Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 952: không nên khách khí, Hao Thiên chó ăn đến so ngươi tốt

Sở Hạo ho nhẹ hai tiếng, cũng không nói đùa nhiều, đối với Dương Tiển nói: “Bây giờ Mai Sơn Thất Quái vừa c·hết, lại thêm Hao t·h·i·ê·n c·h·ó không ở đây, ta thân là Câu Trần Đại Đế, mặc dù chỉ là kiêm chức, cũng biết ngươi khó xử.” “Mấy thứ tiên quả này, để ngươi bồi dưỡng lại chút ít bộ hạ, cũng tốt quản lý cái chỗ rót Giang Khẩu này, không đến mức để yêu tà quấy p·h·á.” Dương Tiển đứng ngây người tại chỗ mười mấy giây, bỗng nhiên la hoảng lên, “Cho ta, đều cho ta? Thật hay giả? Ta vừa rồi cũng chỉ nói đùa mà thôi, Đế Quân đừng có coi là thật đấy nhé.” Sở Hạo giật nhẹ khóe miệng, “L·ừ·a ngươi c·h·ó con.” Dương Tiển: “Hao t·h·i·ê·n c·h·ó quả thật bị ngươi l·ừ·a gạt đi rồi.” Sở Hạo: “......” Giống như là chuyện này...... Sở Hạo ho nhẹ hai tiếng, “Được rồi, không cần xoắn xuýt những thứ kia, những tiên quả này tặng cho ngươi, chỉ hy vọng ngươi có thể tu luyện thật tốt, mỗi ngày cố gắng.” Dương Tiển cảm động hết sức, nhưng vẫn cự tuyệt nói: “Không được, chỗ rót Giang Khẩu của ta vốn là một đơn vị nhàn tản, bình thường cũng không có làm những chuyện gì lớn lao cả.” “Nhiều như vậy tiên quả vô cùng trân quý, còn xin Đế Quân cứ dùng cho đáng……” Dương Tiển trong lòng x·á·c thực cảm động, hắn biết Sở Hạo đây chính là thật lòng muốn giúp mình, bất kể là mất mát hay khó khăn, cũng không mong muốn nhận được hồi báo. Mai Sơn Thất Quái là vì p·h·ả·n b·ộ·i t·h·i·ê·n Đình mà c·hết, Dương Tiển không bị phạt đã tốt lắm rồi, Sở Hạo còn cho không nhiều tiên quả như vậy, Dương Tiển cảm thấy mình không chịu n·ổi! Hơn nữa, Dương Tiển cũng có một phần chấp nhất trong lòng —— ngạo kiều, hắn còn muốn dựa vào chính mình để chiến thắng được Sở Hạo, Dù là thật rất khó, nhưng không phải là không có khả năng thôi. Sở Hạo thấy Dương Tiển lại bắt đầu cái tính này, không khỏi giật nhẹ khóe miệng, nói thẳng: “Cầm lấy những tiên quả này đi, Hao t·h·i·ê·n c·h·ó ăn còn tốt hơn ngươi đấy, ta cũng không phải là đặc biệt chiếu cố ngươi, ngươi đừng có hiểu lầm.” “Ta chỉ là sợ Hao t·h·i·ê·n c·h·ó cảm thấy ta bạc đãi ngươi mà thôi.” Sở Hạo thật không có nói d·ố·i, cho Dương Tiển đều là những tiên quả tầm thường nhất, ở chấp p·h·áp đại điện như tử kim Hoàng Tr·u·ng Lý đều không ít, mấy trăm ngàn tuổi thọ bàn đào cũng không phải không có. Cho Dương Tiển, thật sự chỉ là nhiều thôi, chứ không phải loại cao phẩm đặc biệt gì. Ừ, vẫn là phải lưu lại cho mình dùng. Dương Tiển: “......” Nhân ngôn sao? Sao lại nói chuyện đ·â·m tâm như vậy hả ông bạn già! Ta đường đường rõ ràng nguyên diệu đạo Chân Quân, Nhị Lang hiển thánh Chân Quân! Còn phải xem mặt mũi của một con c·h·ó mới có được nhiều tiên quả như vậy sao?! Ngươi chẳng lẽ không thể trực tiếp coi ta như c·h·ó sao?! Đáng ghét! Đương nhiên, Dương Tiển trong lòng thì thèm thuồng, không nói ra, Hắn chỉ là thẳng cái eo, quay mặt đi chỗ khác, nhưng vẫn đưa tay đem đống tiên quả trước mắt nhặt hết bỏ vào túi, “Tạ Quân.” Sở Hạo giật nhẹ khóe miệng, đúng là đồ ngạo kiều. Kỳ thật ý ban đầu chính là Sở Hạo muốn đền bù tổn thất cho Mai Sơn Thất Quái, Hao t·h·i·ê·n c·h·ó cùng tu kiến rót Giang Khẩu, nhưng vì tính tình của Dương Tiển như vậy, Sở Hạo cũng chỉ có thể hơi thay đổi một chút. Thấy Dương Tiển nhận lấy, Sở Hạo quay người đi luôn, Sở Hạo nhưng không có quên Hoa Quả Sơn vẫn còn đang chờ bảo vật của Sở Hạo, hơn nữa ngày mai còn phải đúng giờ đến Bảo Tượng Quốc quẹt thẻ, những chuyện này đều là việc lớn. Bỗng Dương Tiển nhớ ra chuyện gì, kêu lên một tiếng, nói: “Đế Quân dừng bước.” Sở Hạo nghi ngờ nhìn Dương Tiển, “Thế nào?” Dương Tiển thần sắc ngưng trọng, nói: “500 năm nay ta du lịch thế gian, p·h·át hiện ở Đông Thắng Thần Châu có một nơi có chút quỷ dị.” “Chỗ đó ngay cả ta cũng không thể vào dò xét được, ta cảm thấy nơi đó sợ là có liên quan tới những thế lực k·h·ủ·n·g b·ố.” “Tại hạ thực lực yếu kém, bất quá nếu Đế Quân có thời gian, còn xin đến xem một chút, phòng ngừa những chuyện không may xảy ra.” Sở Hạo nhướn mày lên cao, “Tu vi của ngươi bây giờ đến mức nào rồi?” Dương Tiển không có giấu diếm, “Đại La trung kỳ.” Sở Hạo vui vẻ, “Cũng được đấy tiểu tử, tốc độ tu luyện này không ai có thể so sánh đâu nha! Cố gắng lên nhé!” Dương Tiển xạm mặt, nếu như là người khác nói như vậy, hắn còn có một chút ý tự hào, Nhưng mà người khen mình lại chính là Sở Hạo, một người trong vòng 500 năm từ Địa Tiên đột phá đến Chuẩn Thánh cảnh giới, từ thiên binh trở thành một trong Tứ Ngự! Được Sở Hạo khích lệ, làm cho trong lòng Dương Tiển phức tạp, mặc cảm. Dương Tiển kiên định lòng tin trong lòng, nhất định phải có một ngày, cho Sở Hạo thấy được bản lĩnh của mình lợi h·ạ·i thế nào! Đương nhiên, đây là lời hắn tự nhủ trong lòng. Dương Tiển mười phần ngưng trọng nói: “Đế Quân, thân ta có tu vi như thế, cũng là vì ở cái nơi Đông Thắng Thần Châu đó mà có được cơ duyên.” “Cái nơi đó thật sự là quá quỷ dị, không thể không đề phòng. Xin Đế Quân nhất định phải cẩn thận.” Dương Tiển đưa cho Sở Hạo một tấm bản đồ, nói: “Ta du lịch tam giới mấy trăm năm, nơi sâu trong Bắc Câu Lô Châu ta không dám bước chân vào, khu vực Đông Thắng Thần Châu này ta cũng không dám mạo hiểm.” “Nhưng mà ta cảm thấy hai địa phương này có thể xuất hiện nguy cơ rất lớn, xin Đế Quân nhất định phải để ý nhiều hơn.” Sở Hạo nhìn thoáng qua địa khu ở Đông Thắng Thần Châu kia, không khỏi con mắt có chút mở to, thầm nghĩ trong lòng không xong, “Chẳng lẽ đây không phải là chỗ Nghê Thường từng nói sao?” Nghê Thường Tiên t·ử từ rất lâu trước kia, đã từng cùng Sở Hạo nhắc qua, nàng từng cảm nhận được một tiếng kêu gọi vô hình ở nơi đó. Nghê Thường Tiên t·ử cũng đã nói đợi nàng chuẩn bị xong, sẽ tự mình đi qua bên kia xem sao. Vì chuyện này, Sở Hạo đã để Cửu Phượng ở bên cạnh Nghê Thường Tiên t·ử, để Cửu Phượng bảo hộ Nghê Thường Tiên t·ử. Bây giờ Dương Tiển lại nhắc đến chỗ này, Sở Hạo hơi nhíu mày, có lẽ mình thật sự phải đi xem một chút. Bất quá, hiện tại có lẽ vẫn chưa được. Còn có nơi sâu trong Bắc Câu Lô Châu kia, nói thật, đừng nói Dương Tiển không dám tiến vào, Sở Hạo cũng cảm thấy bản thân mình còn chưa đủ sức để xâm nhập vào trong đó. Ít nhất là chưa đáng để mình mạo hiểm. Vì Dương Tiển đột nhiên nhắc đến chuyện này, Sở Hạo cũng phải lưu ý một chút. Bất quá, Sở Hạo cũng không xoắn xuýt quá nhiều, để Dương Tiển ở đây chuyển gạch tu sửa rót Giang Khẩu, Sở Hạo liền tự mình rời đi. Đi đến Hoa Quả Sơn, thấy Tôn Ngộ Không đã làm xong một lá cờ có nhiều màu sắc hỗn tạp, trên đó viết mười bốn chữ: “Trùng tu Hoa Quả Sơn, phục cả màn nước động, Tề t·h·i·ê·n Đại Thánh”, dựng đứng lên cột, treo cờ ở ngoài động, Đồng thời, bởi vì danh tiếng của Tôn Ngộ Không vang xa, từng ngày chiêu ma tụ thú, tích trữ lương thảo, Hoa Quả Sơn trong thời gian ngắn lại khôi phục một vẻ vui vẻ phồn vinh. Sở Hạo để lại cho Tôn Ngộ Không một ít tiên quả, cũng không quá xa xỉ, cũng chỉ là những tiên quả thường gặp mà thôi. Lần này Tôn Ngộ Không không hề khách sáo, trực tiếp đưa Mã Lưu Nhị tướng quân, Băng Ba Nhị nguyên soái bốn lão đại thiết thăng cấp thành Kim Tiên, Tứ đại Kim Tiên tọa trấn Hoa Quả Sơn, Hoa Quả Sơn mà không trâu bò thì cũng khó. Mà Sở Hạo ở lại Hoa Quả Sơn một chút rồi, nhân lúc trời sáng rời đi, Tôn Ngộ Không còn cần chút thời gian nữa, liền quyết định để Sở Hạo đi trước. Sở Hạo gắng sức đ·u·ổ·i th·e·o, cuối cùng cũng chạy kịp đội hình Tây Du, quẹt thẻ thành c·ô·ng. Sở Hạo vừa đến nơi, liền thấy Đường Tam t·ạ·ng đang đè một con yêu quái ra mà nện túi bụi, vừa nện vừa mắng to: “A Ni cái đồ Phật Đà nhà ngươi, bần tăng đang yên đang lành ngủ một giấc, đến bắt ta làm gì!” “Có phải muốn ăn đòn hay không, có phải là muốn ăn đòn không! Bây giờ con khỉ không có ở đây, ai có thể cản được ta!” Trư Bát Giới cùng Sa Ngộ Tịnh đứng bên cạnh ngoan ngoãn, không dám can ngăn, cũng không dám nhúc nhích.
Bạn cần đăng nhập để bình luận