Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 655: niệm phật kinh nào có nghe Tây Thiên 8 quẻ chơi vui?

Chương 655: niệm kinh phật sao bằng nghe chuyện bát quái Tây Thiên? Thật ra, trận gió lớn ở Hoàng Phong Lĩnh sớm đã bị các thần phật cách đó ba ngàn dặm quan sát. Hộ pháp Già Lam sau khi rời khỏi Hoàng Phong Lĩnh, liền đi thẳng. Ba ngàn dặm, để hộ pháp Già Lam chạy mất nửa ngày. Già Lam một đường đi như gió bão, chợt thấy một ngọn núi cao, giữa lưng núi có tường mây hiện ra, ráng lành lấp lánh, trong hốc núi quả nhiên có một ngôi thiền viện, chỉ nghe tiếng chuông khánh du dương, lại thấy khói hương lờ mờ. Già Lam đến trước cửa, thấy một đạo nhân, trên cổ đeo tràng hạt, miệng niệm phật. Già Lam cung kính cúi đầu chắp tay, hạ giọng nói: “Xin thông báo một tiếng, Già Lam đến theo lệnh Linh Cát Bồ tát.” Già Lam đến đây không ít lần, đạo nhân canh cửa thấy vậy liền hơi nhướng mày, lãnh đạm tránh ra. Già Lam bước thẳng vào trong, thấy cảnh tượng lộng lẫy, một gian điện đường uy nghiêm. Các môn đồ đang cùng nhau tụng "Pháp Hoa Kinh", chủ trì lớp nhẹ gõ Kim Chú Khánh. Linh Cát Bồ tát ngồi trên điện đường, cao cao tại thượng nhìn Già Lam, “Sự tình làm được thế nào rồi?” Già Lam cung kính nói: “Bẩm Linh Cát Bồ tát, yêu quái ở Hoàng Phong động đã đáp ứng, đã ra tay bắt Đường Tam Tạng, hiện tại chắc đã bắt được rồi.” “Nhưng yêu quái đó có lẽ có ý đồ khác, xin Linh Cát Bồ tát đích thân đến giám sát yêu quái đó!” Linh Cát Bồ tát khoác áo cà sa, thản nhiên nói: “Ừm. Ngươi cứ đi, đợi đến lúc chúng không thể thoát được nữa, ngươi tìm cơ hội để hắn đến cầu ta, ta sẽ ra tay cứu chúng.” “Cũng đến lúc thu phục con yêu quái ở Hoàng Phong động rồi.” Già Lam cúi đầu, nhưng không rời đi. Linh Cát Bồ tát cau mày, “Còn chuyện gì?” Già Lam mặt co rúm lại, thấp giọng nói: “Bồ tát... Có một chút xíu ngoài ý muốn nhỏ, ngục thần Sở Hạo cũng ở trong đoàn người đi Tây Du đó.” Khuôn mặt vốn không chút cảm xúc của Linh Cát Bồ tát, trong nháy mắt trở nên u ám. Đây là một trong những cái tên mà Linh Cát Bồ tát không muốn nghe nhất. Hắn không phải không biết thân phận thật sự của tên thiếu niên đó là thế nào, kẻ đã náo loạn Linh Sơn Tây Thiên, suýt chút nữa lật tung cả trời đất. Lúc đầu thật vất vả mới được yên tĩnh một chút, sao tự nhiên lại dính vào chuyện Tây Du! Đã thế còn hết lần này đến lần khác xảy ra ở nạn kiếp của mình! Quá khó chịu! Khí tức âm lãnh trên người Linh Cát Bồ tát dần dần lan ra xung quanh, khiến cho nhiệt độ xung quanh đột ngột giảm xuống mấy độ. Già Lam có chút lo lắng sợ hãi, nhưng vẫn nhút nhát hỏi: “Bồ tát, chúng ta vẫn cứ theo kế hoạch mà làm sao?” Linh Cát Bồ tát bấm đốt tay tính toán, cái gì cũng không tính ra, lại dùng thần thông xem xét Hoàng Phong Lĩnh, chợt cảm thấy một luồng khí tức mênh mông vô bờ bến, giống như nhìn xuống một vực sâu. Sở Hạo có lá bùa che trời, ngay cả Như Lai cũng khó lòng tính toán được, đừng nói chi chỉ là Linh Cát Bồ tát mới vừa bước vào nửa bước Chuẩn Thánh. Linh Cát Bồ tát càng nghĩ càng thấy bất an, đột nhiên phất tay áo đứng dậy, “Không được, chuyện này vẫn không ổn. Ta phải tự mình đến xem một chút!” “Không cần đến mức đó đâu Bồ tát, chỉ là một ngục thần mà thôi.” Già Lam sững sờ, với góc nhìn của hắn, hắn chỉ cảm thấy ngục thần Sở Hạo dù có lợi hại đến mấy, cũng không dám làm chuyện gì trái với lẽ thường. Có bản lĩnh thì sao, ngục thần Sở Hạo đó chẳng phải cũng chỉ là một con sâu cái kiến trước mặt Tây Thiên hay sao? Sự việc mà Linh Cát Bồ tát tự mình sắp xếp, lẽ nào ngục thần Sở Hạo đó còn dám không nể mặt Linh Cát Bồ tát hay sao? Linh Cát Bồ tát liếc nhìn hắn, hừ lạnh nói: “Cho nên ngươi đến giờ vẫn chỉ là Già Lam, càng vô tri lại càng không sợ.” Mặc dù Linh Cát Bồ tát rất không muốn thừa nhận, nhưng tên ngục thần chấp pháp tam giới kia thật sự mang đến cho hắn quá nhiều áp lực. Linh Cát Bồ tát không nói hai lời, trực tiếp phẩy tay áo rời đi, hắn nhất định phải tự mình giám sát chuyện ở Hoàng Phong Lĩnh, nếu không thì e rằng sẽ xảy ra đại họa! Già Lam âm thầm có chút lẩm bẩm, đây chẳng phải là chuyện bé xé ra to sao? ... Quay lại chuyện của Sở Hạo lúc này, hắn đang bị đám yêu quái giải đến Hoàng Phong động. Đám yêu quái luống cuống tay chân, dùng dây thừng xích sắt trói Sở Hạo rất chặt. Sở Hạo cũng không hề phản kháng, cứ để bọn chúng trói chặt mình. “Các ngươi có ngại kể cho ta nghe chút thông tin Tây Thiên của các ngươi lấy từ đâu không?” Sở Hạo đột nhiên hỏi con báo đầu đàn dẫn đường. Con báo đầu lĩnh hơi nhíu mày, rồi lại khoát tay, “Ngươi là hòa thượng, biết mấy chuyện này làm gì?” Sở Hạo cười ha ha, “Ta là hòa thượng, nên chỉ hứng thú với mấy chuyện bát quái ở Tây Thiên thôi.” “Niệm phật kinh nào có nghe mấy chuyện bát quái ở Tây Thiên quan trọng? Có đúng đạo lý không?” Con báo đầu lĩnh lập tức ngẩn người ra, “Hình như... Cũng có lý nhỉ…” “Nhưng nếu ta nói cho ngươi nghe, lỡ đâu ngươi quay đầu đi kể lại chuyện này, chẳng phải là không hay sao?” Sở Hạo thở dài, “Haiz, ta là một kẻ hấp hối sắp chết, làm sao có thể nói chuyện với người ngoài được? Ngươi nghĩ kỹ mà xem, có đúng đạo lý không?” “Dù sao ta cũng đâu phải ngục thần chấp pháp tam giới, ta chỉ là Đường Tam Tạng, ta ăn chay niệm phật, nào có ý đồ xấu xa gì đâu?” Con báo đầu lĩnh cười nhạo một tiếng, “Ngươi ngược lại muốn làm ngục thần chấp pháp tam giới, loại nhân vật đó há là người như ngươi xứng nghĩ tới sao?” “Nghe nói, ngục thần chấp pháp tam giới có thể náo loạn Linh Sơn Tây Thiên không chút tổn hao gì, là một siêu cấp cường giả toàn thân trở ra!” “Đại vương chúng ta sùng bái vị ngục thần chính nghĩa cường đại đó, hắn chính là thần tượng của toàn bộ Yêu tộc chúng ta! Còn ngươi, ngươi là cái thá gì mà Đường Tam Tạng?” Khóe miệng Sở Hạo bỗng nhiên cong lên thành nụ cười, “Tiểu tử, nói nhiều một chút đi, ta thích nghe.” Con báo đầu lĩnh sững sờ một chút, cười nhạo một tiếng, chỉ thấy Đường Tam Tạng này có chút ngây ngô. Nhưng mà người đẳng cấp cao như ngục thần thì Đường Tam Tạng muốn nghe một chút cũng là chuyện bình thường. Thế là con báo đầu lĩnh cũng rảnh rỗi, bắt đầu kể cho Sở Hạo nghe về mọi chuyện. Bất kể là chuyện con chồn lông vàng ở Tây Thiên bị người hãm hại, hay chuyện Linh Cát Bồ tát xuống trần, trực tiếp uy hiếp nô dịch Hoàng Phong đại vương. Có thể nói là biết gì nói nấy, không giấu diếm. Sở Hạo nghe xong hiểu rõ, hóa ra là Linh Cát Bồ tát xúi giục Hoàng Phong đại vương bắt mình. Nhưng mà điều nực cười là thông tin của chúng quá sơ sài, chỉ một câu "cỡi ngựa chính là Đường Tăng", liền tạo thành trò cười hiện tại. Nhưng từ miệng con báo đầu lĩnh, Sở Hạo cũng đã hiểu được không ít chuyện liên quan đến Hoàng Phong Lĩnh. Giống như phần lớn các Yêu tộc đối xử với nhân loại bình thường, vì thịt người rất khó ăn, lại không có dinh dưỡng, tất cả yêu quái ở Hoàng Phong Lĩnh bình thường chỉ tuần tra bắt vài con sơn ngưu, dã trĩ, hươu mập, hồ dương... Nhưng lần này, Linh Cát Bồ tát lại chỉ mặt điểm tên, bắt Hoàng Phong đại vương phải ôm tư tưởng ăn thịt Đường Tam Tạng. Cho nên bọn chúng chỉ đành ôm hận nuốt cục tức này, nghĩ đến việc nhắm mắt bịt mũi ăn thịt Đường Tam Tạng mà thôi. Sở Hạo nghe được cũng không khác biệt nhiều, trong lòng thầm đánh giá: "Linh Cát Bồ tát xúi giục bắt cóc, xúi giục giết người, cái này trên cơ bản tương đương với đồng phạm, nếu không liên lụy đến hắn chừng trăm cái Nguyên hội thì đúng là chuyện lạ." "Nhưng cũng chỉ là chừng trăm Nguyên hội, không được, ta phải mượn cơ hội này để thêm chút tiền bồi thường nữa." Mà lúc này, Hoàng Phong đại vương đang từ bên ngoài tiến vào. Hắn vừa bước vào đã thấy Sở Hạo, đột nhiên có chút ngẩn người. Hắn chưa từng thấy Sở Hạo, nhưng chưa ăn thịt heo lẽ nào chưa từng thấy heo chạy hay sao? Có ai là hòa thượng bị bắt lại mà vẫn có thể thản nhiên ngồi đó trò chuyện với đám yêu quái thích ăn thịt người như vậy chứ? Đúng là kỳ lạ mà!
Bạn cần đăng nhập để bình luận