Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 704: nương nương, cả gan hỏi 1 câu, nhìn thấy chưa?

Chương 704: Nương nương, cả gan hỏi một câu, đã nhìn thấy chưa? Cô Dương không hề thừa nước đục thả câu, chỉ vào tro tàn bên trong tiểu càn khôn, trên mặt tràn đầy vẻ phân tích cơ trí nói: "Các ngươi nhìn đám tro tàn kia đi, đây chính là chứng cứ trực tiếp và hữu ích nhất!" "Cái đám Tây thiên chư phật kia cho rằng Phó Chi Nhất Cự là có thể tiêu trừ hết dấu vết, thật buồn cười!" "Thật tình không biết, đây mới là bằng chứng trực tiếp nhất, ta đã xác nhận, chính là cái tên Ô Sào thiền Sư kia, trộm đoạt bảo tàng của Ma tộc ta!" Chúng ma đầu kinh hãi, ghê thật, Cô Dương đại nhân nhà mình đột nhiên lại thông minh ra phết? Ngay cả ai ở Tây Thiên làm cũng đoán được! Nhưng ngay sau đó, lại là từng tiếng nghi hoặc vang lên: "Ô Sào thiền Sư? Không phải hắn đã chết rồi sao? Sao có thể!" "Sao có thể là Ô Sào thiền Sư, Cô Dương đại nhân, ngươi xác định không? Đây chính là con trai của Hồng Hoang Yêu Đế Đế Tuấn, chính là thái tử chí cao vô thượng của Yêu tộc!" "Hắn cướp của chúng ta, Cô Dương đại nhân, ngươi có chắc mình không bị lừa gạt? Nếu phải đối mặt với Ô Sào thiền Sư, ta thà rằng kẻ cướp của chúng ta là ngục thần Sở Hạo còn hơn." Chúng ma đầu có mấy triệu cái không tin, bọn hắn luôn cảm thấy sự tình không thể vô lý như vậy được. Nhưng trên mặt Cô Dương lại lộ ra vẻ tự tin tuyệt đối, tinh thần phấn chấn: "Hừ, các ngươi cuối cùng vẫn là thiếu trí thiếu mưu, ta sẽ nói cho các ngươi biết ta đã đi đến chân tướng bằng con đường nào!" "Các ngươi có biết, loại tro tàn này, là do loại hỏa diễm gì đốt mới ra được không?" "Không sai, giữa thiên địa, có thể ở trong tiểu càn khôn do ta thiết trí đốt cháy đứng lên, đồng thời còn có thể đốt cháy máu gỗ lê của Ma tộc ta thành dạng tro tàn này, duy chỉ có Thái Dương Chân Hỏa!" "Mà thế gian này, người có Thái Dương Chân Hỏa, chỉ có tên Ô Sào thiền Sư kia, các ngươi cũng đừng quên, hắn còn có một hóa thân, ở Tây Thiên làm Phật!" "Cho nên, nhất định chính là kẻ này, đoạt bảo vật của Ma tộc ta! Ta chắc chắn không sai!" Chúng ma đầu mặc dù không muốn nghe, nhưng vẫn phải bày ra vẻ mặt lắng nghe. "Dù nói thế nào đi nữa, Cô Dương đại nhân, bây giờ pháp bảo của chúng ta bị Tây Thiên trộm mất, chẳng lẽ tất cả công sức của chúng ta đều đổ sông đổ biển sao?" "Điều đó không thể nào, chúng ta làm công, nhất định phải trả lại pháp bảo cho chúng ta chứ!" Chúng ma đầu lòng đầy căm phẫn, cái gì cũng có thể không cần, chúng ta thậm chí có thể nghe ngươi giảng bài, nhưng đã hứa là phải trả pháp bảo! Thấy chúng ma đầu bày ra bộ dáng tạo phản, Cô Dương đầu tiên là thả ra một thân ma khí cường đại, khiến chúng ma đầu ở đây khuất phục. Lúc này, bọn chúng mới nhớ ra, bọn hắn là Ma tộc, Ma tộc không chỉ tham lam, mà còn là kẻ yếu phải phục tùng kẻ mạnh! Cô Dương lạnh lùng nhìn chúng ma đầu: "Bọn ma tộc cấp thấp các ngươi, khi nào mới có được trí tuệ như ta, không bị dục vọng dẫn dắt!" "Bảo vật coi như tạm thời gửi ở chỗ ta, đợi đến lần sau đánh vào địa bàn Tây Thiên, vơ vét được pháp bảo, ta sẽ tự phân phát cho các ngươi!" Chúng ma đầu cúi đầu, hai mắt đẫm lệ nhìn đôi tay trắng trơn, lúc này mới biết mình đã bị làm không công rồi! Đáng giận, nhìn Cô Dương tướng mạo chất phác trung thực như vậy, đúng là người làm công, không ngờ cũng biết quỵt tiền lương kiểu này, hóa ra vẫn là học thói xấu rồi! Ác long cuối cùng cũng biến thành đồ long dũng sĩ, Cô Dương bây giờ cũng bắt đầu học theo cái kiểu quỵt tiền lương của nhà tư bản rồi. Đã từng có lúc, Cô Dương hắn không có hư hỏng như vậy. Cô Dương nhìn đám tro tàn đầy đất, trong ánh mắt đều là ngọn lửa giận dữ bừng bừng: "Tây Thiên chư Phật, sự vô sỉ của các ngươi ta đã thấy, thậm chí cả bảo vật của Ma tộc cũng trộm, thật là không biết liêm sỉ!" "Ta Cô Dương nhất định sẽ đến báo thù, các ngươi cứ chờ đó!" "Hắt xì!" Sở Hạo cùng Vương Mẫu cùng nhau bay trở về Thiên Đình, trên đường, Sở Hạo đột nhiên không lý do hắt hơi một cái. Vương Mẫu, với vẻ đẹp ung dung hoa quý, ôn nhu quan tâm hỏi: "Sao vậy? Chẳng lẽ con Ma Nữ hỗn trướng kia đã dùng chút pháp thuật bàng môn tả đạo nào lên người ngươi sao?" Sở Hạo lắc đầu, chỉ là vừa nãy trong lòng có thoáng chút hồi tưởng lại mảnh giấy mình để lại trong tiểu càn khôn có hơi khác thường, hơn nữa còn không cẩn thận thả Thái Dương Chân Hỏa. Lúc đầu Sở Hạo cũng có chút lo lắng, nhưng sau lại nghĩ, Cô Dương sẽ xử lý vấn đề này. Nên Sở Hạo lập tức lại thả lỏng trong lòng. Sở Hạo đối với hảo huynh đệ Cô Dương là tràn đầy tin tưởng, bất kể lúc nào chỗ nào, trí tuệ của Cô Dương nhất định sẽ không làm Sở Hạo thất vọng. Sở Hạo bỗng nhiên nhìn về phía Vương Mẫu, nghi ngờ hỏi: "Nói đi thì nói lại, vì sao Vương Mẫu nương nương lại đến cứu ta? Bình thường người đối với Tây Du không hề quan tâm nha." Vương Mẫu liếc Sở Hạo một cái, trên mặt mang thêm một chút trêu chọc không rõ ý tứ: "Đối với Tây Du ta đúng thật không có hứng thú, nhưng đây là việc liên quan đến sinh tử của trọng thần Thiên Đình ta, ta sao có thể không quan tâm?" "Cái Lưu Sa Hà lại có loại ma vật như Thương Lan Âm Ma, cũng là thực kỳ quái. Cái tên Như Lai phật tổ kia, vậy mà lại bất chấp hết tình, ra tay với ngươi, thật làm mất mặt Phật Tổ, không đáng nhắc tới." Vẻ ưu nhã nghiêng nước nghiêng thành của Vương Mẫu lại mang thêm một chút hờn dỗi, đây là lần đầu tiên Sở Hạo nhìn thấy Vương Mẫu nương nương có một phần cảm xúc động lòng người. Sở Hạo không khỏi có chút cảm động. Thật tình mà nói, nếu đổi thành bất kỳ người đàn ông nào ở đây, đều sẽ cảm động đến mức hét lên một tiếng "Vương Mẫu, ta không muốn cố gắng nữa!" Sở Hạo kỳ thật cũng muốn hét, nhưng sau một suy nghĩ, bỗng nhiên có chút tỉnh ra. "Không đúng, Vương Mẫu nương nương, ngài ở chỗ Thương Lan Âm Ma đó ngay từ đầu sao?" "Nói cách khác, thực tế thì một mực người cũng ở đó, thấy Như Lai phật tổ khi dễ ta, người không hề động thủ, ngược lại đến khi Ma Nữ kia muốn bắt đi ta, người mới động thủ sao?" Sở Hạo lập tức phát hiện ra điểm mờ, nhất thời cũng không nghĩ đến lại còn chi tiết nhỏ này! Vậy nếu Vương Mẫu chậm thêm một chút nữa thì có phải là Sở Hạo trước đó đã bị ép một lần uống nước rồi không? Vẻ ung dung thanh nhã trên mặt Vương Mẫu lộ ra một chút hoảng hốt, nhưng vẫn bình tĩnh dịu dàng nói: "Đương nhiên không phải, bản cung lẽ nào là hạng người đứng ngoài cuộc, khoanh tay đứng nhìn? Ngục thần chớ có suy nghĩ nhiều." Sở Hạo nhìn thấy vẻ mặt này, nếu vẫn không hiểu thì đúng là có quỷ! Sở Hạo tại chỗ trợn tròn mắt, khá lắm, đang diễn với ta à? Đã ở đó từ sớm mà không ra, cứ hết lần này đến lần khác để con Ma Nữ kia lột ta... Khoan đã, nàng đã nhìn thấy cái gì?! Sở Hạo trợn to mắt, "Vương Mẫu nương nương, cả gan hỏi một câu, ngài đã thấy gì rồi?" Vương Mẫu bản năng khoát tay lắc đầu, một mặt hờn dỗi: "Ngươi cái tên đăng đồ lãng tử này, lúc trước đem ta xem thành phong nguyệt, đã là phạm thượng, bản cung sao lại để ý tới ngươi...." Vương Mẫu bỗng nhiên mới phát hiện mình đã lỡ lời, không khỏi liếc mắt một cái, nhưng lại không hề có ý định đổi giọng, ngược lại trên mặt lại hiện lên một phần mị thái, khóe miệng còn ngậm một nụ cười nhàn nhạt, trêu chọc, nhưng vẫn là cao quý như băng sơn ngọc liên. Chỉ một cái nhíu mày hay một nụ cười đều toát lên mọi vẻ phong tình. Cười cũng đẹp, giận cũng đẹp, đúng là nghiêng nước nghiêng thành, làm điên đảo chúng sinh, tuyệt đối không phải nói ngoa. Lúc này Sở Hạo mới hiểu ra, chính mình đã bại lộ trước đôi mắt của người đàn bà thiếu phụ đệ nhất thiên hạ! Nếu đây mà đổi thành bất kỳ một thiên nữ nào, chuyện này đã phạm vào thiên điều! Nhưng hết lần này tới lần khác, thiên điều lại chẳng làm gì được Vương Mẫu. Trong lòng Sở Hạo trăm mối tơ vò, ta cũng chỉ là tham luyến bàn đào, đâu biết rằng bản thân đã trở thành con mồi trong mắt nàng rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận