí toàn bộ Tiểu Tu Di Sơn, đang điên cuồng tuôn ra ngoài.
Một thương, Tiểu Tu Di Sơn, trực tiếp bị xuyên thủng, thậm chí còn có chút dấu hiệu muốn sụp đổ!
Một thương này của Sở Hạo, trực tiếp làm cho cả tăng nhân lẫn ma đầu ở đây sợ ngây người!
Không đến mức chứ?
Đợi đến khi phong ba lắng xuống, đám người lại tập trung nhìn vào, sợ hãi đến hít vào một ngụm khí lạnh.
Quả thật là đáng sợ, 500.000 tăng nhân phật binh vừa rồi, giờ phút này chỉ còn lại mấy vạn người!
Đây đều là bởi vì bọn họ cách xa một chút, nếu không thì một thương này vừa rồi, trực tiếp liền xóa sổ toàn bộ Tiểu Tu Di Sơn!
Chúng ma đầu hai mặt nhìn nhau, trong nháy mắt này, bọn hắn mới hiểu được ra.
“Ma đầu? Chúng ta thật sự không xứng! Tiên Quân áo trắng này, mới thật sự là ma đầu!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận