Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 332: Người tới, cứu mạng! Có người muốn đánh quỷ à

Vị Hà Long Vương cảm thấy nhất định là mình đã dùng sai cách, vội vàng bày ra vẻ quỷ khí âm u, đưa cái đầu bê bết m·á·u của mình ra trước mặt Đường Vương, đầu vẫn còn đang chảy m·á·u tươi! Vị Hà Long Vương gào khóc như quỷ, vô cùng âm trầm và k·h·ủ·n·g b·ố.
"Ta ch·ết thật th·ả·m! Đầu ta b·ị c·hém rồi, ngươi xem, m·á·u vẫn còn đang chảy đây này! Ta hóa thành oán quỷ tới tìm ngươi!"
Đường Vương không hề sợ hãi, ngược lại còn vẫy tay, "Lại đây, để trẫm xem một chút nào."
Đường Vương cầm lấy đầu của Vị Hà Long Vương, khiến cho Vị Hà Long Vương có chút bất ngờ, không kịp phòng bị.
Vị Hà Long Vương: "???"
Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hắn cầm đầu ta làm gì?
Không đúng, người bình thường thấy quỷ hồn cầm đầu đến dọa, cho dù không sợ tới mức tè ra quần, ít nhất cũng phải lộ ra chút sợ hãi chứ?
Sau đó, Vị Hà Long Vương bỗng nhiên k·i·n·h h·ã·i kêu lên: "Này này này, Đường Vương ngươi lớn [ Gia, đừng ngoáy lỗ mũi a!""
"Đừng n·h·ổ sừng rồng! Đó là tôn nghiêm của Long tộc đấy!"
"Tôn trọng quỷ hồn một chút được không? Đó là đầu của ta, không phải của ngươi, trả lại cho ta!"
Nhưng Đường Vương lại vờ vịt chơi không đã thèm.
"Mau trả lại cho ta, có thể nói đạo lý một chút không!" Vị Hà Long Vương p·h·ẫ·n nộ quát.
Lúc này Đường Vương mới dừng tay, vẻ mặt k·h·i·n·h t·h·ư·ờ·n·g nhìn quỷ hồn của Vị Hà Long Vương.
"Ngươi nghĩ trẫm rất hiếm lạ sao? Trả lại cho ngươi đây!"
Vị Hà Long Vương vội vàng đưa tay ra nhận, dù sao đây cũng là t·h·i t·hể của mình.
Giống như sau khi thái giám bị thiến, cũng sẽ cất giấu kỹ thứ đã m·ấ·t đi, Vị Hà Long Vương cũng muốn cất kỹ đầu của mình.
Nhưng rồi, hắn thấy khóe miệng Đường Vương nhếch lên một nụ cười dữ tợn.
"Đến hù dọa trẫm đúng không? Vậy thì đừng trách trẫm không kh·á·c·h khí!"
"Đi đi!"
Đường Vương vung chân đá một cái, đá bay đầu của Vị Hà Long Vương!
Trêи bầu trời, một cái đầu rồng mang theo vệt m·á·u tươi, hóa thành một đạo lưu tinh bay đi kèm theo vệt m·á·u.
Vị Hà Long Vương: "!!!"
Đầu ta đâu? Ta to như vậy, ngươi đá bay đầu ta rồi?!
Làm quỷ quá đáng, làm quỷ quá đáng!
Ta đây mẹ nó làm oán quỷ dễ dàng sao?!
Thật vất vả mới giữ lại được cái đầu, ngươi đã đá bay cái đầu to như vậy của ta rồi?!
Thoáng cái Vị Hà Long Vương đã nổi giận, liền thấy từ trên người âm hồn của Vị Hà Long Vương tản ra khí tức k·h·ủ·n·g b·ố, quỷ khí âm u trong nháy mắt bùng nổ.
Vị Hà Long Vương dù sao cũng là đường đường Tiên Nhân cảnh giới, cho dù bây giờ biến thành âm hồn, nhưng năng lượng nguyên thần hóa thành âm hồn cũng rất cường đại.
Ít nhất, đối phó với một phàm nhân thì tuyệt đối dư sức!
"Đường Vương, trả m·ạ·n·g cho ta!" Vị Hà Long Vương gầm gừ dữ tợn!
Nhưng Đường Vương vẫn đứng tại chỗ, nghiêng đầu nhìn Vị Hà Long Vương, cười lạnh, không hề sợ hãi.
Lúc ấy Vị Hà Long Vương liền bối rối!
Chuyện gì xảy ra vậy?
Không có lý nào mà hắn không sợ ta chứ?
Theo lẽ thường thì tu vi của Đường Vương cũng không cao, cho dù cao hơn nữa cũng không cao hơn cảnh giới Tiên Nhân.
Đã vậy phải sợ cái uy của quỷ chúng ta chứ!
Nhưng Đường Vương trước mắt lại không theo lẽ thường, hắn không sợ ta!
Vị Hà Long Vương giương nanh múa vuốt, móng vuốt đầm đìa m·á·u tươi vươn ra trước mặt Đường Vương, ý đồ dọa Đường Vương.
Nhưng mà, một giây sau, Đường Vương đột nhiên bộc phát khí thế!
"Quỷ hồn nhỏ nhoi, cũng dám giương oai trước mặt trẫm!"
Trong khoảnh khắc đó, Vị Hà Long Vương phảng phất như nhìn thấy mặt trời mọc lên từ phía đông, linh quang bỗng bừng sáng!
Trên người Đường Vương tỏa ra ánh sáng nóng rực, ánh sáng chiếu ra bốn phía, dương khí ngút trời.
Vị Hà Long Vương thậm chí cảm thấy ngay cả âm hồn của mình cũng bị ánh hào quang màu vàng trên người Đường Vương dần dần xâm chiếm, trong ánh hào quang màu vàng đó, ẩn chứa ánh sáng chính đạo mà tất cả yêu tà đều sợ hãi nhất!
"Ngươi ngươi ngươi, không phải chỉ là phàm nhân thôi sao? Sao lại có thể có dương khí cuồn cuộn thế này!" Vị Hà Long Vương sợ hãi vô cùng, mềm nhũn ngã ra đất.
Đường Vương lại cười lạnh một tiếng, "Trẫm thế nào, há để các ngươi có thể suy đoán! Cái của ngươi vô dụng, cái của trẫm mới hữu dụng!"
Đường Vương đã ăn đại lực, à không, Thần Linh Đan, chỉ cần đối đầu với yêu tà thì về cơ bản không cần phải sợ.
Thậm chí yêu tà thấy Đường Vương đến còn phải bỏ chạy ngược.
Vị Hà Long Vương vô cùng sợ hãi, dùng cả tay chân bò ra ngoài, muốn thoát khỏi Đường Vương.
Nhưng Đường Vương lại cười gằn một tiếng, một phát bắt được hai chân của Vị Hà Long Vương, Vị Hà Long Vương liền ngã xuống đất.
Sau đó, Đường Vương lôi Vị Hà Long Vương đi về phía căn phòng tối nhỏ.
Vị Hà Long Vương quá sợ hãi: "Ngươi muốn làm gì! Ta là quỷ, ta là quỷ mà! Buông tay!"
Đường Vương cười nham hiểm, từng bước lôi vào tẩm cung của mình, thuận tay còn móc ra một viên gạch ở trong tường bên cạnh.
"Trẫm muốn làm gì ngươi còn không biết sao? Hàng ngày chỉ biết hù dọa trẫm, ghê gớm lắm phải không?"
"Chúng ta nên hảo hảo nói chuyện!"
Vị Hà Long Vương bị Đường Vương lôi vào phòng tối, Vị Hà Long Vương vô cùng hoảng sợ, hai tay còn cố sức bám lấy thành cửa, kinh hãi kêu lên: "Người đâu, cứu m·ạ·n·g với! Có người muốn đ·á·n·h quỷ kìa!""
"Bồ tát, cứu m·ạ·n·g!"
Đường Vương nện viên gạch lên đầu Vị Hà Long Vương, mượn dương khí của Thần Linh Đan bao phủ, ngay cả viên gạch trong tay Đường Vương cũng gây ra sát thương thực sự đối với âm hồn.
Vị Hà Long Vương bị viên gạch làm cho đầu óc choáng váng, hai tay buông lỏng.
Lần đầu tiên làm quỷ, lại bị đối xử như vậy.
Một chút tôn nghiêm của quỷ cũng không có!
Trong lòng Vị Hà Long Vương vô cùng tuyệt vọng, chẳng phải Quan Âm Bồ tát đã nói sẽ đến sao?
Mau tới cứu quỷ đi, cái quỷ gì mà khổ sở thế này, tại sao đi hù dọa một phàm nhân lại bị phàm nhân h·ành h·ạ thế này?
Đây là đạo lý gì!
Ánh mắt cuối cùng, Vị Hà Long Vương chỉ thấy được, Đường Vương đột ngột đóng cửa phòng tối lại.
Tiếp theo, liền nghe được trong căn phòng tối truyền đến tiếng kêu gào của quỷ, "A!! Đừng đ·á·n·h nữa, đừng đ·á·n·h nữa, đánh nữa là ngu người luôn đó!""
"Nói, các ngươi còn có chuẩn bị gì nữa, tại sao phải đe dọa trẫm như vậy!""
"Ta thật sự không biết, ta cũng bị ép buộc mà!""
"Bị ép? Trẫm đ·á·n·h ngươi cũng là bị ép, xem đây! Cục gạch này!""
"A a a! Cứu m·ạ·n·g, g·iết quỷ rồi!""
"..."
Giờ phút này, Phổ Hiền Bồ Tát ở trên bầu trời, đã trợn mắt há mồm.
"Chuyện gì đang xảy ra thế này? Tình huống có gì đó không đúng... Hắn sao lại đá bay đầu của Vị Hà Long Vương?!"
"Không phải chứ, sao Đường Vương lại đè đầu vị Long Vương kia xuống mà đánh thế? Không có đạo lý gì cả!""
"Đường Vương sao lại có năng lực như vậy? Không đúng, đây là Thần Linh đan, đây chắc chắn là Thần Linh đan!""
"Đáng ch·ết, Quan Âm Bồ tát sao còn chưa đến! Không đến là đ·á·n·h c·hết thật đấy!"
Phổ Hiền Bồ tát vô cùng lo lắng.
Hắn không thể vượt quá chức trách của mình, đây là số lượng đã được Tây Thiên định ra, chỉ có thể để Quan Âm Bồ Tát dẫn dắt, việc này liên quan đến rất nhiều khâu phía sau, một chút sai sót cũng không được.
Nhưng, sao Quan Âm Bồ tát còn chưa tới?
Thực tế thì Quan Âm Bồ Tát, Phổ Hiền Bồ Tát và Vị Hà Long Vương ngày đêm mong chờ, kỳ thực đã sớm đến thành Trường An rồi.
Chỉ có điều..."Cho ta vào!""
"Các ngươi chẳng lẽ không biết ta là ai sao?! Mau cút ngay!"
Giờ phút này, Quan Âm Bồ Tát ở cửa thành Trường An, mặt mày đen như lọ nghẹ.
Nàng tuyệt đối không ngờ rằng, mình lại có một ngày như thế này.
Trước mắt nàng, một đám thổ địa Thành Hoàng trông coi, từng người tận tâm tận lực, nhất quyết không cho Quan Âm Bồ Tát vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận