Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1487 Tam Giới Lục Đạo, tra không khỉ này?

Chương 1487 Tam Giới Lục Đạo, tra không ra con khỉ này? Đế Thính giờ phút này hoàn toàn đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g, đối với Sở Hạo tiến hành đ·i·ê·n c·u·ồ·n·g tấn công. Sở Hạo tr·ê·n mặt hết sức khó xử, cũng bởi vì chính mình nhất thời thất thần, liền sắp phải hứng chịu một trận đ·ánh đ·ập. Mấu chốt là thực lực của Sở Hạo xác thực không bằng Đế Thính, chẳng lẽ hôm nay rốt cuộc phải nhận trận đòn đầu tiên sao? Ngay lúc này, bên ngoài Tử Trúc Lâm, một bóng người mặc lụa trắng cấp tốc bay tới, chủ nhân Tử Trúc Lâm là Quan Âm Bồ Tát vội vã chạy trở về, hướng phía Đế Thính lo lắng hô lớn: “Đế Thính, xảy ra chuyện rồi, Lục Nhĩ Mi Hầu không thấy đâu, cần gấp ngươi mau chóng đi tìm tung tích của hắn!” Đế Thính vừa mới lấy hết khí thế muốn đ·á·n·h Sở Hạo, nhưng lại bị tiếng hô lớn của Quan Âm Bồ Tát ngăn lại. Đế Thính nhìn Sở Hạo trước mắt, không khỏi nghiến răng nghiến lợi, hắn vô cùng muốn xông lên đ·á·n·h cho Sở Hạo một trận, nhưng hiện tại việc Tây Thiên là quan trọng nhất, mà hắn ở đây cũng không đ·á·n·h c·h·ế·t được Sở Hạo. Vốn định kéo dài thời gian để Tây Thiên có cơ hội thay Tôn Ngộ Không bằng Lục Nhĩ Mi Hầu, nhưng xem ra, kế hoạch có sai sót, mà ngược lại Đế Thính lại không thể ở đây lãng phí thời gian. Đế Thính n·ổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Sở Hạo một cái, “Hôm nay coi như ngươi gặp may, lần sau gặp lại, nhất định ngươi phải c·h·ế·t không t·o·à·n t·h·ây!” Sở Hạo nghe vậy thì nhếch mép cười một tiếng, “Đừng khách sáo, cứ ở lại đ·á·n·h ta đi, ta đang cần một trận đòn, tốt nhất là hai người!” Đế Thính nghe xong, lửa giận trong người lại bùng lên, suýt chút nữa không kiềm được lại xông vào đ·á·n·h nhau với Sở Hạo. Nhưng Quan Âm Bồ Tát vẫn ở bên cạnh thúc giục liên tục, “Đế Thính, không còn thời gian nữa đâu, nhất định phải nhanh tìm ra Lục Nhĩ Mi Hầu, hắn mới là mấu chốt trong kiếp nạn này, các việc khác hãy để sau khi xử lý xong chuyện Tây Du, Sở Hạo không đáng lo.” “Xin Đế Thính nhất định phải phân rõ việc nào trọng việc nào nhẹ.” Đế Thính giơ móng vuốt lên rồi lại hạ xuống, cuối cùng vẫn chọn đại cục làm trọng, dù sao bây giờ hắn vẫn đang làm việc cho Tây Thiên, chuyện vẫn phải nghe theo sắp xếp. Sở Hạo thì nhún vai tại chỗ, dạy dỗ Đế Thính: “Ngươi rất biết đ·á·n·h nhau à? Ra ngoài lăn lộn mà chỉ biết đ·á·n·h nhau thì có cái r·ắ·m gì dùng chứ. Nên nói đến bối cảnh đi, tà ng Vương Bồ Tát của ngươi còn đã không có rồi, ngoan ngoãn nghe lời là xong.” Đế Thính tức giận hừ một tiếng, “Ngục thần Sở Hạo, người trẻ tuổi đừng quá ngông cuồng!” Sở Hạo vẫn không chút kiêng nể gì, “Ừm hửm, ta trẻ thì đã sao? Đánh ta đi, có gan thì đ·á·n·h ta, Lục Nhĩ Mi Hầu thì ngươi chỉ sợ lại càng lỡ việc.” Quan Âm Bồ Tát ở bên cạnh lo lắng thúc giục, “Đế Thính, đừng nghe hắn cố tình kéo dài thời gian, việc Lục Nhĩ Mi Hầu m·ấ·t t·í·c·h là rất quan trọng, không được mắc mưu của hắn!” Đế Thính nghe vậy, cũng không muốn ở lại đây chịu sự khiêu khích của Sở Hạo, quay người bịt tai bỏ chạy. Đường đường là Đế Thính, có thể nghe ngóng mọi chuyện trên trời dưới đất, lại bị Sở Hạo chọc tức đến mức phải bịt tai bỏ chạy, cũng coi như là chuyện lạ. Mà Sở Hạo nhìn bóng lưng Quan Âm Bồ Tát và Đế Thính đi xa, chậc chậc khen ngợi, Quan Âm Bồ Tát không hổ là con gái ngoan của ta, cứu giá kịp thời, hộ giá có c·ô·ng lớn. Chậm một chút nữa thôi là Sở Hạo đã phải nhận một trận đ·ánh nhừ tử xưa nay chưa từng có. Bất quá, muốn tìm Lục Nhĩ Mi Hầu ư, hắc hắc, được thôi, nhưng trước hết các ngươi phải chắc chắn con Lục Nhĩ Mi Hầu các ngươi tìm về đó là người của nhà ai đã. Dù sao, từ mấy năm trước, khi Giao Ma Vương tìm đến nương tựa Sở Hạo, đã luôn giúp Sở Hạo tìm k·i·ế·m Lục Nhĩ Mi Hầu. Mà Lục Nhĩ Mi Hầu cũng đã được Giao Ma Vương xem như lễ vật đưa vào chấp p·h·áp đại điện khi đại điện mở cửa, loại người hoang dại không chỗ dựa như Lục Nhĩ Mi Hầu, trước mặt cơ quan biên chế như chấp p·h·áp đại điện tự nhiên là không có chút sức c·h·ố·n·g cự nào. Hắc hắc, bây giờ cứ xem sau này Tây Thiên sẽ làm sao để bắt người của ta, đổi người của ta! Nghĩ tới đây, Sở Hạo không hề vì suýt bị đánh mà không dám theo, ngược lại là vừa cười vừa lộ vẻ x·ấ·u xa đuổi theo Quan Âm Bồ Tát và Đế Thính. Quan Âm Bồ Tát và Đế Thính vốn còn muốn bỏ qua cho Sở Hạo, lấy đại cục làm trọng. Nhưng lúc này bọn họ đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác giám thị không hiểu ở sau lưng, quay lại nhìn thì thấy Sở Hạo đang đi theo phía sau với một bộ mặt nham nhở. Đế Thính trong nháy mắt lại n·ổi giận, “Ngục thần Sở Hạo, ngươi thật sự cho rằng ta không dám g·i·ế·t ngươi?! Lại còn lên mặt đúng không?” Quan Âm Bồ Tát cũng tức giận đến mức p·h·át đ·i·ê·n, thi triển bí p·h·á·p của Tây Thiên, “Lui! Lui! Lui!” Sở Hạo giật nhẹ khóe miệng, lại một mặt ôn hòa nói: “Hai vị đừng căng thẳng như vậy được không? Ta là một công dân lương thiện bé nhỏ, ta không đến p·h·á đám các người, ta đến để gia nhập với các người thôi.” Đế Thính và Quan Âm Bồ Tát nhìn nhau, dù bọn họ vô cùng muốn tống khứ cái tên Sở Hạo đáng ghét này đi, nhưng hiển nhiên bọn họ không đủ khả năng và thời gian. Cực kỳ bất đắc dĩ, Đế Thính và Quan Âm Bồ Tát chỉ còn cách c·ắ·n răng, nén tức giận trong lòng, không để ý tới Sở Hạo nữa. Rất nhanh, Đế Thính và Quan Âm Bồ Tát đã tới địa giới của Lục Nhĩ Mi Hầu, đây là một hang động nhỏ không có tên. Lục Nhĩ Mi Hầu không có bối cảnh không có năng lực, trước đây đều chỉ giống như yêu quái bình thường, tìm một chỗ t·r·ố·n tạm mà thôi. Chỉ có điều Tây Thiên dạo gần đây mới tìm đến Lục Nhĩ Mi Hầu, đồng thời hứa hẹn với hắn rằng nếu tham gia đại kiếp Tây Du của tam giới sẽ được chức vụ. Nói thật, cái danh hiệu này vẫn rất có giá, dù sao đối với phần lớn yêu quái không có bối cảnh không có thực lực mà nói, một phần công đức có thể được chia, còn có thể thành Phật làm Tổ, quả là quá ngon ăn. Nếu Lục Nhĩ Mi Hầu không bị Sở Hạo tìm thấy trước, có lẽ hắn đã thật sự trở thành tay sai của Tây Thiên rồi. Lúc này, Đế Thính và Quan Âm Bồ Tát tiến vào trong động phủ, tìm k·i·ế·m khắp nơi, nhưng vẫn không tìm thấy bất kỳ manh mối gì. Quan Âm Bồ Tát lo lắng nói: “Đế Thính, mau dùng thần thông đi, nhất định phải điều tra ra hắn đã đi đâu! Ta giờ phải nhanh chóng đưa hắn vào trong Tây Du, để hắn thay thế Tôn Ngộ Không.” Đế Thính liên tục gật đầu, trên mặt đầy vẻ tự tin, “Yên tâm đi, ta đường đường là Đế Thính, nếu đã nằm xuống thì một lát sẽ đem núi sông xã tắc của tứ đại bộ châu, giữa các động t·h·i·ê·n phúc địa, thế giới thần ma sinh linh, nhân quỷ yêu quái, đều có thể chiếu giám t·h·i·ệ·n ác, xem xét được hiền ngu.” Quan Âm Bồ Tát không hề nghi ngờ gì, Đế Thính thực sự không có khoác lác, nếu không có bản lĩnh này thì hắn cũng không trở thành tướng tài số một dưới trướng Địa Tạng Vương. Thần thông thiên phú của Đế Thính xưa nay vốn rất hiếm thấy, rất trân quý, cho dù là đặt vào thời Viễn Cổ thì năng lực bực này cũng có thể xưng là hạng nhất về tình báo. Thế là, Đế Thính liền bắt đầu cúi người xuống, bắt đầu dò xét. Nhưng, khi càng tra xét, biểu hiện của Đế Thính từ lúc đầu còn tự tin, dần dần trở nên dữ tợn p·h·át đ·i·ê·n, “Tình huống thế nào?! Tại sao Tam Giới Lục Đạo, không tra được con khỉ này?” Sở Hạo bên cạnh giả mù sa mưa hỏi: “Vậy ngươi nghe thấy cái gì?” Đế Thính cau chặt mày, “Vừa... vừa nghe được tiếng quân lệnh?!” Đế Thính đột nhiên quay đầu lại, thì thấy Sở Hạo đang ở một bên tự tại gảy đàn. Đế Thính tức giận không kiềm được, “Ngục thần Sở Hạo, ta đã nhẫn ngươi đủ lâu rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận