Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 920: bị ép buôn bán Bạch Cốt Tinh: vậy ta đi?

Chương 920: bị ép làm giao dịch, Bạch Cốt Tinh: Vậy ta đi nhé?
Bạch Cốt Tinh vừa mới từ chỗ Đường Tam Tạng chạy trốn tới, liền bị Quan Âm Bồ Tát chặn lại. Quan Âm Bồ Tát căn bản không cho Bạch Cốt Tinh lựa chọn nào khác, lạnh lùng hạ lệnh với Bạch Cốt Tinh: “Đi, hoặc là chết?”
Bạch Cốt Tinh cũng chỉ là một tiểu yêu quái không đáng chú ý trong núi lớn này, không có chỗ dựa, lại không có thực lực, chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp nhận sự sắp đặt của Quan Âm Bồ Tát.
“Ta đi, ta đi......” Nàng há không biết cái gọi là hoàn thành nhiệm vụ của Quan Âm Bồ Tát để sau đó có thể đi thế giới cực lạc thành Phật làm tổ buồn cười đến cỡ nào, lời đó lừa trẻ con cũng không xong.
Đi tìm Đường Tam Tạng có lẽ còn có chút đường sống, nhưng nếu chống đối Quan Âm Bồ Tát vậy chỉ có con đường chết. Bạch Cốt Tinh cân nhắc liên tục, liền lựa chọn đến tìm Đường Tam Tạng.
Ghìm mây đen xuống, ở sườn núi phía trước, lắc mình biến hóa, biến thành một bà lão, tuổi chừng tám mươi, tay chống một cây gậy trúc đầu cong, vừa đi vừa khóc.
Đây là biến hóa theo mệnh lệnh của Quan Âm Bồ Tát, chỉ cần có thể lừa Đường Tam Tạng là được rồi, dù sao Bạch Cốt Tinh đã chuẩn bị sẵn sàng bị đánh.
Bạch Cốt Tinh nhấc lên dũng khí, chuẩn bị đi lừa gạt Đường Tam Tạng.
Đường Tam Tạng dắt ngựa, Sa Hòa Thượng gánh hành lý, đưa tiễn mặt trời mọc, nghênh đón ráng chiều.
Còn Sở Hạo thì đang nằm trên lưng ngựa, ngửa mặt nhìn trời mây bất động, không biết mây và ta ai đang đứng im.
Sở Hạo nằm trên lưng ngựa, nhìn thì thanh nhàn, nhưng trong đầu vẫn nhớ về cảm giác giám thị thoáng qua trước đó, Cũng chính vì có loại cảm giác này tồn tại, Sở Hạo đến giờ vẫn cứ cảm thấy thỉnh thoảng phía sau sẽ có một cơn gió lạnh thổi qua, Thật là một xã hội đen tối, một thiếu niên ngây thơ trong sáng như Sở Hạo mà mỗi ngày đều phải đề phòng đám thợ săn điên cuồng kia.
Có thể tưởng tượng được, mấy ngày nay hành trình Tây Du, chỉ cần Sở Hạo không cẩn thận, cơ bản sẽ bị bắt đi ép nước đến nơi sâu vực. Sở Hạo nghĩ đến đây thì cảm thấy một nỗi sợ hãi từ tận đáy lòng.
Vẫn phải mau chóng tăng cường thực lực mới được, vì sự tự do của quả đào! Nhưng mà, khoảng thời gian nhàn nhã này, lại bị phá vỡ một cách tàn khốc.
Bạch Cốt Tinh giả dạng bà lão vừa đi vừa khóc lóc: “Con gái ơi là con gái, con rốt cuộc ở đâu rồi?”
Sở Hạo bực bội mở mắt ra, liếc về phía trước, Thậm chí không cần Sở Hạo lên tiếng, Đường Tam Tạng cảm thấy Sở Hạo lại bị làm phiền, mười phần nóng nảy nhảy ra, giận dữ hét: “Lão bà kia, bà la hét cái gì hả!”
Bạch Cốt Tinh trong nháy mắt liền bị hù sợ, đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích. Mẹ ơi, Đường Tam Tạng này mới không gặp có vài phút, sao đã trở nên nổi nóng như vậy?
Bạch Cốt Tinh thực sự có một chút bóng ma tâm lý với Đường Tam Tạng. Phải biết rằng, ngay lúc nãy, Bạch Cốt Tinh đã bị Đường Tam Tạng đè xuống đất, lột sạch quần áo, sau đó còn xã giao mang từng cái xương quai xanh, xương đùi, xương sọ ra triển lãm, còn giảng giải từng cái công dụng của xương mình.
Giờ phút này Bạch Cốt Tinh đối diện với Đường Tam Tạng, lại càng thấy kinh hãi, nhất là bị Đường Tam Tạng gầm lên một tiếng, Bạch Cốt Tinh càng thêm sợ.
Nhưng mà không có cách nào, Quan Âm Bồ Tát từ một nơi bí mật gần đó đang nhìn chằm chằm Bạch Cốt Tinh, nàng chỉ có thể ngoan ngoãn làm việc.
Bạch Cốt Tinh biến thành bà lão lững thững bước đến trước mặt Đường Tam Tạng, cẩn thận từng ly từng tí nhìn Đường Tam Tạng, hỏi: “Vị sư phụ này……”
“Bốp!” Đường Tam Tạng trừng mắt nhìn Bạch Cốt Tinh, trên người tràn đầy chiến ý lạnh thấu xương. Bạch Cốt Tinh nhìn thấy, không khỏi giật mình kêu lên, thậm chí bị dọa lùi về sau hai bước, hai mắt rưng rưng. Thật là ấm ức nha.
Tôn Ngộ Không ở bên cạnh can ngăn Đường Tam Tạng đang vô cùng nóng nảy: “Sư phụ bình tĩnh một chút, nóng giận hại thân, chúng ta là người xuất gia, không thể quá nóng nảy……”
Đường Tam Tạng lúc này mới nhìn chằm chằm Bạch Cốt Tinh, uy hiếp lạnh lùng nói: “Dám quấy rầy Đế Quân đại lão ngủ, hôm nay nếu không nói ra nguyên do, bần tăng quản ngươi là người hay quỷ, cũng đừng nghĩ khá hơn!”
Bạch Cốt Tinh: “……”
Vậy ta đi nhé?
Bạch Cốt Tinh thật sự đang nơm nớp lo sợ, chưa từng thấy cái loại cà sa ác ôn dã man như vậy. Cái này còn hung dữ hơn vừa rồi!
Trư Bát Giới ở bên cạnh âm thầm lắc đầu: “Sao lại là một bà lão nữa thế? Bệnh hoạn gì vậy?”
“Tặc tặc tặc, sao không có mấy muội tử để ta nuôi dưỡng mắt thế? Rốt cuộc là cái tên đần nào nghĩ ra cái kế hoạch này vậy?”
Bạch Cốt Tinh biết rõ mình chỉ sợ đã nhận cái kiếp bị đám người đi thỉnh kinh bắt nạt rồi.
Nhưng Bạch Cốt Tinh vẫn cố nén sợ hãi, thăm dò hỏi: “Sư phụ đừng sợ, ta là người ở đây, một đời tốt lành trai tăng, trông coi kinh niệm Phật.”
Đường Tam Tạng đã ma nắm đấm ngay tại chỗ, lại tràn đầy chiến ý nhìn chằm chằm Bạch Cốt Tinh: “Ừm, nói tiếp.”
Bạch Cốt Tinh: “……”
Bạch Cốt Tinh đã bị ép làm giao dịch, giờ phút này lại thấy Đường Tam Tạng nắm đấm đang rục rịch, nhất thời chỉ có thể cắn răng, tiếp tục gắng gượng: “Mệnh ta hẩm hiu, chỉ có một đứa con gái, sáng nay nó mang cơm xuống ruộng, chắc là gặp hổ mất rồi……”
Bạch Cốt Tinh nói xong, hai mắt trong nháy mắt liền đỏ lên.
Lần này, Bạch Cốt Tinh thực sự khóc!
Cũng không phải vì câu chuyện bịa quá cảm động, mà là vì vận mệnh bi thảm của mình thật sự quá đáng thương!
Rõ ràng đều đã nghỉ việc rồi, tại sao còn bắt ta đi ra chịu đánh vậy!
Ô ô ô ô, ta không muốn đóng vai kẻ xấu nha, ta chỉ là một tiểu yêu quái vừa mới thành tinh, không cho ăn thì thôi, sao còn phải trêu ta nữa?!
Còn cả tên Quan Âm Bồ Tát đáng ghét kia, rõ ràng ta đã nhận thua rồi, sao bà ta còn muốn bắt ta tới đây? Đây chẳng phải là đẩy ta xuống hố lửa sao?! Ô ô ô ô…… Không muốn làm yêu quái nữa mà! Làm yêu quái thật là khó quá đi, ta chỉ muốn trở về làm một bộ xương nằm ngửa thôi!
Mọi người trong đoàn Tây Du thấy bà lão ô ô khóc lóc, khóc như thật sự có chuyện gì vậy, nhất thời đều có chút động lòng trắc ẩn.
Nhưng mà Trư Bát Giới lại lắc đầu: “Sao ta không cảm thấy ngươi đáng thương chút nào…… À, ta hiểu rồi.”
“Nếu ngươi là một thiếu nữ tuổi đôi tám, lê hoa đái vũ nói ca ca vai này cho ngươi mượn khóc một chút, thì được đấy, nhưng ngươi bây giờ là một bà lão tám mươi tuổi, còn muốn bán thảm à?”
“Trong lòng ta không một chút cảm xúc, thậm chí còn muốn cười.” Sau khi nghe Trư Bát Giới tỉnh ngộ như vậy, ngay cả Đường Tam Tạng cũng không khỏi vỗ tay một cái, “Thảo nào vi sư cũng suýt cảm thấy khó nén lòng thương cảm, hóa ra là vậy!”
“Nguyên lai là do xấu xí nha!” Xấu xí, xấu…
Bạch Cốt Tinh làm sao mà không nghe được lời này!
Vốn dĩ không muốn sống mà bị ép phải làm giao dịch đã đủ khó khăn rồi, mặc dù nói mình đang làm cái trò muốn ăn thịt người này, Nhưng mà dù thế nào, Bạch Cốt Tinh vẫn để ý nhất đến ngoại hình hoa nhường nguyệt thẹn của mình!
“Xúc phạm đến nhan sắc của ta, không chết không thôi!!!”
“Hòa thượng chết tiệt, đền mạng đi!”
Bạch Cốt Tinh bị Đường Tam Tạng nhục mạ, nhất thời không kịp tháo bộ hóa trang xuống, trực tiếp lao về phía Đường Tam Tạng.
Khuyết điểm lớn nhất của thuật giả hình là nếu không khôi phục nguyên hình, thực lực sẽ bị hạn chế rất nhiều, giống như năm đó Quan Âm Bồ Tát biến thành mãnh hổ, bị Đường Tam Tạng đánh đập vậy.
Mà giờ khắc này, mắt Đường Tam Tạng lóe lên sáng ngời,
Hắn tìm được cơ hội!
Bạn cần đăng nhập để bình luận