Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1125 bình tĩnh điểm, lần sau còn có cơ hội

Chương 1125 bình tĩnh một chút, lần sau còn có cơ hội Trên bầu trời vang lên một tiếng nổ lớn, mọi người ngẩng đầu nhìn lên. Lúc này, họ thấy rõ ràng hoàn toàn, một tòa bảo tháp được chế tác từ lưu ly, tô điểm bằng vô số vàng bạc châu báu, lấp lánh vô số tượng Kim Phật. Nó đang từ từ sụp đổ, một luồng ma khí đen kịt nồng đậm không gì sánh được đang trào ra từ bên trong!
Giờ phút này, mọi người hầu như không dám tin vào mắt mình. Nếu như trước đó, việc nhìn thấy tượng Phật Đà vỡ vụn cùng gió tanh mưa máu chỉ là suy đoán, thì việc đám người nhìn thấy bảo tháp sụp đổ lúc này lại mang đến một chấn động dứt khoát cho tất cả mọi người. Bởi vì đó là Lưu Ly Bảo Tháp, thứ đã chiếu rọi thế giới Phật thổ toàn lưu ly suốt vô số năm. Tất cả mọi người ở Tây Ngưu Hạ Châu đều biết, nó là trung tâm của thế giới toàn lưu ly. Nhưng giờ khắc này, Lưu Ly Bảo Tháp, thứ đã chiếu rọi Tây Ngưu Hạ Châu vô số năm, lại sụp đổ trên bầu trời. Cảnh tượng này, ngay cả những người trốn trong rừng sâu núi thẳm cũng có thể thấy rất rõ, tất cả mọi người đều tận mắt chứng kiến!
Lưu Ly Bảo Tháp đã đổ, thế giới toàn lưu ly thật sự hỏng mất sao? Sự sợ hãi nhanh chóng lan ra, không chỉ trong Phật thổ nơi được thế giới toàn lưu ly chiếu rọi, mà cả Tây Ngưu Hạ Châu cũng chìm trong sợ hãi. Đương nhiên, đó là chuyện sau này.
Giờ phút này, trong thế giới toàn lưu ly, tất cả đã đến hồi kết. Lưu Ly Bảo Tháp dưới chân Sở Hạo chỉ còn lại tầng cuối cùng. Sở Hạo lại không hề hưng phấn. Thứ khiến hắn hưng phấn là cái túi nhỏ trong tay. Sở Hạo đã nhanh tay lẹ mắt vớt được nó khi Lưu Ly Bảo Tháp sụp đổ một nửa. Nhìn cái túi nhỏ này trong tay, Sở Hạo dò xét nhìn lại, không khỏi nhíu mày, ngạc nhiên tặc lưỡi lắc đầu, "Không ngờ a, đồ của thế giới toàn lưu ly này lại được giấu sâu đến vậy."
"Hóa ra, lễ vật Dược Sư Phật muốn tặng ta không chỉ là ba triệu công đức, mà còn nhiều yêu nguyên như vậy nữa!"
"Dược Sư Phật, ngươi chết thật vĩ đại, chết thật quang vinh a, ha ha ha ha..."
Mặc dù Dược Sư Phật bị Sở Hạo tự tay gϊết chết, nhưng Sở Hạo vẫn lựa chọn quên chuyện đó. Dù thế nào đi nữa, cái túi nhỏ trong tay này khiến Sở Hạo cảm nhận được sự đền đáp cho công sức bỏ ra: mười viên yêu nguyên tròn trĩnh! Không sai! Mười viên! Không thiếu một viên nào!
Sở Hạo cũng thấy buồn bực. Rõ ràng đã nói yêu nguyên đều đến từ Chuẩn Thánh, chẳng lẽ mấy Chuẩn Thánh ở Hồng Hoang này bị bọn họ gϊết hết rồi sao? Tại sao họ lại có nhiều yêu nguyên thế? Tính cả số yêu nguyên mà Sở Hạo lấy được trước đó...Sở Hạo có thể lại tạo ra được mười mấy Đại La Kim Tiên! Không đúng, còn tính cả thánh tính đan và viên chuẩn thánh đan kia, có thể tạo ra thêm mấy nửa bước Chuẩn Thánh và một Chuẩn Thánh nữa!
Trong trận chiến này, không một cường giả Đại La Kim Tiên trở lên của chấp pháp đại điện nào c·hết cả, hiện tại ngược lại còn có thêm mười người nữa! Càng đ·á·n·h càng mạnh, lấy chiến nuôi chiến, chấp pháp đại điện có lẽ sẽ thành người thắng lớn nhất!
Ngay lúc này, Sở Hạo cảm giác Lưu Ly Bảo Tháp dưới chân cuối cùng cũng đến thời khắc cuối cùng. Na Tra bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh Sở Hạo, nói với Sở Hạo: "Lão đại, phát sinh chút chuyện ngoài ý muốn, A Tu La tộc phản loạn, lại tiêu diệt quỷ sứ Phật binh. Bên kia, quỷ sứ Phật binh của họ cơ bản đã c·hết hết."
"Bây giờ chỉ còn đám A Tu La tộc, bây giờ phải làm sao?"
Sở Hạo vốn muốn tiện tay xử lý, nhưng hắn khựng lại, khẽ chau mày.
Na Tra nghi ngờ hỏi: "Lão đại, có cần theo kế hoạch đã định mà gϊết hết không?"
Sở Hạo nheo mắt, lắc đầu nói: "Không gϊết. Dù sao thế giới toàn lưu ly cũng đã tàn phế rồi, gϊết bọn chúng cũng chẳng có ý nghĩa gì."
Na Tra vẻ mặt vô cùng nghi hoặc, "Vậy thả chúng đi?"
Sở Hạo lắc đầu: "Không thả. Dù gì chúng cũng là đám tiểu tử đã p·h·ản b·ộ·i chúng ta trên chiến trường. Bắt lại đi, đừng lãng phí."
Na Tra chớp mắt hiểu ra ý của Sở Hạo. Lão đại nhà mình từ trước đến giờ đều là một người có lòng từ bi, lúc này nói không lãng phí, chắc chắn là muốn tái diễn chuyện cũ, hợp lý phóng sinh. Na Tra tự nhiên nghe theo lệnh của Sở Hạo, đi cùng chấp pháp giả bắt A Tu La tộc lại.
A Tu La tộc đã mất đi phần lớn sức chiến đấu. Mặc dù nói quỷ sứ Phật binh là tàn binh bại tướng, nhưng A Tu La tộc vốn cũng không cường thịnh. Hai bên giao chiến đều là lưỡng bại câu thương, số A Tu La tộc còn lại chỉ là lác đác vài trăm ngàn. Hơn nữa, tất cả đều là tàn binh bại tướng. Khi người của chấp pháp đại điện đến bắt, người của A Tu La tộc cơ bản không hề phản kháng, nằm im cho bắt. Đùa gì chứ, đánh cái gì?
Chấp pháp đại điện tổn thất không đến 100.000 quân, còn bọn họ cơ bản giữ được chín phần mười sức chiến đấu. Ngay cả thời kỳ đỉnh cao, đám người A Tu La tộc này cũng không đủ để đối đầu với chấp pháp đại điện, huống chi Ma Vương Ma Tướng của bọn chúng c·hết thì c·hết, trốn thì trốn. Ba trăm ngàn tàn binh bại tướng A Tu La tộc còn lại chỉ là chó cùng rứt giậu, thậm chí không thèm đánh, trực tiếp từ bỏ, có thể nằm c·hết thì không muốn đứng lên c·hết.
Đối với điều này, Na Tra chỉ đành bất đắc dĩ bắt tất cả bọn chúng lại.
Mà ngay lúc này, Sở Hạo cũng thu hồi Hỗn Độn Chuông trấn áp. Thế giới toàn lưu ly đã mất đi chút sức chống đỡ cuối cùng, sụp đổ hoàn toàn! Ngay cả biểu tượng trung tâm cuối cùng là Lưu Ly Bảo Tháp cũng sụp đổ toàn bộ! Cảnh tượng toàn bộ thế giới toàn lưu ly sụp đổ thật tráng lệ, khiến tất cả mọi người trong chấp pháp đại điện đều đứng sững tại chỗ. Họ đón ánh bình minh, nhìn thế giới toàn lưu ly từng mảnh từng mảnh vỡ vụn trước mặt, trong lòng r·u·ng động, không thể nói nên lời. Dù cho sự thật xảy ra ngay trước mắt, dù tất cả những chuyện này đều do chính họ tham gia, nhưng đến khi sự việc thực sự xảy ra, họ vẫn không dám tin.
Một trong ba thế giới lớn ở Tây Thiên, nơi sừng sững vô số năm, từng trải qua sự tấn công của vô số yêu ma quỷ quái, vậy mà thật sự đã bị hủy! Hơn nữa, lại bị hủy trong tay họ! Khi ánh mặt trời bị thế giới toàn lưu ly che khuất một lần nữa chiếu xuống người họ, tất cả đều trở nên chói mắt.
Sở Hạo chắp tay, ánh mắt thản nhiên, không vui không buồn, đứng trên đám mây, lặng lẽ nhìn thế giới toàn lưu ly sụp đổ. Na Tra đến bên cạnh Sở Hạo, giọng có chút run rẩy: "Lão đại, chúng ta thật sự làm được rồi. Lũ khốn kiếp này cuối cùng cũng đền tội, cùng nhau chìm vào t·ử v·o·ng!"
Sở Hạo mỉm cười: "Đẹp không? Đẹp là một thế giới tốt. Sau này còn có cơ hội xem tiếp."
Na Tra vô cùng kích động, trong mắt ánh lên vẻ kiên định: "Hi vọng một ngày nào đó, thứ mà chúng ta hủy diệt sẽ là Tây Thiên!"
Sở Hạo cười nhạt một tiếng: "Có gì mà hi vọng với chả không hy vọng. Cứ xông lên là xong."
Mọi người trong chấp pháp đại điện đi theo sau Sở Hạo, cũng lặng lẽ nhìn thế giới đang sụp đổ này. Thế giới từng che khuất trên đỉnh đầu họ, khiến họ không thấy được chút hy vọng nào, cuối cùng cũng tan vỡ!
Khi đám người đang cảm khái, một giọng nói kiều mị bỗng vang lên: "Ngục thần Sở Hạo, vậy mà lại tiêu diệt được thế giới toàn lưu ly, thật khiến nô gia sợ hãi thán phục a!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận