Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 580: cái quỷ gì, Đông Thổ Đại Đường tới hòa thượng

Chương 580: Cái quỷ gì, hòa thượng đến từ Đại Đường Đông Thổ Thấy Đường Tam Tạng một quyền đánh chết hòa thượng kia, tất cả mọi người tại đó đều im bặt, không ai dám tiến thêm một bước. Chẳng ai biết thực lực của Đường Tam Tạng mạnh đến mức nào. Trong lòng mỗi người đều thầm gọi quái thai, đối với Đường Tam Tạng vô cùng kính sợ. Dù sao không ai muốn sống thêm cả.
Mà trên mây, Sở Hạo lại cau mày, nhiệm vụ chưa hoàn thành. Đáng ghét, chẳng lẽ nhất định phải ta ra tay mới có thể nhận được thù lao sao? Thế giới này thật sự quá bất công! Bất quá, Sở Hạo cũng đoán được đại khái, chắc chắn là cách siêu độ không đúng, hơn nữa Sở Hạo cũng chưa dạy cho Đường Tam Tạng phật pháp mới. Lại phải biên soạn phật pháp mới sao? Sở Hạo cảm thấy thật đau đầu.
Còn Quan Âm Bồ Tát thì mặt đã đen như lọ nghẹ. Một chút sơ sẩy liền đánh chết người rồi? Nghiệp lực chẳng phải là…! Quan Âm Bồ Tát xem xét mà hoảng loạn! Với tuệ nhãn của nàng, có thể thấy trên đỉnh đầu Đường Tam Tạng có một vệt hồng quang nhàn nhạt, giống như có một chiếc lông vũ đang đậu trên đỉnh đầu. Tuy nghiệp lực nhẹ như lông hồng, nhưng đây vẫn là nghiệp lực thật. Đương nhiên, điều này có thể khống chế.
Quan Âm Bồ Tát vung tay lên, nghiệp lực trên đỉnh đầu Đường Tăng bị xóa đi. Xóa đi chút nghiệp lực này đối với Quan Âm Bồ Tát mà nói cũng không có gì khó khăn. Đương nhiên, với Quan Âm Bồ Tát, chuyện Đường Tam Tạng giết người này cũng dám làm được, dù xem như tự vệ chính đáng. Nhưng chuyện này vẫn là quá bất thường! Hắn thật sự định bắt đầu "mai táng" chúng sinh sao?
Quan Âm Bồ Tát trợn to mắt, sợ bỏ lỡ chi tiết nào, để Đường Tam Tạng thật sự giết hết đám thổ phỉ hòa thượng đầy sân này. Đường Tam Tạng thật sự cũng có ý đó. Giờ phút này, một quyền đánh tan xác tên hòa thượng cường tráng như con gấu kia, chiến ý của Đường Tam Tạng dâng trào, trên mặt hiện rõ vẻ từ bi Phổ Độ, vung tay lên, “Lên đi, hôm nay bần tăng nhất định sẽ siêu độ cho đám bại hoại Phật môn các ngươi!” Đường Tam Tạng hóa thân thành Đường Tam “mai táng”, lúc này giống như một vị trưởng lão từ bi hỷ xả.
Thế nhưng, đám hòa thượng Thiền viện nhìn thấy dáng vẻ này của Đường Tam Tạng thì đều sợ ngây người. Trời ơi! Cái này đánh kiểu gì? Cái này rốt cuộc là cường giả từ đâu đến? Lẽ nào thật sự là đến trừ bạo an dân? Ngược lại, tiểu hòa thượng Quảng Trí chợt nhớ ra điều gì đó, kinh ngạc kêu lên: “Chờ chút, ngươi vừa nói bần tăng? Chẳng lẽ ngươi cũng là hòa thượng?” Đường Tam Tạng vốn định tiễn bọn họ lên đường, giờ nghe thấy lời này thì lại sững sờ, “A, đúng rồi, là ta, ta là hòa thượng.” Đường Tam Tạng còn sờ sờ đầu trọc của mình, lạnh lùng nói: “Không giống sao?” Đám hòa thượng Thiền viện vô cùng kinh hãi, sợ hãi lùi lại mấy bước, chấn kinh vạn phần, “Ngươi nói ngươi là vừa rồi thì còn dễ tin hơn một chút!” “Mẹ ơi, bây giờ làm hòa thượng ngưỡng cửa lại cao như vậy sao? Đầu tiên phải có một cú đấm khiến người ta tan xác như lừa hoang khỏe mạnh?” “Chưa từng thấy, là thật chưa từng thấy!” Đến khi Đường Tam Tạng đích thân thừa nhận, đám hòa thượng Thiền viện mới miễn cưỡng nhìn ra Đường Tam Tạng có một chút dáng vẻ hòa thượng. Cũng không thể trách bọn họ. Nếu ngươi nhìn thấy Hắc Toàn Phong cạo trọc đầu thì ngươi dám gọi hắn là hòa thượng không? Hắn có thể siêu độ cho ngươi đấy! Hiện tại Đường Tam Tạng, tuy không khoa trương đến mức như Hắc Toàn Phong, nhưng cũng có cơ bắp vạm vỡ cường tráng như dã thú. Cho nên đám người Thiền viện không nhận ra cũng là chuyện bình thường.
Đường Tam Tạng càng thêm tức giận, đây là đang sỉ nhục ta sao! “Bần tăng nhìn ôn tồn lễ độ, tư văn nho nhã, vậy mà các ngươi lại không nhận ra bần tăng là hòa thượng?!” “Hơn nữa, vừa rồi bần tăng vừa đến, các ngươi đã cầm dao cầm thương, các ngươi đã phạm vào sát giới với bần tăng! Bần tăng muốn siêu độ các ngươi!” Đường Tam Tạng lập tức nắm chặt nắm đấm, làm bộ muốn đánh.
Tiểu hòa thượng Quảng Trí vội lao ra, kinh hãi kêu lên: “Người xuất gia không đánh người nhà!” Đường Tam Tạng tại chỗ ngây ngẩn cả người. A, cái này…Không thể tìm lý do từ chối a… Đám hòa thượng cũng sợ, nhao nhao cầu xin tha thứ, “Là chúng ta sai, là chúng ta không đúng, chúng ta có mắt mà không thấy Thái Sơn!” “Đúng đúng đúng, chưa thấy việc đời, không ngờ thế gian lại có hòa thượng cường tráng như vậy, là lỗi của chúng ta.” “Phương trượng quả nhiên lừa chúng ta, hắn nói hòa thượng ăn chay mới đúng, cái đồ chơi này mà ngươi bảo ta là có thể ăn chay mà có được à?” Đường Tam Tạng càng nghe sắc mặt càng đen, “Các ngươi là đang nhục nhã bần tăng sao? Có phải hay không muốn bị đánh?” Bất quá trong lòng Đường Tam Tạng cũng có chút đắc ý. Tuy không ăn được Tu La diệt thiên đan, nhưng viên Lương Đống đan này thật sự đã khiến Đường Tam Tạng trở thành một nhân tài cốt cán. Đương nhiên, không phải nhân tài cốt cán của giới hòa thượng, mà là của giới võ thuật. Tiểu hòa thượng Quảng Trí run rẩy tiến đến, cung kính nói: “Xem ra chúng ta thật sự đã hiểu lầm, vừa rồi các huynh đệ chúng ta cầm thương cầm gậy đi ra, chỉ là sợ lưu manh trà trộn vào thiền viện làm người khác bị thương.” “Vì vậy mới có chút thất lễ, nhưng bây giờ hiểu lầm đã giải tỏa, chúng ta cùng nhau sống hòa bình, chuyện vừa rồi bỏ qua vậy.” Đường Tam Tạng giật giật khóe miệng, ta mà không có võ nghệ này, chỉ sợ đã bị siêu độ rồi, còn ở đó mà hiểu lầm? Bất quá thấy đám người không tái phạm, Đường Tam Tạng cũng không tiện ra tay, chủ yếu là không có lý do. Đường Tam Tạng chắp tay trước ngực, lộ vẻ từ bi, “Vậy coi như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.” Tiểu hòa thượng Quảng Trí vỗ tay, thu lại vẻ âm trầm vừa rồi, cung kính nói: “Tốt quá, tốt quá, tự giới thiệu một chút.” “Ta là Quảng Trí, nơi đây là Quan Âm Thiền Viện.” “Không biết trưởng lão từ đâu tới, mời vào trong uống chén trà thơm, nghỉ ngơi tạm thời một chút?” Tôn Ngộ Không cười nhạo một tiếng, “Một đám người hai mặt, vừa rồi còn âm trầm muốn giết người, giờ đã biết phải trái rồi sao?” Mặt Tôn Ngộ Không đầy vẻ khinh bỉ, hoàn toàn không nể nang chút nào.
Tiểu hòa thượng Quảng Trí cười ha hả, không vui không giận, “Vị thí chủ này, vừa rồi chỉ là hiểu lầm, nếu không gây ra chuyện gì lớn, chúng ta lúc này lấy hòa vi quý.” Lúc nói lời này, hòa thượng vừa chết đã bị lôi xuống chôn rồi. Cũng không ai khóc than, cũng không có một tiếng siêu độ nào.
Đường Tam Tạng cũng đã nhận ra, có vẻ thiền viện này là một nơi vô tình như vậy, Đường Tam Tạng cũng không quan tâm những chuyện này. Đường Tam Tạng chấp tay cúi mình, “Bần tăng đến từ Đại Đường Đông Thổ, trên đường đến Lôi Âm Tự bái phật cầu kinh, xin cho được tạm trú một đêm?” Lời Đường Tam Tạng còn chưa dứt. Vừa nghe đến cái tên Đông Thổ Đại Đường, rất nhiều hòa thượng ở đây đều kinh ngạc kêu lên, vẻ mặt hoảng sợ, “Lại là hòa thượng đến từ Đại Đường, khó trách, khó trách! E rằng chỉ có những nơi phì nhiêu trù phú như vậy mới có thể nuôi dưỡng ra được một hòa thượng cường đại như thế!” “Quả thật vậy. Nghe nói hòa thượng của họ cũng ăn chay, nhưng thức ăn của họ là nhân sâm, sâm Cao Ly, đông trùng hạ thảo các thứ.” “Mẹ ơi, cái đó cũng gọi là thức ăn sao?!” “Vậy thì bình thường thôi, Đại Đường chỗ đó, đột nhiên một phát! Thiên Trúc đến giờ đều bị đánh đến không ngóc đầu lên được.” “Nghe nói ở Đại Đường, tùy tiện lôi ra mấy bà dì quét rác, mấy bác gái làm cơm, ông lão giữ cổng, cũng không ai dưới luyện khí!” “Chuyện đó có thật đấy, các ngươi chẳng thấy sao, năm xưa trong trận chiến ngoài thành dưới trời tuyết, không ít phật binh của Phật Quốc Thiên Trúc bị chổi đánh chết còn gì.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận