Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1203 Mặc Ngấn: người ta tiểu quyền quyền nện ngươi

Trong vực sâu, dù cho ma vật đã chết rơi cũng rất có giá trị. Ma tộc ở vực sâu không hề kiêng kị về mặt đạo đức và luân lý với t·h·i t·h·ể của đồng loại. Chúng tôn thờ quy luật tự nhiên, nếu đã c·h·ế·t thì sẽ trở về với tự nhiên. Thậm chí, một số ma vật trong tộc còn chia nhau ăn t·h·i t·h·ể trưởng lão đã c·h·ế·t để thể hiện sự tôn trọng. Còn bây giờ, người đang dẫn quân đi dọn dẹp chiến trường vừa mới bị tàn phá là Mặc Ngấn, một người quen của Sở Hạo!
Sở Hạo còn cách rất xa đã nghe thấy tiếng của Mặc Ngấn. Vì quá vui mừng, Sở Hạo có chút phản ứng không kịp, đúng là gặp cố tri nơi đất khách! Hiện tại Sở Hạo rất cần một người nắm rõ tình hình của Xích Thiên Ma Thành, mà Mặc Ngấn hiển nhiên là sự lựa chọn tốt nhất. Sở Hạo cũng chẳng quan tâm nhiều như vậy. Dù trước đó Mặc Ngấn muốn bắt mình, nhưng trước tình bạn đã cùng nhau sinh t·ử như thế này, Sở Hạo không thể kìm nén được sự vui sướng!
Sở Hạo hưng phấn bước tới, kéo Mặc Ngấn đang quát mắng thủ hạ, “Tiểu Mặc Ngấn, không ngờ lại gặp ngươi ở đây. Chúng ta lâu lắm rồi không gặp đó!”
Mặc Ngấn đang đầy bụng tức giận quát tháo thủ hạ, nhưng khi quay đầu lại thấy một khuôn mặt quen thuộc, Mặc Ngấn im bặt, á khẩu không trả lời được, trên mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Sở Hạo, sát ý trong cơn giận dữ nhanh chóng chuyển đổi. Sắc mặt hắn lúc xanh, lúc lại không công bằng mà đen, rồi lại đỏ. Mãi một lúc lâu sau Mặc Ngấn mới cố nặn ra mấy chữ từ cổ họng: “Sở Hạo, ngươi vẫn chưa c·h·ế·t?!”
Sở Hạo cười ha hả, cười rất ôn hòa: “Lời này nghe như ngươi rất mong ta c·h·ế·t vậy? Chúng ta là bạn tốt sinh t·ử chi giao mà!”
Vừa dứt lời, gương mặt Mặc Ngấn vốn đã cố gắng kìm nén cảm xúc bỗng trở nên sụp đổ. Mặc Ngấn cực kỳ phẫn nộ, rống lên một tràng, cơ hồ muốn hét n·ổ cả phổi: “Đồ c·h·ế·t tiệt, ngươi còn có mặt mũi nói à? Ngươi biết ngươi đã làm chuyện súc sinh gì không?! Nguyên một đội quân của lão tử, đều vì cái đồ súc sinh như ngươi hãm hại mà toàn quân bị diệt! Còn cả ta nữa, ngươi biết ta đã phải trả cái giá lớn đến thế nào không?!”
Lúc này Mặc Ngấn nhớ lại những chuyện tàn khốc đã trải qua ở Vạn Ma Khu. Ngày đó, ở Vạn Ma Khu Mặc Ngấn đã hi sinh bao nhiêu thuộc hạ. Trong sự vây hãm của vô số tà nhãn và ma mãng, hắn ta đã phải liều mạng trốn ra khỏi Vạn Ma Khu. Trong trận chiến đó, Mặc Ngấn sở dĩ có thể trở về được thậm chí còn có một đoạn ký ức đau thương là vì, lúc đám tà nhãn và ma mãng vây giế.t đội quân của Mặc Ngấn, chúng sợ kinh động đến một bá chủ khác là ma vượn! Chính vì Mặc Ngấn đã nhận được sự giúp đỡ của ma vượn mới có thể thoát khỏi sự vây c·ô·ng của những ma vật cường đại kia. Nhưng cái giá phải trả là rất lớn! Con ma vượn đã cứu Mặc Ngấn để mắt đến hắn ta, vì thế đã ra tay cứu giúp. Đó là một con ma vượn đã cấm dục ngàn năm...
Mặc Ngấn dù ở cảnh giới Chuẩn Thánh, nhưng nghĩ đến ký ức kinh khủng đó, hắn vẫn cảm thấy m·ô·n·g đau… Những hồi ức nhục nhã dồn lại, gương mặt Mặc Ngấn lộ rõ vẻ đau đớn, dữ tợn, trừng mắt nhìn Sở Hạo: “Ngươi đã khiến ta bị con ma vượn kia t·ra t·ấ·n, đến giờ ta vẫn còn...”
“Sở Hạo, ta sẽ không tha cho ngươi! Cho dù điện hạ đến cũng không ngăn được ta giế.t ngươi!!!”
Từ cơn cuồng nộ vừa rồi của Mặc Ngấn, Sở Hạo đã biết sơ sơ Mặc Ngấn gặp phải tình cảnh này có lẽ là vì đã thất bại trong việc bắt giữ hắn. Thậm chí Sở Hạo còn thấy trong ánh mắt Mặc Ngấn có sự khuất nhục không thể che giấu, cùng một vài động tác kỳ lạ. Hắn ta cứ luôn che phía sau lưng mình, giống như không dám để người khác nhìn thấy lưng vậy. Không hiểu vì sao, Sở Hạo cứ có cảm giác rằng Mặc Ngấn đã xảy ra chuyện gì đó đáng để truy hỏi đến cùng.
Nhưng đó không phải chuyện mà Sở Hạo nên bận tâm lúc này. Hơn nữa, đối diện với Mặc Ngấn người vì bắt hắn mà bị vô số ma vật ở Vạn Ma Khu vây đ·á·n·h, Sở Hạo cũng không có chút áy náy nào. Sở Hạo chỉ theo thái độ giao lưu hữu hảo, chủ động nói với Mặc Ngấn:
“Mặc kệ chuyện gì xảy ra trước kia, hãy để nó qua đi. Hiện tại ta không đến đây để đánh nhau với ngươi, mà ngược lại, ta đến để giúp ngươi. Tuy ta không biết chuyện gì đã xảy ra ở Xích Thiên Ma Thành, nhưng ta đến để hỗ trợ. Đến, nói cho ta biết Xích Thiên Ma Thành đã xảy ra chuyện gì. Đặc biệt là kho báu ở chỗ nào gặp chuyện. Ngàn vạn lần không thể để cho đám Vạn Ma Khu ác độc c·ướ·p đi, ta sẽ không chối từ mà đến bảo vệ kho báu!”
Sở Hạo nói lời chính nghĩa, không hề có ý gì là nói đùa. Nhưng Mặc Ngấn lại chẳng hề muốn nghe Sở Hạo nói, khi thấy Sở Hạo còn dám đứng trước mặt hắn ta nói năng lung tung thì cơn giận trong Mặc Ngấn như muốn bùng nổ.
Ngay lập tức Mặc Ngấn biến thành một con viên hầu cao đến hơn mười trượng, lông trên người nó hiện lên màu đen vàng, trông rất cao lớn, uy nghi. Nhưng kỳ lạ thay, cái m·ô·n·g của nó...lại có màu đỏ, gần như là đỏ m·á·u.
Sở Hạo nhất thời ngây người: “Nói đi nói lại sao lại đột nhiên biến thân? Mà lại đây là chủng loại gì, Xích Khào Ma Viên sao? Trước đây đâu có nghe nói nhỉ…” Sở Hạo biết yêu ma trong vực sâu có một chủng tộc là ma vượn, nhưng lại chưa nghe đến có con nào đ·í·t đỏ cả.
Sở Hạo đâu biết, câu nói đùa tùy tiện của hắn lại như ngàn vạn mũi kim sắc bén, đ·â·m thẳng vào tim Mặc Ngấn! Mặc Ngấn giận dữ vô cùng, hai tay đấm ngực, gầm thét lao tới đấm mạnh vào Sở Hạo! Mặc Ngấn rất tức giận! Phải biết, trước kia cái m·ô·n·g của hắn chỉ là màu đen thuần khiết. Nhưng vì đã trải qua chuyện đó, giờ hắn đã biến thành Xích Khào Ma Viên. Mẹ kiếp tất cả đều tại Sở Hạo mà ra! Đã vậy Sở Hạo lại còn làm bộ không biết gì, lại còn nói ra nữa chứ!
Nhẫn được nữa sao? Không thể nhẫn nhục! Không thể không nói, thực lực của Mặc Ngấn xác thực rất mạnh. Việc hắn trở thành một cường giả nổi tiếng dưới trướng phụ thành chủ là hoàn toàn xứng đáng. Chỉ bằng vào thể xác và lực lượng cường đại của tộc ma vượn cũng đủ để hắn ngồi vững ở vị trí cường giả. Hơn nữa Mặc Ngấn lại là một con ma vượn đặc biệt, một cánh tay của hắn tựa như được bao bọc bằng kim cương. Đó là một cá thể thiên phú dị bẩm hiếm thấy trong tộc ma vượn. Cánh tay đó sinh ra đã có độ cứng vô cùng mạnh mẽ, thậm chí vượt qua nhiều khoáng thạch nổi danh. Có lẽ cũng chính vì cánh tay này của Mặc Ngấn mà hắn được con ma vượn ở Vạn Ma Khu để mắt tới, phúc hề họa chỗ nằm, họa hề phúc chỗ dựa…
Đương nhiên những chuyện đó chỉ là ngoài lề. Giờ phút này Mặc Ngấn đang định dùng một quyền cường đại của mình để đánh Sở Hạo thành tro bụi. Nhưng Mặc Ngấn lại cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Khi đối diện với một quyền này của hắn, Sở Hạo chỉ đứng bất động tại chỗ, thậm chí còn nhếch miệng cười một cách trêu tức?
Bạn cần đăng nhập để bình luận