Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 836: sư phụ đừng giết, lại giết hết cửa a

Chương 836: Sư phụ đừng giết, lại giết hết cả lũ a.
Như Lai phật tổ cùng toàn bộ phật đều ngây người tại chỗ, vẻ mặt có chút đần độn.
Giờ phút này, hắn chỉ thiếu điều khóe miệng chảy dãi, sau đó nói vài tiếng A Ba A Ba...
Bởi vì chuyện này thực sự quá mức bất thường a!
Đợi đến khi Như Lai phật tổ kịp phản ứng, liền phẫn nộ kích động hét lớn: "Có ai không, bắt kẻ lừa đảo lại! Dám ở trước mặt ta lừa gạt! Có ai không!"
Sau khi kịp phản ứng, Như Lai phật tổ mới biết rõ mình hiển nhiên đã bị lừa, hơn nữa, lại bị chơi cho như một thằng ngốc!
Cái tên Sở Hạo này vừa rồi chỉ phóng ra ảo ảnh, căn bản là đang trì hoãn thời gian a!
Mục đích duy nhất của hắn là nhân lúc loạn lạc đánh cá, đợi đến tan làm!
Như Lai phật tổ tức đến thở hồng hộc, căm hận nhìn Ngọc Đế bên cạnh: "Bệ hạ, Thiên Đình từ trước đến nay luôn chính đạo, người tận mắt nhìn thấy Sở Hạo vô liêm sỉ lừa gạt như vậy!"
"Chẳng lẽ bệ hạ không nên đứng ra trừng trị Sở Hạo sao? Như thế chẳng phải là làm cho mọi người đều coi Thiên Đình là nơi chứa chấp cặn bã sao!"
Như Lai phật tổ tức đến choáng váng cả đầu óc, dù sao cũng chưa từng gặp ai lưu manh như vậy, thậm chí Như Lai phật tổ từ trước tới nay chưa từng thấy kẻ lừa đảo nào lại có thể hùng hồn, thần bí ưu nhã như thế!
Ngọc Đế nhìn Như Lai phật tổ một cách sâu sắc, khóe miệng không kìm được lộ ra một tia ý cười mờ ám, dù cố gắng thế nào cũng không thể ức chế được.
Bất quá, Ngọc Đế vẫn phải làm ra vẻ một chút.
Liền thấy Ngọc Đế hắng giọng hai tiếng, hướng vào trong đại điện chấp pháp hô: "Na Tra đâu?"
Na Tra chạy chậm ra, "Bẩm bệ hạ, thần có mặt."
Ngọc Đế chỉ vào Như Lai phật tổ bên cạnh, nói: "Như Lai phật tổ trước điện chấp pháp của chúng ta bị lừa, kẻ lừa đảo thật sự quá đáng ghét!
"Các ngươi bây giờ hãy lập án, nhất định phải bắt được kẻ lừa đảo đó, trả lại thể diện cho Tây Thiên!"
"Sự tình của Như Lai phật tổ, nhất định phải coi trọng, nếu không sẽ làm hỏng tình huynh đệ giữa Thiên Đình và Tây Thiên đó!"
Na Tra sao có thể nghe không hiểu ý trêu tức trong lời Ngọc Đế nói?
Cái này,
Dưới trướng ai lại đi kiện quan bản nha!
Na Tra lập tức nghiêm mặt, cung kính nói: "Xin mời bệ hạ cùng Như Lai phật tổ yên tâm, chúng ta nhất định sẽ toàn lực tìm ra kẻ lừa gạt Như Lai phật tổ, trả lại cho Như Lai phật tổ một sự công bằng!"
"Đi thôi, tan làm đi." Ngọc Đế phất phất tay.
"Ấy, tan làm đi!" Na Tra vừa giây trước còn bộ dạng chăm chú vô cùng, một lòng lo chuyện công, giây sau liền đóng cửa bỏ chạy.
Trước khi đi, Na Tra còn mười phần chăm chú mà nghiêm túc nói với Như Lai phật tổ:
"Như Lai phật tổ ngài yên tâm, điện chấp pháp của chúng ta chấp pháp nghiêm minh, lão đại của chúng ta nói, thành lập điện chấp pháp, chỉ vì ba chuyện:"
"Công bằng, công bằng, hay là đặc nương công bằng!"
"Chúng ta tuyệt không nguyện ý làm oan một kẻ xấu, cũng sẽ không bắt sai một người tốt!"
Sau đó Na Tra cười trộm rời đi,
Trong lòng thầm chửi: Như Lai phật tổ ngu xuẩn, ngươi dám trước điện chấp pháp của ta mà muốn bắt nạt lão đại ta, còn dám đến điện chấp pháp báo quan?
Lẫn lộn hết cả rồi nha!
Na Tra vui vẻ rời đi, cũng là thời gian đi hẹn hò.
Như Lai phật tổ ở bên cạnh tức đến nghiến răng nghiến lợi, cho dù ngốc đến đâu cũng biết lần này đã bị lừa gạt rõ ràng.
Nhưng kỳ thật cũng không trách Như Lai phật tổ, thật sự là ảo ảnh mà Sở Hạo vừa nãy tạo ra quá sức hấp dẫn người.
Nào là dây hồ lô tiên thiên, sinh ra ở Bất Chu Sơn, kết bảy quả hồ lô tiên thiên, đỏ cam vàng lục lam chàm tím mỗi thứ một quả.
Phân biệt là Nữ Oa, Tam Thanh, Lục Áp, Hồng Vân, Hồng Quân đoạt được, dây hồ lô là Nữ Oa đoạt được dùng để tạo ra con người, hóa thành công đức chí bảo.
Bảy cái bảo hồ lô, đều là bảo vật chí cao vô thượng, nên vừa rồi khi Như Lai phật tổ nhìn thấy cảnh tượng kia, đã động lòng tham, bị nó hấp dẫn.
Nhưng không ngờ kịch bản phía sau lại quá mức bất thường, tung ra bảy đứa bé còn chưa tính, làm sao còn bị Xà Tinh bắt giữ?
Còn cả chuyện Anh em Hồ Lô cứu ông nội, lần lượt đưa đến chịu chết!
Như Lai phật tổ: Ta thừa nhận đây là thứ nghệ thuật mà ta không thể tiếp thu, nhưng khi tỉnh lại, ta đã bị lừa mất rồi.
Còn Sở Hạo thì mang theo mấy vạn công đức thần thủy do Như Lai phật tổ tặng không mà vô cùng cao hứng rời đi.
"Đi chơi cả ngày, không ngờ Như Lai phật tổ lại trả lại cho mình đặc sản mang từ Tây Thiên về, đội ơn Như Lai."
Một ngày tâm tình tốt của Sở Hạo kết thúc mỹ mãn.
Tự nhiên là mặc kệ Như Lai phật tổ kêu la như thế nào, Sở Hạo cũng không quay đầu lại, khó nhất tiêu thụ là Như Lai Ân, ai.
Như Lai phật tổ bị phơi nắng ở điện chấp pháp nửa ngày trời, mọi người đều đã rời đi cả rồi.
Giờ phút này, ánh trăng đã lên tới ngọn cây, Như Lai phật tổ vẫn còn ngồi đó xử lý, bất quá hắn cũng biết có làm cũng vô ích.
Tính là Mã Toại đã tiêu tốn không ít công sức, còn bị Sở Hạo ngược lại vét đi mấy vạn công đức thần thủy, còn bị làm nhục một trận......
Vậy nên hôm nay ta đến đây là để làm cái gì?
Như Lai phật tổ phẫn hận bất bình, tủi thân lảo đảo trở về Tây Thiên.
"Ngục thần Sở Hạo, ta nhất định sẽ quay lại báo thù!"
Như Lai phật tổ đối với việc hôm nay không công chịu một trận chính nghĩa đả kích ở điện chấp pháp, trong lòng đầy bất mãn, thầm tính toán phía sau nên sắp xếp một chút về Sở Hạo thế nào.....
Ngày hôm sau.
Khi Sở Hạo tỉnh lại ở Tinh Đấu Cung, Nghê Thường Tiên Tử vẫn còn ngủ say trong ngực, khóe miệng nàng vẫn còn mang theo một tia nụ cười hạnh phúc.
Sở Hạo cảm giác được hôm nay tràn đầy sức lực.【Du lịch lâu như vậy, cũng nên làm việc thả lỏng một chút, mời giờ Tỵ chuẩn bị tiến đến đội Tây Du quẹt thẻ】
Sở Hạo cũng rất tán thành,
Cũng là lúc đi quẹt thẻ, rất lâu rồi không có quẹt thẻ, hẳn là sẽ cho phần thưởng không tồi nhỉ?
Sở Hạo vươn vai một cái, Nghê Thường Tiên Tử hiển nhiên đã không còn sức lực cùng Sở Hạo giày vò, đến cả khi Sở Hạo rời đi, Nghê Thường Tiên Tử cũng không tỉnh.
Mệt muốn chết rồi mà......
Sở Hạo liền tự mình đi đến Lưu Sa Hà.
Mà giờ phút này, chư phật Tây Thiên cũng đang chăm chú nhìn xuống nhân gian, nhìn đoàn bốn người Tây Du lúc này đang đuổi theo lũ sơn phỉ chạy khắp núi.
Đặc biệt là cái tên đầu trọc ác ôn bắp thịt cuồn cuộn, Đường Tam Tạng.
Dưới nắm đấm của hắn, không biết đã có bao nhiêu tên sơn phỉ sống dở chết dở, còn phía sau, Tôn Ngộ Không sư huynh đệ đều liều mạng ngăn cản.
"Sư phụ đừng giết, lại giết hết cả lũ bây giờ!"
"Sư phụ, chẳng phải chúng ta không nên đi lấy kinh sao? Lão Tôn ta cũng không muốn đánh những sâu kiến phàm nhân này, lãng phí thời gian."
"Sư phụ, đại sư huynh và nhị sư huynh nói đúng, chúng ta người xuất gia, nếu dính một thân máu đi hóa duyên, chỉ sợ sẽ không hóa được đâu a."
Đường Tam Tạng lại coi thường, "Phá cái gì giới? Bần tăng đây là trừ ác dương thiện, đó là ta đang tiến vào phật pháp, cứu sâu kiến ngàn vạn còn không bằng giết một ác nhân, như thế thì phá giới ở đâu chứ?!"
"Trong doanh trại lũ sơn phỉ này, có hàng trăm hàng nghìn dân chúng vô tội t·hi t·hể, tha thứ cho bọn chúng là việc của Phật Tổ, bần tăng chỉ phụ trách đưa bọn chúng đi gặp Phật Tổ!"
"Ngộ Chỉ toàn, ngươi chẳng lẽ quên nhiệm vụ của mình rồi sao? Cái gì gọi là diệt cỏ tận gốc? Ngươi nhất định phải tự mình thể nghiệm đó! Đến đây, cùng vi sư hết thảy trả lương đứng lên, chúng ta muốn vì bình định tội ác thế gian góp một phần sức lực!"
Sa Ngộ Tịnh cúi đầu suy nghĩ một chút, đột nhiên dừng tay, "Có vẻ là đạo lý này, sư phụ, ta đến đây!"
Tôn Ngộ Không cùng Trư Bát Giới ở bên cạnh trợn tròn mắt, "Sư phụ tối qua đã uống bao nhiêu vậy?"
"Không nhiều, hai mươi cân."
"Khó trách hôm nay hưng phấn như vậy..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận