Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1674 đừng cho ý chí đánh xuyên dục vọng của ngươi!

Chương 1674 đừng để ý chí đánh bại dục vọng của ngươi! Sở Hạo lúc này phân thân đóng hai vai, một bên đóng vai mặt đen, một bên đóng vai mặt đỏ, độ khó này vẫn vô cùng cao, nếu không phải Sở Hạo có chút bệnh thần kinh thì cũng không diễn được trò đùa này. Lúc này, Quan Âm Bồ Tát nhìn chằm chằm Sở Hạo, "Ngục thần Sở Hạo, ngươi biết đây là đang làm gì không? Tây Thiên ta bây giờ muốn lấy lại đồ vật thuộc về chúng ta, ngươi cũng dám cướp đoạt? Chẳng lẽ ngươi không sợ Tây Thiên trách phạt sao?" Sở Hạo liếc mắt nhìn Quan Âm Bồ Tát, lại không nói gì nhiều, ngược lại là ngay trước mặt Quan Âm Bồ Tát, trực tiếp từ tay Âm Ảnh Ma cướp lấy Xá Lợi Tử. Sở Hạo tặng cho Âm Ảnh Ma một cước, Âm Ảnh Ma thảm hại ngã xuống đất. Sở Hạo cầm Xá Lợi Tử trong tay, cười ha hả, "Ha ha ha ha! Xá Lợi Tử là của ta... À không đúng, các ngươi Tây Thiên cấu kết với Ma tộc, giao dịch bất chính, còn mạo hiểm trốn thuế lậu thuế, viên Xá Lợi Tử này, phải nộp lên trên! Các ngươi Tây Thiên muốn, có thể tự đến chỗ nộp tiền bảo lãnh mà lấy về, ta có thể mở cho một lối thoát!" Quan Âm Bồ Tát nghiến răng nghiến lợi, phẫn nộ nói, "Ngươi dám! Đó là bảo vật của Tây Thiên ta, nếu ngươi dám cướp, Tây Thiên tuyệt đối khiến ngươi không dễ chịu!" Khóe miệng Sở Hạo nhếch lên một tia tươi cười ngạo mạn, ưỡn cổ lên, gân xanh trên cổ nổi lên, lộ ra vẻ phách lối, "Tập thể nha! Có phải là tập thể không? Ngươi có gan đụng ta, ta lập tức đánh nổ Xá Lợi Tử này, đến lúc đó, tế nạn Tái Quốc ngươi gánh chịu!" Quan Âm Bồ Tát: "!!!" A, cảm giác quen thuộc quá, ta trong vòng một ngày bị người đốp hai lần, lời lẽ giống nhau! Âm Ảnh Ma liếc nhìn Quan Âm Bồ Tát, rồi lại mở hai tay, tỏ vẻ mình vô tội. Sở Hạo chẳng hề khách sáo với Quan Âm Bồ Tát, sau khi cướp đoạt lợi ích xong, liền quay tay quật ngã Quan Âm Bồ Tát xuống đất. "A~ ngươi làm gì vậy! Ở đây, còn có người khác mà!" Quan Âm Bồ Tát mềm mại ngã xuống đất, vẻ mặt bảy phần không cam lòng, ba phần chờ mong, khiến người ta thấy khó hiểu. Lúc này, Quan Âm Bồ Tát ít nhiều cũng có chút kích động, có lẽ Sở Hạo cuối cùng đã nghĩ thông suốt rồi, hắn không hài lòng với việc cướp tiền, mà hắn muốn... À, đánh đấm be be. Nơi này còn có người khác nữa mà... Có phải càng kích thích hơn một chút không... Nếu như Sở Hạo muốn cùng Âm Ảnh Ma thì mình sẽ phải hết mực từ chối rồi bất đắc dĩ tiếp nhận, hay là sẽ hậm hực mà chấp nhận đây? A, đánh đấm be be! Nhưng mà, khi Quan Âm Bồ Tát còn đang suy nghĩ vẩn vơ thì thấy Sở Hạo mặt mày tối sầm đi tới, giơ tay một cái lại cướp lấy túi càn khôn trong tay Quan Âm Bồ Tát. "Ngươi còn là Quan Âm Bồ Tát à? Ta thấy ngươi như bánh pizza phô mai! Trong đầu toàn nghĩ thứ gì vậy! Ta muốn là bảo vật của Tây Thiên mà, bảo vật đó biết không? Đầu óc ngươi sao nghĩ toàn những thứ kỳ quái thế?" Sở Hạo không chút lưu tình mắng một tràng, khiến tâm tư xao động của Quan Âm Bồ Tát như ngọn lửa bị dội nước lạnh, lập tức nguội ngắt. Trong lòng Quan Âm Bồ Tát thất vọng tràn trề nhưng nàng vẫn phải cố nén, căm tức nhìn Sở Hạo, "Ngươi dám cướp bảo vật của Tây Thiên ta, ngươi chờ đó, Tây Thiên sẽ không tha cho ngươi đâu!" Khóe miệng Sở Hạo hơi nhếch lên, cười tà, "Đương nhiên, các ngươi sẽ còn tới tìm ta giao dịch bảo vật, chứ không thể cứ thế mà bỏ Xá Lợi Tử trên tay ta được." Tim Quan Âm Bồ Tát đột nhiên như bị đâm một mũi kim, bỗng nhiên bị Sở Hạo khơi gợi lên ký ức đau khổ thê thảm. Hiện tại bảo vật quan trọng như vậy đã rơi vào tay Sở Hạo, Tây Thiên sẽ phải bỏ ra cái giá lớn đến cỡ nào mới đổi được bảo vật từ tay Sở Hạo? Tây Thiên đã dốc hết cả quần rồi, cứ tiếp tục như vậy, chắc Tây Thiên phải kéo nhau đi bán máu mới có tiền cho Sở Hạo đổi đồ mất! Sở Hạo cầm Xá Lợi Tử trên tay, khóe miệng đã nở nụ cười đắc ý, "Xá Lợi Tử của Tái Quốc, để ta nghĩ xem phải đổi lấy cái gì đây..." Ngay khi Sở Hạo đang đắc ý cầm Xá Lợi Tử, Quan Âm Bồ Tát chợt phát hiện, Âm Ảnh Ma sau lưng Sở Hạo đã biến mất. Không đúng, không phải biến mất, mà là hoàn toàn che giấu khí tức, hắn đứng ngay sau lưng Sở Hạo, mà Sở Hạo không hề hay biết! Quan Âm Bồ Tát kinh hãi, đây chính là thực lực của Tả Tướng Quân Ma tộc sao? Âm Ảnh Ma vậy mà có thể tiếp cận Sở Hạo một cách lặng lẽ, mà Sở Hạo lại không phát hiện ra! Chờ chút, hắn định làm gì? Quan Âm Bồ Tát đột nhiên hiểu ra, đáy mắt hiện lên một tia vui mừng, không ngờ Ma tộc lại có tinh thần giao dịch đến thế, bọn họ định giúp Tây Thiên đoạt lại Xá Lợi Tử! Quan Âm Bồ Tát trong lòng kích động khôn xiết, nhưng ngoài mặt không hề lộ ra vẻ khác thường, không dám để lộ, chỉ cố hết sức phối hợp, dùng lời lẽ và cử chỉ để hấp dẫn sự chú ý của Sở Hạo. Nàng vừa mân mê chiếc váy của mình, vô tình hay cố ý lộ ra một bên tất đen, một bên tất trắng, vừa mềm giọng nói, "Ngục thần ca ca, ngươi đừng làm khó ta được không? Tây Thiên ta thực sự rất cần những thứ kia mà!" Sở Hạo cười tà một tiếng, phảng phất như hoàn toàn không phát hiện ra Âm Ảnh Ma phía sau lưng. Đừng để ý chí đánh bại dục vọng của ngươi! Ngươi phải giữ vững dục vọng của mình, mới có thể thành tựu đại đạo! Sở Hạo không chút do dự, tay lớn leo lên phía trên, Quan Âm Bồ Tát giật mình, không ngờ Sở Hạo lại to gan như vậy. Sở Hạo phát hiện Quan Âm Bồ Tát lùi bước, liền tỏ vẻ không vui, chậm rãi quay đầu lại, "Sao thế? Xem ra Quan Âm Bồ Tát chúng ta, có vẻ không tình nguyện nịnh bợ ta nhỉ! Vậy thì xem ra..." Quan Âm Bồ Tát sợ hãi, sợ Sở Hạo quay thêm một chút nữa sẽ thấy được âm mưu của Âm Ảnh Ma. Vì đại sự Tây Du, Quan Âm Bồ Tát chỉ có thể cắn răng chịu đựng sự kích thích này. Quan Âm Bồ Tát chủ động nắm lấy tay Sở Hạo, "Tiểu ca ca, chẳng qua tay tiểu ca ca vừa rồi hơi lạnh thôi, để người ta giúp ngươi làm ấm~" Sở Hạo một thân hiệp nghĩa, cuối cùng cũng gặp được vận may thế này. Không thể không nói, xúc cảm thật tuyệt ~ Lúc này, khi Sở Hạo đang hưởng thụ sự ôn nhu thì chợt cảm thấy bàn tay còn lại bỗng nhẹ đi. Sở Hạo giật mình kinh hãi, "Cái quỷ gì!" Sở Hạo đột ngột quay đầu lại, đã thấy viên Xá Lợi Tử trong tay đã không cánh mà bay! Sở Hạo chấn kinh, vội vàng nhìn lại, đã thấy Âm Ảnh Ma đoạt lấy viên Xá Lợi Tử, quay người bỏ chạy, "Chết tiệt, Âm Ảnh Ma ngươi đúng là quá hèn hạ! Lại dám trộm đồ của ta! Tam giới Lục Đạo này, chưa từng có ai dám trộm đồ của chấp pháp ngục thần!" Sở Hạo nhanh chóng đuổi theo, trước khi đi còn quay đầu trừng mắt nhìn Quan Âm Bồ Tát, "Ngươi đồ xà hạt phụ nữ, vậy mà không tiếc dùng sắc dụ, thông đồng với Ma tộc để trộm Xá Lợi Tử của ta!" "Ngục thần Sở Hạo à, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, ngươi cũng có ngày hôm nay, ha ha ha!" Quan Âm Bồ Tát đắc ý không thôi, mặc dù có hơi bị sỉ nhục một phen, nhưng nàng vẫn rất đắc ý, ít nhất nàng đã thành công. Quan Âm Bồ Tát có thể vui vẻ, dù sao đây là một trong số ít chuyện ở Tam Giới Lục Đạo có thể thực sự trộm được đồ của Sở Hạo, hơn nữa đây là trộm ngay trước mặt. Mặc dù Quan Âm Bồ Tát đã bỏ ra chút đại giới, nhưng vẫn rất đáng giá!
Bạn cần đăng nhập để bình luận