Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 599: nếu không có Sở Hạo, ta đã thắng 100 về

Chương 599: Nếu không có Sở Hạo, ta đã thắng 100 phần Ô Sào thiền sư cùng Sở Hạo đều hít một hơi khí lạnh.
Ghê gớm, lại là một tên ngoan cố như vậy!
Nói về năm đó sau Vu Yêu đại chiến, Nhân giáo hưng thịnh, Hiên Viên Hoàng Đế nhiều lần giành thắng lợi.
Xi Vưu chiến bại, đám người Vu tộc thống khổ không chịu nổi.
Bởi vì khi Hiên Viên đánh Xi Vưu, Hạo Thiên Thiên Đế phái Cửu Thiên Huyền Nữ tặng thiên thư trợ giúp, thế là Đại Vu Hình Thiên dưới cơn nóng giận muốn phạt thiên đình, nghịch thiên mà đi.
Hình Thiên đại chiến với Hạo Thiên Thiên Đế, bị Hạo Thiên Thiên Đế chém một kiếm rơi đầu, không ngờ Hình Thiên oán niệm quá sâu, trùng thiên ngang ngược chi khí chết cũng không hàng!
Dù bị một kiếm chém đầu, còn dám lấy vú làm mắt, lấy rốn làm miệng, múa khiên búa, thậm chí dọa lui Hạo Thiên!
Siêu cấp Đại Vu, Hình Thiên!
Sở Hạo có thể cảm nhận được trong ngực Cửu Phượng đang xao động.
Lúc này Sở Hạo mới ý thức được, khó trách Cửu Phượng trước đó lại phản ứng lớn như vậy.
Vị Hình Thiên này tồn tại, tuyệt đối là Chiến Thần vô thượng trong Vu tộc.
Danh Chiến Thần của nó, giữa thiên địa không ai dám cùng tranh dũng!
Năm đó siêu cấp Đại Vu vốn đã diệt vong, vậy mà lại xuất hiện trong Tây Du.
Trong nhất thời, Sở Hạo lâm vào mộng bức.
Nhưng là cẩn thận tự đánh giá nói, tựa hồ đây không phải là ngẫu nhiên.
Nếu không phải muốn trấn áp tồn tại như vậy, ai sẽ nguyện ý để một đỉnh cấp đại năng Ô Sào thiền sư từ Hồng Hoang còn sống đến bây giờ, ở chỗ này tu luyện?
Thì ra cái vị này luôn ở chỗ này trấn áp yêu tà, lời này nghe còn được.
Ô Sào thiền sư một kích muốn chém đầu, nhưng không trúng mục tiêu, kinh hô một tiếng, liên tục nhanh lùi lại.
Nhưng Hình Thiên vừa tỉnh lại, mắt sữa ở ngực trừng lớn, nhìn chằm chằm Ô Sào thiền sư!
Oan gia ngõ hẹp!
Mối thù kéo dài không biết bao nhiêu lượng kiếp, lúc đầu coi như theo thời gian tan biến.
Ai cũng không nghĩ tới, vậy mà lại đến một trận cừu hận vượt qua lượng kiếp ở nơi này!
"Chiến!!!"
Hình Thiên đột nhiên vung quyền!
Toàn thân Hình Thiên quấn quanh sát khí vô tận, cả bầu trời đều theo một quyền cuồng bạo của hắn mà cuốn lên.
Sát khí màu đỏ sậm, trong nháy mắt ngưng tụ thành như đạn pháo, đánh về phía Ô Sào thiền sư.
Ô Sào thiền sư tuy kinh ngạc nhưng không hoảng hốt, vung ngược tay, kiếm linh trảm tiên hồ lô chắn ở trước mặt.
Sát khí ngưng tụ thành quyền phong màu đỏ sậm khổng lồ, lướt qua đỉnh Phù Đồ, trực tiếp đánh nát nửa ngọn núi!
Mà dư thế quyền phong không giảm, đánh vào kiếm linh do trảm tiên hồ lô ngưng tụ.
Bất quá Ô Sào thiền sư dù sao cũng là một đại năng vô thượng.
Một quyền này rơi trên kiếm linh, chỉ làm sát khí vô tận giữa trời tán loạn, đổi lấy yêu phong sát khí tám trăm dặm, cuồng phong tàn phá bừa bãi!
Ô Sào thiền sư nhíu mày, hừ lạnh nói:
"Thì ra cũng chỉ là mưa nhỏ sấm lớn thôi."
"Chỉ là biến thành tàn phế thân thể, hàng phục ngươi, một mình ta là đủ!"
Một quyền này, tuy có uy lay núi nhổ nhạc.
Nhưng Ô Sào thiền sư lại cảm nhận được chiến lực thực sự của Hình Thiên từ đó.
Hắn dù sao chỉ là thân thể tàn phế của Hình Thiên biến thành.
Dù không biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra, mới khiến vị siêu cấp Đại Vu này hồi phục.
Nhưng thân thể tàn phế sao đủ xưng dũng?
Ô Sào thiền sư vung tay, vô tận kim quang, bao phủ về phía Hình Thiên.
Sở Hạo mơ hồ thấy trong kim quang kia, có từng sợi dây thừng, nhìn mờ mịt như mây mù, nhưng lại ngưng thực vô cùng.
"Chẳng lẽ cứ như vậy kết thúc rồi sao? Vậy còn có gì vui chứ?"
Sở Hạo có chút đau cả trứng.
Rõ ràng mình đến để đục nước béo cò, nhưng hiện tại Ô Sào thiền sư lại kỹ thuật thuần thục, giống như Nhuận Thổ đâm cá một dạng, dễ dàng sắp bắt được Hình Thiên kia.
Cái này bảo Sở Hạo sao mò cá?
Ngay lúc này, Cửu Phượng trong ngực Sở Hạo, bỗng nhiên phát ra một tiếng gáy.
Một tiếng gáy này, thẳng phá thương khung, tận diệt mọi ánh sáng giữa thiên địa.
Mà Hình Thiên đang thế yếu, nghe tiếng gáy này, bỗng nhiên toàn thân bắt đầu run rẩy.
Một giây sau, thấy Hình Thiên bỗng ngửa mặt lên trời gào to!
Trong khoảnh khắc, từ dưới vực sâu, vô tận sát khí lại lần nữa tuôn ra, quán chú vào người Hình Thiên!
Hình Thiên vốn chỉ có thân thể 50.000 trượng.
Dưới sát khí nhiều như thế tràn đầy, thân thể Hình Thiên lại tăng vọt!
Bắp thịt cuồn cuộn, thân cao tăng thêm, thậm chí cái rốn hóa thành miệng, đều lộ ra từng chiếc răng nhọn!
Lúc đầu trên người chỉ có da lông, hiện lên màu đỏ sậm vô tận, ngưng tụ thành từng đạo giáp da màu đỏ sậm cứng rắn.
Tựa như đột nhiên có thêm một lớp áo giáp vậy.
Dây trói buộc sắp rơi xuống của Ô Sào thiền sư, trong nháy mắt đã bị Hình Thiên tránh ra!
Ô Sào thiền sư trừng lớn mắt, "Sao có thể! Thực lực của hắn sao đột nhiên tăng lên, tiếng gáy vừa rồi, là chim gì kêu, từ đâu tới?!"
Ô Sào thiền sư vừa rồi toàn lực tác chiến, cũng không biết tiếng thét này từ đâu đến.
Hắn kinh hãi, nhìn tứ phương, Lại thấy Sở Hạo mặt mũi đầy vẻ vô tội buông tay.
Sở Hạo còn hết sức chăm chú nói: "Ô Sào thiền sư nhất định phải cẩn thận, chỉ sợ nơi này còn có tà túy khác! Không thể phớt lờ đâu!"
Ô Sào thiền sư gật đầu, nghiêm túc nói: "Sở huynh đệ, Hình Thiên này vốn chỉ là tàn phế thân thể hóa thành, không đáng sợ, nhưng bây giờ lại đột nhiên thực lực bạo tăng."
"Chỉ sợ thật là kẻ chủ mưu sau lưng muốn xuất hiện, ngươi nhất định phải cẩn thận, vật kia ẩn tàng rất sâu, ngay cả ta cũng không phát hiện được."
Sở Hạo thần sắc hết sức ngưng trọng gật đầu.
Ừ, đừng tìm, ở trong ngực ta!
May mắn có che trời phù triện, hơn nữa Cửu Phượng cũng sớm ẩn nặc khí tức.
Nếu không một khi bị Ô Sào thiền sư phát giác thì cuộc chiến lúc đầu muốn thắng phí công nhọc sức, chỉ vì Cửu Phượng đột nhiên gáy lên một tiếng liền cuồng hóa, chỉ sợ Sở Hạo đã bị Ô Sào thiền sư siêu độ!
Sở Hạo vụng trộm nhìn Cửu Phượng, phát hiện Cửu Phượng cũng đang mặt mờ mịt, "Ba ba, sao ngươi học ta kêu?"
Sở Hạo: "???"
Ta hảo hảo một người, sao lại học tiếng chim kêu?!
Ghê gớm, Cửu Phượng học xấu rồi nha, còn đi trước một bước phản đòn?
"Rõ ràng vừa rồi là ngươi kêu mà!" Sở Hạo có chút phát điên.
Cửu Phượng lắc đầu, "Không phải ta... hả?"
Sở Hạo một mặt mộng bức, Tiểu Cửu Phượng đây là mất trí nhớ?
Nhưng cái vẻ mờ mịt trên mặt Cửu Phượng thật sự không giả bộ, lẽ nào trên thế giới này thật sự có hai Cửu Phượng?
Lời lúc nãy mình thuận miệng lừa gạt, lại là thật?
Cửu Phượng vẫy đầu, miễn cưỡng nằm ngủ, "Mặc kệ, ta ngủ tiếp..."
Sở Hạo nhíu mày, "Hình Thiên với ngươi không phải thân thích sao? Người Vu tộc một nhà, năm đó hẳn là cùng nhau đánh Viễn Cổ thiên đình nha."
Cửu Phượng mắt cũng không thèm mở, "Nhưng ta vẫn là trẻ con mà, sao lợi hại như ngươi nói... Với lại, ta cảm thấy mình với hắn không quen."
Sở Hạo: "......"
Giở trò thần bí?
Nhưng nói thế nào thì Cửu Phượng dường như cái gì cũng không nhớ rõ.
Giống như tiếng gáy vừa rồi, chỉ là một ngoài ý muốn, ngoài ý muốn đến mức ngay cả Cửu Phượng cũng không nhớ chi tiết nhỏ.
Giờ phút này Sở Hạo lại nhìn về trên trận, không khỏi giật nhẹ khóe miệng.
Dường như vì tiếng gáy vừa rồi, Ô Sào thiền sư ra tay không dám không chút kiêng kỵ như vậy nữa.
Hắn trói chân trói tay, mười phần lực lượng, chỉ dùng ba phần.
Hình Thiên cùng Ô Sào thiền sư đánh nhau túi bụi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận