Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 423: Thanh Liên chưa kết hôn mà có con, sinh ra tới đi, ta nuôi

Trải qua Sở Hạo 500 năm dốc lòng chăm sóc, Hỗn Độn Thanh Liên mang thai hiển nhiên là phi thường không chịu thua kém. Bất quá, Sở Hạo vẫn còn không biết rõ hạt sen này cuối cùng sẽ cho ra cái thứ gì? Cũng nhìn không ra thuộc tính. Tại hệ thống kiên nhẫn giải thích, Sở Hạo mới biết được, Hỗn Độn Thanh Liên sản xuất công đức thần thủy, tương tự như ao công đức ở Tây Thiên. Chỉ có điều Hỗn Độn Thanh Liên sản xuất ra công đức thần thủy càng thêm thuần túy, vô hại với người và vật, tỉ lệ chuyển hóa cao hơn một chút. Hơn nữa, công đức thần thủy do Hỗn Độn Thanh Liên tạo ra vừa có thể tự mình dùng, vừa có thể cho người khác dùng, tốc độ tăng tu vi cực nhanh. Ngươi xem đấy, Quan Âm Bồ Tát trước đó bị Như Lai Phật Tổ đánh tụt cảnh giới, lùi về Đại La Kim Tiên, chính là nhờ vào công đức trong ao công đức mà trở về tu vi. Hơn nữa, còn mạnh hơn trước. Bất quá hiện tại Hỗn Độn Thanh Liên không sinh ra Hỗn Độn chi khí, vậy chẳng phải là Sở Hạo tích trữ nhiều năm Hỗn Độn chi khí xem như bỏ? Mặc dù những vật kia không thể dùng để nâng lên nửa bước Chuẩn Thánh trở lên, nhưng mà...... Dù là lấy ra tưới hoa thì cũng là mỹ đức đó a! “Vậy ta trước kia có nhiều Hỗn Độn chi khí như vậy, không phải là bị nuốt hết rồi sao?” Sở Hạo chất vấn. [Chúc mừng ngài, Hỗn Độn chi khí chuyển hóa thành công đức thần thủy, bạo kích gấp đôi!] [Ngài thu được bốn phần công đức thần thủy!] “Ai, tất cả mọi người đều không dễ dàng gì, người nghèo tội gì làm khó nhau.” Sở Hạo tùy tiện cầm một cái hồ lô, đem bốn phần công đức thần thủy đổ vào. Sở Hạo thấy Nghê Thường tiên tử đang ở trong đình viện tu bổ hoa cỏ, mau chóng đi tới hỏi: “Nghê Thường, ngươi tấn thăng Đại La Kim Tiên sơ kỳ đã lâu rồi, có muốn lên Đại La trung kỳ chơi đùa không?” Nghê Thường tiên tử giật mình, “Phu quân, chàng ngốc sao? Có cơ hội đó sao không giữ cho bản thân mà lại cho thiếp?” Sở Hạo nhếch miệng cười một tiếng, “Không có gì, chỉ là nước hơi nhiều thôi.” Sở Hạo lung lay công đức thần thủy trong tay, hào khí ngất trời. 40.000 công đức, sao cũng có thể cho một người Đại La sơ kỳ tấn thăng đến trung kỳ rồi chứ? Nghê Thường tiên tử lườm Sở Hạo một cái, “Không cần, ta không cần, chàng giữ lại dùng đi...” Bên cạnh Tất Phương tranh thủ thời gian nhảy ra, kinh hãi nói: “Lão đại, ngài đây là công đức thần thủy sao?! Ngọa Tào, thứ mà Phật Tổ cũng muốn cướp đoạt, sao ngài lại tùy tiện lấy ra vậy! Mau cất đi!” Tất Phương từ Hồng Hoang Thiên Đình mà đến, mặc dù không nhớ được nhiều chuyện, nhưng ao công đức thần thủy ở Tây Thiên vẫn luôn là chí bảo của tam giới! Chỉ có ao công đức bát bảo mới có thể làm cho công đức hiện hình thành công đức thần thủy để ban cho người khác. Tây Thiên chính là dựa vào điều này mà phát triển không ngừng, sau Phong Thần Lượng Kiếp lại càng trở nên mạnh mẽ. Mà bây giờ, Sở Hạo trong tay lại cầm một hồ lô công đức thần thủy, thứ này mà cho dù là Ngọc Đế nhìn thấy, chỉ sợ đều phải động lòng! Nửa bước Chuẩn Thánh trở lên, khổ tu cũng chỉ tăng lên được chút ít thực lực, tất cả đều dựa vào công đức để sống. Tây Thiên sở dĩ thu phục được nhiều cường giả như vậy, không chỉ vì đại thế đã định, mà còn bởi vì công đức thần thủy trong ao công đức bát bảo. Ai cũng muốn được một ngụm! Nhất là khi tu luyện tới nửa bước Chuẩn Thánh trở lên, tu vi rất khó tăng tiến, chính là nhờ vào một ngụm công đức thần thủy này đó! Sở Hạo đá Tất Phương sang một bên, “Ta làm việc cần ngươi lên tiếng sao?!” Tất Phương bay ra thật xa, lại chạy về, lay đuôi trước mặt Sở Hạo, “Chỉ cần lão đại thưởng cho một ngụm công đức thần thủy, ngài nói gì cũng được.” Sở Hạo không để ý đến tên ngốc Tất Phương này, quay đầu uống một ngụm, đột nhiên hôn Nghê Thường tiên tử một cái. “Ưm......” Nghê Thường tiên tử mặt mày đỏ bừng, lườm Sở Hạo một cái, phong tình vạn chủng. Trong giây tiếp theo, thực lực của Nghê Thường tiên tử đột nhiên tăng vọt, trực tiếp đột phá đến cảnh giới Đại La Kim Tiên viên mãn! Thanh kia, chừng 10.000 công đức! Sở Hạo nhếch miệng cười một tiếng, lúc này mới nghênh ngang rời đi. Tất Phương vẫn còn ở sau mông Sở Hạo lẽo đẽo theo sau, “Lão đại, thưởng cho một ngụm, thưởng cho một ngụm đi!” Sở Hạo vừa ra khỏi cửa, đã thấy Thái Bạch Kim Tinh đứng ở cổng. Sở Hạo nhíu mày, “Lão huynh đệ, các ngươi thức đêm à?” Thái Bạch Kim Tinh gật đầu, “Bệ hạ có triệu, lệnh cho tất cả người nhà ngài vào triều.” Sở Hạo nhún vai, “Chuyện nhỏ này, sai người nói một tiếng chẳng phải xong? Sao lại phải thần bí như vậy?” Nhưng mà, Thái Bạch Kim Tinh lại thấp giọng nói bên tai Sở Hạo: “Bệ hạ lần này rất cao hứng, muốn thưởng lớn cho các vị, đó là thiên vị ở Cửu Trọng Trời, phần thưởng cho những người xuống đây, chính là bảo vật tốt nhất trong Tam Giới!” “Ngục Thần đại lão ngài nhất định không nên đến muộn, phần bảo vật này, dù là Chuẩn Thánh cũng phải thèm muốn đó!” Trong mắt Thái Bạch Kim Tinh đều là ám chỉ, gần như là viết cả sự hâm mộ lên mặt rồi. Thực tế, giờ phút này Ngọc Đế đang ở trong Lăng Tiêu Bảo Điện, đem Chuẩn Thánh Chí Cao Bảo vật đã chuẩn bị xong, chứa trong bình lưu ly bảy màu, dùng pháp lực vô thượng treo ở giữa không trung. Loại bảo vật chí cao vô thượng này, vô số Chuẩn Thánh đều đang nhìn chằm chằm đến chảy cả nước miếng! Chỉ đợi Sở Hạo đến lĩnh! Lần này, Ngọc Đế đã chi ra rất nhiều, chính là để khen ngợi Sở Hạo lần này viễn chinh Địa Tạng, còn đại thắng trở về! Sở Hạo thấy vẻ mặt này của Thái Bạch Kim Tinh, không khỏi giật nhẹ khóe miệng, có đến mức đó không? Cái tính tình cẩn thận của Ngọc Đế vẫn nên sửa đi thôi, chẳng phải là thiên vị sao? Nói thẳng ra, có cần phải giấu giếm như vậy không? Sở Hạo theo Thái Bạch Kim Tinh đi tới Lăng Tiêu Bảo Điện. Đây là buổi họp mặt mà Sở Hạo đã xa cách bấy lâu. Vừa vào trong, đã thấy văn tiên võ thần đứng thành hai hàng, nghênh đón. Mà Ngọc Đế ngồi ngay ngắn trên long liễn, nụ cười trên mặt chân thành, nhất là khi nhìn thấy Sở Hạo tiến đến, Ngọc Đế lại càng cười rạng rỡ, vết nhăn khi cười đều có thể kẹp chết một con ruồi. Ở trên thiên đình, còn có một chiếc bình lưu ly bảy màu, treo trên không trung, vô cùng loá mắt. Vô số tiên gia nhìn chằm chằm vào chiếc bình lưu ly bảy màu, nuốt nước miếng ừng ực. Đó chính là chí bảo vô thượng! Bảo vật mà Chuẩn Thánh tranh đoạt đến vỡ đầu! Bây giờ, bảo vật này sẽ rơi vào nhà ai?! Sở Hạo uể oải đi tới, phát hiện mọi người đã đến. Sở Hạo âm thầm lẩm bẩm, còn chưa tới giờ làm đã tới sớm như vậy, thói quen thật kém... Các tiên gia đối với Sở Hạo đều cung cung kính kính, nhao nhao tránh ra. Sở Hạo chắp tay tùy tiện hỏi han một tiếng, “Mọi người đến sớm vậy.” Các tiên gia thiếu chút nữa quỳ xuống, “Đại Lão Thánh an, vĩnh hưởng thiên phúc, thiên thu vạn đại, nhất thống tam giới!” Đùa sao, đây chính là siêu cấp đại lão vừa mới đại thắng trở về từ chỗ Địa Tạng Vương Bồ Tát, lại còn không tổn hao sợi tóc nào! Ai dám không cúi đầu trước đại lão này? Ngọc Đế cất tiếng cười to, cười đến thập phần hào sảng, “Ha ha ha ha! Đúng là Ngục Thần, không kiêu không gấp, nho nhã lễ độ, xem ra tất cả mọi người rất kính trọng ngươi!” “Tốt, rất tốt, không hổ là cánh tay đắc lực của trẫm!” “Trẫm nghe nói Ngục Thần đã tấn thăng nửa bước Chuẩn Thánh, khắp nơi vui mừng, ai ai cũng phấn khởi, trẫm có một phần đồ tốt muốn cho ngươi!” Ngọc Đế vung tay, bình lưu ly bảy màu treo trên không trung từ từ hạ xuống, “Đây là công đức thần thủy, trọn vẹn 8.000 công đức!” “Ban cho ái khanh!” Ngọc Đế vung tay đầy tiêu sái. Nhưng mà, đột nhiên trong chớp mắt, Ngọc Đế nhìn thấy chiếc hồ lô cũ nát trong tay Sở Hạo. Sắc mặt Ngọc Đế cứng đờ lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận