Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 506: người tại Linh Sơn, Sở Hạo kỳ diệu tầm bảo nhớ

Chương 506: Người ở Linh Sơn, Sở Hạo kỳ diệu tìm bảo.
Bạch Liên Đồng tử quay người liền muốn cưỡng ép bỏ chạy, nhưng hiện tại đã không còn kịp nữa. Tiếng kêu của Sở Hạo khiến ánh mắt của đám Long tộc đều tập trung về phía Bạch Liên Đồng tử. Tử Kim Long Hoàng càng tức giận nói: “A Di Đà Phật, ngươi đúng là vô sỉ, vừa nói dùng Bạch Liên Đồng tử để ta thiên đao vạn quả, bây giờ lại vụng trộm an bài cho Bạch Liên Đồng tử chạy trốn?”
Bạch Kim Long Hoàng ở một bên đang vui sướng vì chuyện nhà tan cửa nát, thấy Bạch Liên Đồng tử muốn trốn chạy, không khỏi hừ lạnh nói: “Giết tử tôn quan trọng của Long tộc ta, ta sao có thể dung thứ cho ngươi? Mạng đền mạng đi!”
Bạch Kim Long Hoàng trong lúc huyết chiến, tiện tay rút ra ngoài, đột ngột đánh về phía Bạch Liên Đồng tử một chưởng Ám Ảnh Long. Mặt Bạch Liên Đồng tử xanh mét, kinh hãi kêu to, “Cứu ta! Thánh nhân cứu ta!”
A Di Đà Phật vội vàng rút người ra, miễn cưỡng chặn được một trảo này của Bạch Kim Long Hoàng. Nhưng chính diện chiến trường mất đi sự che chắn của A Di Đà Phật, càng phải gánh chịu áp lực lớn hơn. Sở Hạo thì như không có chuyện gì, đứng một bên nhìn, lại tặc lưỡi lắc đầu, “Thật mạnh mẽ, thật là quá mạnh mẽ.”
Sở Hạo nhìn chẳng khác gì một người qua đường vô tội, dù rõ ràng trận chiến hỗn loạn giữa Long tộc và Tây Thiên lần này, đều do một tay Sở Hạo đạo diễn trêu đùa. Nhưng là kẻ đầu têu là Sở Hạo, lại không có một chút tự giác nào! Thậm chí còn xem rất thích thú, soi mói.
Bất quá Sở Hạo không quên mình đến đây làm gì. Tầm bảo. Trong bảo khố của Tây Thiên tìm bảo, kiếm bảo vật có duyên với mình, sau đó luyện hóa để bản thân sử dụng. Ân, đây chính là cơ duyên của Sở Hạo.
Tràng diện đã loạn thành một đoàn, đến cả việc Sở Hạo vụng trộm tiến vào Đại Lôi Âm Tự cũng không ai phát hiện. Trong Đại Lôi Âm Tự, trừ phần đỉnh bị một chiêu Thần Long Bái Vĩ quét rớt, Đại Lôi Âm Tự coi như còn nguyên vẹn. Dù sao nơi đây cũng tương đương với Lăng Tiêu Bảo Điện của Tây Thiên, nếu tùy tiện bị phá hủy, Tây Thiên chẳng phải là quá mất mặt?
Sở Hạo chọn Đại Lôi Âm Tự làm điểm dừng chân đầu tiên, cũng không phải là không có lý do. “Ở đâu? Ta đã nhìn thấy ngươi ở đâu?” “Tìm kiếm thăm dò, tìm kiếm thăm dò, một món pháp bảo ấm áp......” Sở Hạo nghênh ngang trong Đại Lôi Âm Tự tìm kiếm, hoàn toàn không coi nơi này là nhà của người khác. Đương nhiên, Sở Hạo cũng biết, Phật Đà bọn họ lòng dạ từ bi, dù cho bọn họ có biết ta cầm, chắc hẳn cũng sẽ hào phóng mở hầu bao. Dù sao gia cảnh Sở Hạo bần hàn, đây là điều mà Thần Phật đều biết.
Sở Hạo tìm rất lâu, lúc tìm kiếm cũng không khách khí chút nào, cạy cả chỗ ngồi của Phật Đà, cạy cả hoa sen của Bồ Tát, đập nát cả sàn nhà. Sở Hạo có thể có ý đồ xấu gì đâu? Không có, đương nhiên không có. Ngay lúc Sở Hạo cho là không thu hoạch được gì, chợt kinh ngạc phát hiện, phía sau bệ đá nơi Như Lai Phật Tổ ngồi dường như có một chút ánh sáng bảo vật.
Sở Hạo lúc đó liền phấn chấn! Một giây sau, Sở Hạo tiến lên, một cước đạp đổ bệ đá Như Lai Phật Tổ ngồi. Bệ đá này mặc dù dính Phật quang của Như Lai Phật Tổ, có chút linh tính, thậm chí có mấy phần cấp bậc pháp bảo. Nhưng cho dù có trâu bò đến đâu, cũng không chịu nổi một cước của Sở Hạo! Là một cước không chút lưu tình, trực tiếp làm vỡ nát bệ đá.
Nếu để Phật Tổ biết, chỉ sợ thật sự không chịu nổi ủy khuất, trực tiếp khóc thét lên! Như Lai Phật Tổ đã bị Sở Hạo đoạt mất Cửu Phẩm Công Đức Kim Liên, tọa thạch đài đã ngồi thành mọc trĩ, hiện tại đến cả thạch đài duy nhất cũng bị Sở Hạo đạp nát! Vậy sau này Phật Tổ giảng đạo chẳng phải là phải đứng sao? Phật sinh gian khổ. Sở Hạo: Quan ta chuyện gì?
Sau khi Sở Hạo đá văng thạch đài, quả nhiên phát hiện huyền cơ dưới bệ đá: Ở dưới bệ đá, có một ô nhỏ trữ vật tử, trên đó trưng bày mấy món vũ khí phát ra ánh sáng bảo vật bốn phía, nhìn rất hấp dẫn.
Sở Hạo tiện tay cầm một cây cung và ba mũi tên, trong nháy mắt nhận ra, kinh ngạc nói: “U a, đây không phải Càn Khôn Cung và Chấn Thiên Tiễn của Lý Tịnh sao?”
“Khá lắm, khó trách trận pháp tra tấn của nhà Lý Tịnh...... Lúc ra chiến trường không mang ra dùng, hóa ra là bị Như Lai Phật Tổ thu hồi đi!”
“Chậc chậc chậc, xem ra Như Lai Phật Tổ và Nhiên Đăng Cổ Phật không phải đặc biệt hòa thuận thôi, Như Lai Phật Tổ đoạt lại pháp bảo này, rõ ràng chính là để Lý Tịnh có thể tùy thời chịu chết.”
“Ai, Như Lai Phật Tổ thật là không ra gì, đồ của người đã chết rồi cũng muốn lấy, không thấy phỏng tay sao? Hay là nộp lên Thiên Đình, coi như là chuộc tội cho Lý Tịnh.” Sở Hạo cất Càn Khôn Cung và Chấn Thiên Tiễn vào túi, hoàn toàn không khách khí chút nào.
Thật ra lai lịch hai kiện pháp bảo này của Lý Tịnh cũng không nhỏ. Đây chính là bảo vật từ thời Hiên Viên Hoàng Đế đại phá Xi Vưu lưu truyền đến hiện tại, là một tiêu chuẩn Hậu Thiên Linh Bảo. Trước kia Lý Tịnh có thể lập công danh sự nghiệp, cũng là dựa vào uy của hai món Hậu Thiên Linh Bảo này, quét ngang cảnh giới Kim Tiên. Nhưng về sau có Nhiên Đăng Cổ Phật ban thưởng Hoàng Kim Linh Lung Tháp, một Hậu Thiên Chí Bảo. Lý Tịnh tự nhiên không dùng hai kiện pháp bảo này nữa. Sung công!
Tuy chỉ là Hậu Thiên Linh Bảo, thậm chí không lọt mắt xanh Sở Hạo, nhưng cho huynh đệ trong chín tầng trời dùng lại rất tốt. “Cảm ơn Như Lai Phật Tổ.”
Sở Hạo ngược lại rất lễ phép, cảm ơn xong tiếp tục lục soát. Loanh quanh, Sở Hạo lại từ trong đó lật ra bảo vật nữa. “Những pháp bảo âm hiểm này cũng có?”
Sở Hạo cầm hai viên pháp bảo có hình dạng giống con mắt, cau mày. Thứ này gọi là Âm Nhãn Châu, một loại pháp bảo hèn hạ bẩn thỉu, tên như ý nghĩa, tế ra pháp bảo này, bắn thẳng vào mắt đối phương, thần không biết quỷ không hay! Sở Hạo từng trải giang hồ, biết trong giang hồ có tam đại cấm thuật: cắm mắt, phong hầu, liêu âm. Tam đại cấm thuật này chính là điều tối kỵ trong giang hồ, thương thiên hại lý, nhất là chiêu cuối cùng, vô cùng trái thiên hòa!
Sở Hạo vốn cho rằng loại pháp bảo cấm thuật âm hiểm này, ngay cả tà giáo cũng phải tránh, không ngờ Như Lai Phật Tổ lại đường hoàng cất giữ ở đây! “Thật đáng giận!”
“Sung công!”
Sở Hạo nghĩa chính từ nghiêm cất đồ vào túi. Mặc dù nói Hậu Thiên Linh Bảo, dù yếu ớt. Nhưng dù sao cũng là một Linh Bảo, đành phải nhận vậy. Đương nhiên, chủ yếu không phải Sở Hạo tham lam, mà là vì món pháp bảo này quá thương thiên hại lý! Nếu không diệt trừ nó khỏi thế gian, thì Sở Hạo còn ra thể thống gì nữa?
Sở Hạo tiếp tục tìm kiếm, trong miệng lẩm bẩm: “Có cái Âm Nhãn Châu này, chắc hẳn cũng có một món khác mới đúng...... Ngọa Tào, thật có!”
Sở Hạo đột nhiên tung một quyền, ở một ngăn chứa bằng đá bị phong bế, Sở Hạo tìm ra một cây châm nhỏ màu xanh biếc. Hậu Thiên Linh Bảo, Phong Hầu Châm!
Sở Hạo tặc lưỡi lắc đầu, trên mặt tràn đầy vẻ căm hận, “Như Lai Phật Tổ, toàn đoạt lại những pháp bảo thương thiên hại lý thế này, thật là quá ghê tởm!” “Sung công!”
Hai trong số tam đại pháp bảo cấm dùng trong giang hồ đã thất truyền, vậy mà xuất hiện ở đây! Lòng dạ hắn đáng chết a! Sở Hạo tiếp tục hăng hái tìm kiếm, quả nhiên, một giây sau, Sở Hạo vừa tìm được món pháp bảo đứng đầu trong tam đại pháp bảo cấm dùng, là thứ vũ khí khiến tất cả đàn ông nghe tin đều sợ mất mật!
Hậu Thiên Chí Bảo, Thái Âm Đằng Xà Kéo! Pháp bảo này còn được gọi là Góa Phụ. Sở Hạo nhớ lại rất nhiều truyền thuyết, giờ mới hiểu ra, trong 3000 chư Phật, có những Phật Đà cấm dục không phải ở tinh thần mà là ở vật lý.
Sở Hạo vô cùng khó chịu cất đồ vào trong túi. Đúng lúc này, Sở Hạo lại phát hiện một đầu mối mới, lập tức vui mừng khôn xiết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận