Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1389 Tôn Giả: ta thắng, quốc giáo đã định

Chương 1389 Tôn Giả: ta thắng, quốc giáo đã định Quan Âm Bồ tát vừa ra lệnh, khung cảnh bốn vị Long Vương nghe lời ngoan ngoãn làm mưa như nàng tưởng tượng đã không xảy ra. Trái lại, giờ phút này Tứ Hải Long Vương đột nhiên bắt đầu từ chối, “Đại ca, ngài là đại ca, ngài là đại ca cả đời của ta, nếu không thì mưa này hay là ngài xuống đi, tiểu đệ không tranh công của ngài đâu!”. "Hà, nhị đệ ngươi nói gì vậy, ta thân là đại ca, lẽ ra phải nghĩ cho mọi người, hiện tại công lớn ở trước mặt, ta sao dám chiếm riêng... Hay là để tam đệ đi." “Không không không, hai vị ca ca quá ưu ái ta, ta nào xứng với công lớn như vậy, hay là thế này... Chúng ta để tứ đệ đi thôi!”. “Đồng ý!”. “Hoàn toàn đồng ý!”. “Ta mẹ nó không đồng ý a!”. “Ách... Các ngươi như vậy Quan Âm đại sĩ sẽ trách tội đấy, mà lại chúng ta bây giờ cũng là vâng mệnh mà làm, có thánh chỉ trên người, chúng ta sao có thể chống lại thiên điều!”. “Kỳ thực, cũng không phải không được...”. “Ta có tội, ta muốn đi chấp pháp đại điện tự thú!”. “Ta cũng đi!”. “Chờ ta một chút a!”.
Tứ Hải Long Vương cứ như hát tuồng, ngươi một câu ta một câu, tốc độ cực nhanh, liền lái sang chủ đề đi chấp pháp đại điện tự thú, mà Tứ Hải Long Vương không phải chỉ nói suông, tại chỗ liền trực tiếp chạy trốn. Quan Âm Bồ tát đứng bên cạnh thấy tức muốn hộc máu, “Các ngươi đứng lại cho ta! Dám không nghe lệnh Tây Thiên ta, chẳng lẽ các ngươi muốn chết phải không?!”. "Trở về!". Nhưng mà, tiếng gầm thét của Quan Âm Bồ tát cũng không thể gọi Tứ Hải Long Vương quay đầu lại. Đùa à, Tứ Hải Long Vương so với ai hết đều biết rõ trận doanh của bọn hắn, đã sớm Hứa Cửu Chi trước, Nguyên Thần của bọn họ đã vào Phong Thần Bảng, bọn họ hiện tại bị Thiên Đình nắm chặt. Bọn họ làm sao có thể làm trái ý Thiên Đình được?
“Bái bai ngài lặc!” Tứ Hải Long Vương tốc độ nhanh như chớp, cứ như là mấy thanh niên chỉ muốn nhanh chóng về nhà, chứ không ai nghĩ đây là mấy kẻ đi tự thú. Quan Âm Bồ tát giận dữ, lập tức đứng dậy, muốn đuổi theo, “Hôm nay ta nhất định phải bắt bọn ngươi về, nếu không Tây Thiên ta chẳng phải mất hết thể diện!”. Nhưng mà, Quan Âm Bồ tát còn chưa kịp cất cánh, liền thấy trước mắt xuất hiện một Tiên Quân áo trắng. Sở Hạo mỉm cười, không nói một lời, chỉ là lẳng lặng nhìn Quan Âm Bồ tát. Quan Âm Bồ tát gấp gáp, “Tránh ra, vạn nhất Tứ Hải Long Vương chạy, kế hoạch Tây Du sẽ đổ bể!”. Sở Hạo: ha ha, ngươi thấy ta để ý ngươi sao? Có khả năng kế hoạch Tây Du của ngươi gặp chuyện mới là điều ta muốn thấy?
Quan Âm Bồ tát tức giận giậm chân, phảng phất muốn mất hết lý trí, “Ngươi cái này!!!” Sở Hạo lười biếng nhìn Quan Âm Bồ tát một cái. Quan Âm Bồ tát sợ tới mức, dùng giọng điệu nhẫn nhịn nhất mắng, “Ngươi cái tên ngục thần tiên quân đẹp trai tốt bụng, xin lập tức tránh ra, đa tạ phối hợp!”. Tuy lời ngươi nói toàn là nhảm nhí... Sở Hạo chỉ khẽ lắc đầu, ung dung nói “Quan Âm à, ngươi có phải quên điều chúng ta vừa nói rồi không, đều không được nhúng tay vào chuyện này, ngươi xem, ta thân là chấp pháp ngục thần thấy Tứ Hải Long Vương vi phạm thiên điều, ta nói gì sao?”. "Không được nhúng tay vào chuyện Tây Du, con cháu tự có phúc của con cháu, khụ khụ, Tây Du tự có đại thế của Tây Du, tùy duyên, tùy duyên, tu vi của ngươi còn không bằng ta đây.” Sở Hạo còn bồi thêm một câu, khiến Quan Âm Bồ tát tức đến gần chết, ngươi làm sao có mặt mũi nói tùy duyên?! Thật sự cho rằng ta không nhìn ra được, Tứ Hải Long Vương kia chắc chắn là kiêng kị uy của ngươi, cho nên mới không dám làm mưa, thậm chí còn vì ngươi có chấp pháp linh hoạt mà vui vẻ đi chấp pháp đại điện tự thú! Tuy Quan Âm Bồ tát biết tất cả, nhưng rõ ràng nàng không làm được gì cả. Dù sao, trước mắt vị này là tam giới chấp pháp ngục thần, từ trước đến nay chỉ có hắn phá hư quy củ, hiện tại hắn đã chịu tuân thủ quy củ, mình nếu lại không nghe lời, trời mới biết sẽ nháo ra chuyện gì nữa... Đáng giận a!
Lúc này, phía sau Quan Âm Bồ tát vang lên một thanh âm lạnh lùng, “Quan Âm đại sĩ, không cần để ý đến mấy kẻ phản đồ đó, Tây Thiên ta tự có sắp xếp.” Quan Âm Bồ tát sững sờ một chút, quay đầu nhìn lại, thấy Khổng Tước Đại Minh Vương đang đứng tại chỗ, trên mặt nàng tràn đầy tự tin. Trong lúc nhất thời Quan Âm Bồ tát không hiểu, ai cho Khổng Tước Đại Minh Vương sự dũng cảm này. Phải biết, hiện tại kế hoạch của Tây Thiên là gọi tất cả thần tiên xuống làm mưa, kể cả Tứ Hải Long Vương cũng đã bị mang đi, cầu mưa đã cơ bản thất bại, lẽ nào còn có phương pháp giải quyết khác? Ngay cả Sở Hạo cũng có chút bất ngờ, Sở Hạo cũng không rõ, Tây Thiên còn có thủ đoạn khác sao?
Giờ phút này, Vi Lam Vương Tôn Giả ở dưới kia vẫn đang đợi mưa, đợi mãi mà không thấy mưa đến. Sắc mặt hắn có chút lo lắng, thấy Sở Hạo và Quan Âm Bồ tát trên trời. Tuy không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng đến giờ một giọt mưa cũng không thấy, rõ ràng là không được rồi. Ba vị quốc sư của Xa Trì Quốc bên kia thấy vậy, không khỏi cười lớn, “Ha ha ha ha! Tốt quá rồi, La Hán này cầu không được mưa, hiển nhiên là xong rồi!”. “Xem ra Tiên Quân cái thế vô song, chỉ có Tây Thiên, lại còn muốn cầu mưa trước mặt Tiên Quân, quả thực là người si nói mộng!”. “Xa Trì Quốc, không phải chỗ để các ngươi nhúng tay vào!”. Ngay cả quốc vương Xa Trì Quốc vẫn ngồi xem từ xa cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy không biết có chuyện gì, nhưng xem tình hình này thì bọn họ chắc là cầu không được mưa. Ý là, chẳng phải có nghĩa là Tây Thiên sẽ ngoan ngoãn rời khỏi Xa Trì Quốc, tuân thủ lời hứa, không quấy rầy Xa Trì Quốc nữa? Không biết vì sao, trong lòng quốc vương Xa Trì Quốc vẫn cứ có cảm giác treo lơ lửng, một loại điềm xấu tự nhiên nảy sinh. Không phải vì thắng thua, mà là vì hắn cảm thấy... chuyện không đơn giản vậy, những người Tây Thiên đó, không phải người tuân thủ quy tắc như vậy.
Quốc vương Xa Trì Quốc cố kỵ, hiển nhiên là có lý. Giờ phút này, Vi Lam Vương Tôn Giả không cảm thấy dấu hiệu mưa đến, ngẩng đầu nhìn lên, vừa hay chạm mắt Khổng Tước Đại Minh Vương. Dù cách xa vạn dặm, nhưng Khổng Tước Đại Minh Vương vẫn truyền tới một bí âm cho Vi Lam Vương Tôn Giả. Vi Lam Vương Tôn Giả nghe xong, con mắt hơi trợn to, rồi nhếch miệng cười, đúng vậy mà, Tây Thiên ta làm việc, cần gì phải bận tâm đến những quy tắc tầm thường này?!
Lúc mọi người cho rằng Vi Lam Vương Tôn Giả đã thua trận thì thấy Vi Lam Vương Tôn Giả trên đài cao kia bỗng giơ tay cầm chén nước lên, mọi người còn chưa hiểu gì, liền thấy Vi Lam Vương Tôn Giả bất chợt đổ nước xuống. Một chậu nước rơi xuống đất, chỉ một chén nước này, cũng không gây nên gợn sóng gì. Có ý gì vậy? Chẳng lẽ là tức quá hóa rồ, muốn chơi trò vung tay đánh phụ? Nhưng lại nghe thấy giọng nói ngạo mạn của Vi Lam Vương Tôn Giả vang lên, “Ta cầu mưa thành công, tuy không nhiều, một chén là đủ!”. "Ta thắng rồi, Xa Trì Quốc hãy tuân thủ quy tắc, lập quốc giáo là Tây Phương Giáo!”.
Bạn cần đăng nhập để bình luận