Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 562: 1 bàn tay cũng là rút, 2 bàn tay cũng là phiến

Dược Sư Phật sắc mặt trong nháy mắt liền đen lại. Lại còn đang đếm ngược thời gian? Tên súc sinh này, hôm nay không tát ta không bỏ qua ư?! Dược Sư Phật trong lòng vô cùng tức giận, ta đường đường là một vị Đông Phương Lưu Ly Dược Sư Phật, làm sao có thể tùy tiện để ngươi tát mặt! Nhất là, rõ ràng Sở Hạo chỉ là một kẻ nửa bước Chuẩn Thánh, còn hắn Dược Sư Phật lại chính là Phật Tổ của Đông Phương Lưu Ly quang thế giới, một siêu cấp đại năng! Trong Tam giới, các siêu cấp đại năng không ai mất mặt như vậy cả! Dược Sư Phật nhấc chân lên, liền muốn bỏ chạy. “Hai!”“Đừng trách ta không nói trước đấy nhé!”Sở Hạo lạnh lùng đếm ngược thanh âm vẫn tiếp tục. Nghe được câu này của Sở Hạo, Dược Sư Phật liền có chút dao động. Lần trước Sở Hạo nói như vậy, Tây thiên liền gặp đại kiếp! Lại nghĩ đến vẻ thề thốt và mưu mô vừa rồi của Sở Hạo, Dược Sư Phật không khỏi xoắn xuýt. Cái vị Như Lai Phật Tổ kia cũng không nói rõ rốt cuộc bị hắn nắm được nhược điểm gì! Quan Âm Bồ tát cũng không nói cho rốt cuộc là tình huống gì! Dược Sư Phật hắn tuy cũng là một vị Phật Tổ cao quý, nhưng người cầm quyền ở Tây thiên lại là Như Lai Phật Tổ. Dược Sư Phật vì có thể giải quyết nguy cơ Sở Hạo gây ra cho Tây thiên lúc đó, tiện thể nịnh nọt Như Lai, thậm chí đã chọn bán đứng Phật Di Lặc. Tất cả cũng là vì Tây thiên cả thôi! Mà bây giờ, nếu Tây thiên lại gặp đại kiếp vì chính mình, vất vả lắm mới nhẫn nhịn đến lúc Tây thiên sắp phục hưng, chính mình thân là một trong những người lãnh đạo Tây thiên, nếu Tây thiên xảy ra vấn đề... Không nói đến những thứ khác, Dược Sư Phật chính là người đầu tiên không tha thứ cho chính mình! Sở Hạo trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt, “Một!” Dược Sư Phật suy nghĩ chỉ trong một giây, liền lướt qua vô số ý niệm. Một giây sau, Dược Sư Phật vọt tới trước mặt Sở Hạo, đưa mặt đến sát trước mặt Sở Hạo, hắn quyết định phản khách thành chủ! “Ngươi dám tát ta! Ta chính là Phật Tổ vô thượng của Đông Phương Lưu Ly quang thế giới, đại năng Tam giới!” “Ngươi chỉ là một kẻ nửa bước Chuẩn Thánh, ngươi muốn đạt đến cảnh giới của ta, ít nhất cũng phải mất cả một lượng kiếp thời gian!” “Ngươi có thể ngang tàng nhất thời, ngươi có thể ngang tàng cả đời sao? Chi bằng bỏ qua cho nhau...” Bốp! Dược Sư Phật còn chưa nói hết lời. “Bỏ qua cái đầu nhà ngươi!” Sở Hạo giơ một bàn tay lên tát thẳng vào mặt Dược Sư Phật! Dược Sư Phật lúc đó liền ôm mặt, che nửa bên mặt, ngơ ngác nhìn Sở Hạo. Không thể tin được, ta đã nói thế rồi, hắn vẫn còn dám đánh ta? Sao lại đánh không theo lẽ thường như vậy? Hắn thật chẳng lẽ không sợ năng lực của Chuẩn Thánh đại năng sao?! Đáng giận!!! Chắc là do tuổi trẻ khí thịnh, không nói lý, nộ khí bốc đồng, hết cách mới tát cho một cái. Thôi tính, tha cho hắn... Bốp! Sở Hạo vung tay tát tiếp cái nữa, lại tát vào mặt Dược Sư Phật. Thịt trên mặt Dược Sư Phật lúc đó đang run rẩy, lòng tự trọng của hắn cũng đang run rẩy. Mẹ nó! Tên trẻ tuổi này sao lại không biết nghe lời như vậy?! “Ngươi cũng vừa vừa thôi...” Dược Sư Phật lại định uy h·i·ế·p. Nhưng Sở Hạo hiển nhiên không thích nghe những lời này. “Ngươi hai với ai đấy?”“Ta đường đường Dược Sư Phật... Á!”“Ngươi nhìn cái gì đấy?!”“Ta không nhìn ngươi!”“Ngươi không nhìn ta làm sao biết ngươi không nhìn ta? Giờ thì nhìn đi!” “Ngươi!” Bốp! Bốp! Bốp! Dược Sư Phật sốt ruột, mẹ nó ngươi đang rút mặt thành cái chong chóng ở đấy hả?! Vừa vừa thôi, mặt sưng như đầu heo rồi, ta Dược Sư Phật còn cần thể diện mà! Trên mặt Dược Sư Phật đầy vẻ giận dữ, nhưng mà chuyện này lại giống như làm chuyện xấu hổ, không dễ đổi ý. Dù gì cũng đã tát rồi, một bàn tay cũng là tát, hai bàn tay cũng là quạt, cứ tát thì tát thôi. Cho nó quay thành cái chong chóng đi. Bốp bốp bốp! Âm thanh vui vẻ làm sao, nhắm mắt lại có thể nghe thấy đến đỏ mặt luôn. Quan Âm Bồ tát ở bên cạnh, che mắt lại, rồi lại từ kẽ tay nhìn lén cái thảm trạng của Dược Sư Phật kia. “Ái chà, mạnh mẽ quá đi!” Trong lòng Quan Âm Bồ tát không hiểu sao có cảm giác may mắn. May mà mình chạy nhanh, nếu không thì cũng đến lượt mình bị đánh rồi. Cũng là cảm ơn môi trường sinh tồn ở Tây thiên, đã dạy cho Quan Âm Bồ tát biết thế nào là chỉ lo thân mình. Đạo hữu chết còn hơn bần đạo chết, đây chính là truyền thống lâu đời ở Tây thiên! Dù sao mọi người cũng không cùng một bộ phận, có quay lại cũng không có cách nào trả thù được, Quan Âm Bồ tát cảm thấy rất yên tâm. Tôn Ngộ Không thì lại đang một mặt rung động, rung động cả mẹ năm luôn! Tôn Ngộ Không chưa từng nghĩ đến, Sở Hạo lại có thể thông qua một cách này, đùa bỡn Dược Sư Phật trong lòng bàn tay! Kỳ thật Tôn Ngộ Không đến giờ vẫn không hiểu được, vì sao Như Lai Phật Tổ lại kinh hoàng đến mức phải che chắn cho Sở Hạo khi bị công kích? Chẳng lẽ chỉ vì Sở Hạo có nhan giá trị cao thôi sao? Hiển nhiên là không phải. Tôn Ngộ Không chỉ nhớ mang máng, trên mặt Như Lai Phật Tổ có vẻ kiêng dè, hắn có vẻ như đang kiêng kị năng lực của Sở Hạo. Hắn muốn g·i·ế·t Sở Hạo, nhưng lại sợ Sở Hạo không c·h·ết được, đến lúc đó lại gây thêm nhiều phiền phức. Mà Sở Hạo lại che giấu thực lực, vậy mà ngay cả dưới đòn đánh lén Lưu Ly Huyễn Quang mà vẫn không c·h·ết, có vẻ Như Lai Phật Tổ đã đoán đúng. Nhưng đoán đúng thì đoán đúng, trước khi đi hắn không kịp nói rõ sự tình với Dược Sư Phật. Làm cho Dược Sư Phật nghĩ rằng Tây thiên có nhược điểm lớn gì đó bị Sở Hạo nắm trong tay, nhất thời sợ ném chuột vỡ bình. Mà ngay cả Quan Âm Bồ tát cũng không nói, thì Dược Sư Phật càng thêm hoảng hốt. Hắn vốn là thuộc loại người thích nịnh nọt Như Lai Phật Tổ, lãnh đạo để đuổi c·h·ó thì tuyệt không đuổi gà. Hiện tại lãnh đạo còn chưa đến đã bị Dược Sư Phật đánh tan phân thân, Dược Sư Phật trong lòng lo sợ bất an, thêm nữa là không đoán ra chuyện gì, nên càng thêm sợ hãi và cẩn thận. Hơn nữa Sở Hạo còn tỏ vẻ, nếu ngươi không để cho ta tát thì ta sẽ cho nổ ra một tai họa còn nghiêm trọng hơn cả chuyện Long tộc tiêu diệt Tây thiên! Người càng già thì gan càng nhỏ! Dược Sư Phật cứ như vậy mà bị tát cho thành cái chong chóng. Quá mức thê lương. Trong vụ này, Như Lai Phật Tổ cho rằng Sở Hạo ở tầng thứ hai, Quan Âm Bồ tát hình dung Sở Hạo ở tầng thứ ba. Đến trong mắt Dược Sư Phật, Sở Hạo trực tiếp ở tầng thứ năm! Nhưng trên thực tế, Sở Hạo chỉ ở tầng thứ nhất mà thôi! Kỳ thật, 36 phẩm tạo hóa Thanh Liên chỉ là có thể miễn dịch được Lưu Ly Huyễn Quang, nên mới làm cho Như Lai Phật Tổ kiêng kị đến vậy, thậm chí vội vàng muốn bảo vệ Sở Hạo. Nếu Dược Sư Phật không dùng Lưu Ly Huyễn Quang đánh lén, thì đã sớm g·i·ế·t được Sở Hạo rồi... Chỉ có thể nói, hết thảy đều là do định mệnh sắp đặt. Tôn Ngộ Không đối với Sở Hạo là hết lòng khâm phục, hắn không ngờ rằng lại có thể có cách thao tác này! Rõ ràng đã là c·h·ết chắc, mà lại bị Sở Hạo xoay chuyển? Mà không những không c·h·ết, lại còn vui vẻ? Trong vụ này, Như Lai Phật Tổ vì bảo vệ Sở Hạo, hiến tế hơn mười kiện pháp bảo Hậu Thiên, còn tiện thể dâng cả một kiện Linh Bảo Tiên Thiên! Mà Dược Sư Phật bị tát cho mặt sưng như đầu heo, đến giờ vẫn không dám hoàn thủ, thậm chí còn không dám chạy trốn. Dược Sư Phật vừa nghĩ đã bị đánh rồi thì thôi vậy, xem như là lãnh đạo chịu trận đi. Chuyện này cứ tính trên đầu Như Lai Phật Tổ. Hoàn hảo. Sở Hạo cứ như chong chóng mà tát tới tấp vào mặt Dược Sư Phật. Càng tát Sở Hạo càng cảm thấy chưa đủ đã nghiền. Vừa nghĩ đến tiểu hỏa tử lần trước dám đánh lén mình, còn làm mình bị thương hai món pháp bảo, đó là lần mà Sở Hạo tính toán sai lầm nhất! Không được, trái tim nhỏ bé của mình không thể chịu nỗi ấm ức lớn như vậy được! Một giây sau, Sở Hạo lấy ra bảo bối lớn của mình! Thí Thần Thương!
Bạn cần đăng nhập để bình luận