Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1587 người thành thật chi nộ, long trời lở đất

Chương 1587: Cơn giận của người thật thà, long trời lở đất
Giờ khắc này, Tây Thiên, quang cảnh thật sáng tỏ, thật trong trẻo.
Nhất là trên khuôn mặt Như Lai Phật Tổ, mọi thứ che lấp, tất cả khói mù đều tan biến khi nghe tin Linh Cát Bồ Tát bình an trở về.
Như Lai Phật Tổ không biết đã bao lâu, bao nhiêu năm rồi chưa từng nghe được tin tức tốt như vậy. Là từ 500 năm trước, hay là từ khi nào?
Một thân áo trắng kia mãi là đám mây tai ách ngưng tụ trên đỉnh Tây Thiên. Chỉ cần hắn xuất hiện, thì không có vị Phật Đà Bồ Tát nào của Tây Thiên có thể bình yên. Linh Cát Bồ Tát nhiệm kỳ trước đã trở thành một đống bạch cốt giữa thiên địa, không còn ai cả.
Vốn dĩ, Như Lai Phật Tổ không hề kỳ vọng chút gì vào Linh Cát Bồ Tát nhiệm kỳ này. Thậm chí, Như Lai Phật Tổ đã chuẩn bị sẵn việc lấy cái chết của Linh Cát Bồ Tát để làm tiền đề cho các kế hoạch phục kích sau đó.
Nhưng hiện tại xem ra, Linh Cát Bồ Tát vậy mà không chết, thậm chí đến cả gãy tay gãy chân cũng không, hắn lại còn có thể trở về Tây Thiên!
Như Lai Phật Tổ cảm động vô cùng, kích động nói: “Mau mau mời hắn vào, chẳng lẽ Tây Thiên ta thật sự sắp gặp may mắn rồi sao?!”
Không chỉ Như Lai Phật Tổ kích động như vậy, ngay cả các La Hán Phật Tổ khác cũng tràn đầy vui vẻ.
Trong tiếng cười vui dào dạt của mọi người, Linh Cát Bồ Tát ngơ ngác bước vào.
Linh Cát Bồ Tát từ trước tới nay chưa từng thấy nhiều Phật Đà tươi cười như vậy. Chí ít, trước đây hắn chưa từng nhận được nụ cười của bất kỳ vị cao vị nào, huống chi là Phật Tổ.
Trong nhất thời, Linh Cát Bồ Tát có chút thụ sủng nhược kinh.
Như Lai Phật Tổ lại mỉm cười, ôn hòa nói: “Linh Cát Bồ Tát, chẳng phải ngươi đang ở trong Tây Du lo liệu việc dời núi à? Sao hiện giờ lại rảnh rỗi tới đây? Có phải là mọi chuyện đã hoàn thành rồi không?”
Linh Cát Bồ Tát trong nháy mắt hiểu ra nguyên nhân mọi người ở đây kích động như vậy. Thì ra, bọn họ nghĩ rằng mình đã thành công? Cho nên mới khách khí như thế?
Linh Cát Bồ Tát khẳng khái đáp: “Đúng là đã hoàn thành, nhưng chỉ hoàn thành một nửa thôi.”
Như Lai Phật Tổ lộ rõ vẻ tươi cười: “Một nửa cũng tốt rồi, một nửa là tốt rồi. Ít công to, công đức nhỏ, đại đại tích có!”
“Đúng rồi, một nửa còn lại là chuyện gì?”
Linh Cát Bồ Tát buồn bã nói: “Bồi thường.”
Tất cả Phật Đà La Hán trên điện đều cứng đờ.
Thật là một từ quen thuộc!
Từ ngữ mà Tây Thiên học được từ Sở Hạo, thường xuyên nhất chính là bồi thường!
Dùng tài sản Tây Thiên để đổi lấy sự vui vẻ của Sở Hạo.
Ban đầu ai cũng cho rằng lần này Linh Cát Bồ Tát mang đến tin tốt, nhưng vừa mở miệng, đã khơi dậy cơn ác mộng của mọi người!
Vẻ mặt mọi người đều đầy vẻ không dám tin.
Thần sắc của Như Lai Phật Tổ có thêm phần khó coi: “Chẳng phải đã bảo ngươi đến sắp xếp Phong Đan làm quân bài cho đội Tây Du rồi sao? Sao lại có thêm khoản bồi thường? Vậy ngươi đã gây ra chuyện gì?”
Linh Cát Bồ Tát nghẹn nửa ngày, chỉ nói được vài chữ: “Bị đánh, bị mắng, bị cướp đoạt khi nhập thất.”
Sắc mặt chư Phật của Tây Thiên vô cùng khó coi: “Ngục Thần Sở Hạo này, việc người hắn không hề làm! Lúc trước hãm hại lừa gạt còn chưa tính, bây giờ lại đến mức làm chuyện cướp bóc nhập thất!”
“Hắn nằm mơ! Tây Thiên chúng ta tuyệt không thỏa hiệp, tuyệt đối không!”
“Khoan đã, vậy ngươi làm thế nào để sống sót trở về? Theo tính cách của người kia mà nói, lẽ ra ngươi không bị giữ lại nguyên thần làm con tin sao?”
Đám người nhìn chằm chằm Linh Cát Bồ Tát, trong ánh mắt đều là chất vấn.
Linh Cát Bồ Tát hoàn toàn bất lực, chỉ có thể tường thuật lại chi tiết: “Hắn đã cướp sạch tích góp, bổng lộc của ta, bảo ta đến tìm Phật Tổ xin đồ, thì ta mới có thể lấy lại đồ của mình.”
“Thỉnh cầu Phật Tổ giao nộp mười viên yêu hạch, hai mươi Hậu Thiên Chí Bảo, 600.000 công đức thần thủy để chuộc người!”
Linh Cát Bồ Tát rất thật thà, kể rõ đầu đuôi sự việc.
Hắn nghĩ rằng bản thân đã vì Tây Thiên mà trả giá, là Tây Thiên nợ mình. Chẳng lẽ Tây Thiên lại nuốt trôi một tín đồ trung thành như hắn?
Nhưng khi Linh Cát Bồ Tát ngẩng đầu lên, liền thấy sắc mặt chư Phật ở đây quỷ dị đến lạ.
Như Lai Phật Tổ nghiêng người về sau, trên mặt hiện lên một vẻ cảm khái: “A, vậy là ngươi đã đưa Phong Đan ra rồi đúng không? Thế thì tốt. A, còn có đồ thế chấp của ngươi cần lấy lại nữa đúng không? Chư vị, ý kiến của các vị về chuyện này thế nào?”
Chư Phật nhìn nhau, lại làm bộ như treo lên thật cao, phong khinh vân đạm: “Phật Tổ, nếu Định Phong Đan đã cho, nghĩa là kiếp nạn đã xong rồi. Khụ khụ, ý của ta là, tuyệt không thể đáp ứng yêu cầu của Sở Hạo kia, không thể dung túng cho tội ác!”
“Đúng vậy, ngục thần Sở Hạo người thế nào thì ai cũng biết. Nếu chúng ta mang đồ thế chấp tới, ta dám khẳng định hắn không những không trả lại đồ mà còn sẽ độc chiếm luôn cả hai phần!”
“Dựa trên sự hiểu biết của chúng ta về hắn, chắc chắn sẽ như vậy. Nhưng mà, Linh Cát Bồ Tát, ý của chúng ta không phải là đồ của ngươi sẽ không trả lại, chúng ta sẽ bù cho ngươi sau.”
“Tuyệt không thể để Linh Cát Bồ Tát phiền lòng, ta xin tỏ thái độ, ta cho mười điểm công đức thần thủy.”
“Ta cho một gói mì ăn liền.”
Linh Cát Bồ Tát nhìn đám người trước mắt vậy mà bắt đầu thoái thác, không khỏi tức giận đến run người: “Các ngươi, các ngươi thật vô liêm sỉ!”
“Thật là quá đáng! Ta là người của Tây Thiên đổ máu, bị Tây Thiên cướp nhiều đồ như vậy! Vậy mà các ngươi lại làm như không thấy?”
Nhưng lại có Phật Đà mặt mày tối sầm, lạnh lùng nói: “Linh Cát Bồ Tát, ngươi đừng có không biết điều, ngươi đã bỏ ra vì Tây Thiên thì mọi người sẽ nhớ kỹ công lao của ngươi! Nếu ngươi còn tiếp tục làm loạn, ta đảm bảo ngươi sẽ không được một chút lợi lộc nào!”
“Chờ đến khi Tây Du thành công, thân ngươi cũng sẽ được một phần trong đại kiếp của Tây Du. Lúc đó sẽ có được công đức lớn, việc gì phải so đo những tổn thất nhỏ này.”
Linh Cát Bồ Tát tức đến nghiến răng nghiến lợi, chưa nói đến chuyện bản thân có thể trụ được đến lúc được chia bánh không, huống hồ với thân phận của mình thì lúc đó có lẽ đến 100.000 công đức cũng không có.
Mà bản thân mình đã bỏ ra đâu chỉ là chút ít thế này, đây chính là cả đời, không, phải là vài đời tích góp mới có được! Thật mẹ nó quá thiệt thòi!
Linh Cát Bồ Tát luống cuống, kích động hét lớn: “Phật Tổ, đám người Tây Du nói là không đợi được đồ thế chấp đến thì sẽ không tiếp tục tiến lên. Ngài không thể vì nhỏ mà mất lớn được!”
Nhưng thứ chờ đợi hắn chỉ là cái vung tay của Như Lai Phật Tổ: “Đi đi, nói với hắn, đã nhận Định Phong Đan thì phải tiếp tục lên đường Tây Du, còn những thứ khác về sau sẽ cho bọn họ.”
Thật ra, trong lòng Như Lai Phật Tổ lại bình tĩnh vô cùng. Hắn biết, với tính cách của Sở Hạo, vào khoảnh khắc nhận lấy đồ thế chấp của Linh Cát Bồ Tát thì mọi chuyện đã thành rồi.
Còn việc Linh Cát Bồ Tát bị ăn chặn công sức kia, ngục thần Sở Hạo cũng biết rõ rằng hắn sẽ không đồng ý. Cho nên, dù Linh Cát Bồ Tát có lấy lại đồ hay không thì Sở Hạo vẫn sẽ tiếp tục lên đường.
Do vậy, bước đi này có lợi cho Tây Thiên tiếp tục tiến hành Tây Du, còn Sở Hạo thì nhận được chỗ tốt, cả hai cùng có lợi.
Về phần tổn thất bảo vật của Linh Cát Bồ Tát thì... chờ sau khi Tây Du kết thúc rồi sẽ tính tiếp.
Linh Cát Bồ Tát rời đi, nhưng trong ánh mắt hắn, toàn là sự tức giận cùng độc địa!
Cơn giận của người thật thà, long trời lở đất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận