Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 513: bi thảm Bạch Liên Đồng Tử, mệnh đồ nhiều thăng trầm

Chương 513: Bi thảm Bạch Liên Đồng Tử, mệnh đồ nhiều thăng trầm. [Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ] [Ban thưởng linh nguyên mã não tụ linh pháp trận] Sở Hạo thừa dịp Tây Thiên và Long tộc đại chiến, lặng lẽ ở trong Tây Thiên tìm bảo thám hiểm. Mà giờ phút này, chiến cuộc bên ngoài cũng phát sinh biến hóa to lớn. Long tộc rốt cuộc vẫn là Long tộc, dù hôm nay chỉ có chín đầu Chân Long cường giả đến, nhưng cũng ép A Di Đà Phật không thở nổi. A Di Đà Phật có chút hối hận, nếu mà gọi Bồ Đề tổ sư đến cùng, thì đã không cần phải chịu áp lực lớn như vậy. Bất quá, đối với A Di Đà Phật mà nói, tin tức tốt là cuối cùng hắn đã bảo vệ được Bạch Liên Đồng Tử. Dù sao Bạch Liên Đồng Tử cũng là người bên cạnh A Di Đà Phật, so với Như Lai phật tổ, A Di Đà Phật càng muốn tin tưởng Bạch Liên Đồng Tử. Bởi vì hắn khờ. Người đơn thuần, dễ khống chế nhất. Tây Thiên muốn ổn định, muốn cường đại, người bên dưới nhất định không thể vi phạm ý nguyện của cấp trên, dù ý nguyện của cấp trên có sai cũng không được. Đây gọi là không tranh. Ba ngàn chư phật cũng không thể tranh. Cho bọn hắn thứ gì mới được muốn, không cho thì tuyệt đối không được vượt qua để đoạt. Kỳ thực ba ngàn chư phật cũng am hiểu sâu đạo này, nhất là lúc theo Bạch Liên Đồng Tử đi từ nhỏ, Bạch Long hàng tam thế minh vương và rất nhiều La Hán Phật Đà kia. Bọn họ cũng biết không thể vượt qua, nên thuyết phục vô hiệu, không ai chất vấn quyết định của Bạch Liên Đồng Tử nữa. Đây là quy định bất biến ngàn đời của Tây Thiên. Không ai có thể vượt qua. A Di Đà Phật có cảnh giác với Như Lai phật tổ, hắn cường đại, lại phức tạp, còn có thể nhẫn nhục. Dù hắn thật sự hết thảy đều vì Tây Thiên, và sự tình đều có thể xử lý rất tốt, nhưng A Di Đà Phật cũng không thành thật với nhau. Ngược lại, kẻ đơn giản, khờ khạo như Bạch Liên Đồng Tử lại là người A Di Đà Phật ưu ái. Nên dù vừa rồi Sở Hạo tố giác Bạch Liên Đồng Tử chạy trốn, A Di Đà Phật cũng bỏ dở chiến trường chính diện, nhanh chóng đến giải cứu Bạch Liên Đồng Tử. A Di Đà Phật trước kia đã quyết tâm, vô luận thế nào cũng phải bảo toàn Bạch Liên Đồng Tử, dù phải hy sinh một vài Phật Đà, để Linh Sơn rơi vào nguy hiểm cũng được. Bất quá, dù là vậy... Bạch Liên Đồng Tử cũng rất ảm đạm. "Ngục thần Sở Hạo, ngươi nhớ kỹ cho ta!" Bạch Liên Đồng Tử bị Tử Kim Long Hoàng phát hiện, bị Tử Kim Long Hoàng đuổi theo đánh. Mặc dù có A Di Đà Phật bảo đảm vững chắc, nhưng trên người Bạch Liên Đồng Tử cũng là thủng trăm ngàn lỗ, ngay cả hai chân đều bị Tử Kim Long Hoàng đánh lén chặt đứt. Triệt để mất đi tứ chi. Dù thân thể Bạch Liên Đồng Tử cũng bị xuyên thủng mấy lỗ. Nguyên Thần thân thể tuy không có máu không có thịt, không tim không phổi, nhưng đau nhức lắm chứ! Bạch Liên Đồng Tử hiện tại giống như một con giòi, nhưng dù vậy, Bạch Liên Đồng Tử vẫn không từ bỏ hy vọng sống sót! Bạch Liên Đồng Tử đoạn tứ chi, vẫn còn trên mặt đất điên cuồng nhúc nhích, mục tiêu kiên định: "Ta muốn chạy trốn trở về, ta muốn chạy trốn trở về!" "A Di Đà Phật nói, chỉ cần ta trở về, chăm chỉ học tập đức thần thủy liền có thể khôi phục Nguyên Thần của ta!" "Lại dùng Mưu Ni Định Quang Châu khôi phục nhục thân, ta có thể khôi phục thực lực!" "Ha ha ha ha ha! Ai có thể cản ta, ai có thể giết ta!" Bạch Liên Đồng Tử khí phách bừng bừng, như con giòi điên cuồng nhúc nhích trên mặt đất! Con giòi bạo tẩu! Ở trên chiến trường không dễ thấy, ngay cả chín vị Chân Long cũng không phát hiện. "Ha ha ha ha, gia muốn sống, gia muốn sống!" Bạch Liên Đồng Tử hưng phấn không thôi, chắp thân lại, lại duỗi thẳng, hắn đã quen với tư thế nhúc nhích này. Chỉ còn một chút xíu nữa thôi, các loại tiến vào Đại Lôi Âm Tự, hắn sẽ được cứu! Nhưng đúng lúc này, trước mặt hắn xuất hiện một đôi chân. "Chân rất quen, giày rất quen..." Giòi thị giác, là không thấy được người. Nhưng Bạch Liên Đồng Tử lại có cảm giác mình đã từng gặp đôi chân này ở đâu đó. "Hừ hừ? Đây không phải Bạch Liên Đồng Tử sao? Sao lại nằm trên đất giả làm giòi? Đây là trò chơi đặc biệt của Tây Thiên các ngươi à?" Thanh âm quen thuộc! Bạch Liên Đồng Tử đột nhiên ngẩng đầu! Người tới, chính là tam giới chấp pháp ngục thần Sở Hạo! Tim Bạch Liên Đồng Tử bỗng ngừng lại, như gặp ma! Ta mẹ nó, sao chạy trốn lại khó khăn thế này, sao lúc nào cũng bị ngục thần bắt được vậy! Ngọa tào tào tào! Sở Hạo nhìn vẻ mặt của Bạch Liên Đồng Tử, tự nhiên biết trong lòng Bạch Liên Đồng Tử đang lo lắng điều gì, Sở Hạo cười một tiếng, như gió xuân ấm áp: "Bạch Liên Đồng Tử? Ngươi sợ ta báo cáo ngươi chạy trốn sao?" Bạch Liên Đồng Tử gật gật đầu, lại lắc đầu, chỉ cầu khẩn nhìn Sở Hạo: "Tha cho ta được không?" Sở Hạo mỉm cười, cười trông vô hại hết sức: "Ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi đoán xem ta có báo cáo ngươi không?" "Trả lời sai là báo cáo tại chỗ đấy." Bạch Liên Đồng Tử trong nháy mắt phát điên không gì sánh được, nụ cười trên mặt Sở Hạo, Bạch Liên Đồng Tử quá quen rồi nha. Cái này mẹ nó nhất định là muốn báo cáo ta rồi! Trả lời sẽ báo cáo tại chỗ. Trả lời sai cũng báo cáo tại chỗ! Bạch Liên Đồng Tử: "Hay là ngài làm thịt ta đi, rơi vào tay ngài, ta nhận thua." Sở Hạo cười ha ha: "Lời này, ta là hạng người như vậy sao?" "Phật Tổ dạy bảo chúng ta phải kính già yêu trẻ, ngươi còn nhỏ, sao ta lại ra tay với ngươi được chứ?" Vẻ mặt Bạch Liên Đồng Tử cứng ngắc, không chút cảm xúc: "Vậy ngươi muốn thế nào?" Sở Hạo sờ sờ đầu Bạch Liên Đồng Tử: "Muốn vặn đầu ngươi xuống..." Bạch Liên Đồng Tử cười lạnh một tiếng. Trực tiếp quỳ xuống. "Phụ thân, hài nhi sai rồi, Nguyên Thần của ta yếu ớt, ngài tha cho ta đi." Đơn giản thô bạo, trực tiếp khiếp! Khí phách ngút trời! Sở Hạo hơi giật mình, tên nhóc này khai khiếu à? Bạch Liên Đồng Tử cũng không hẳn khai khiếu, đơn thuần là bị Sở Hạo thu thập sợ, hiện tại dù sao hắn cũng chỉ muốn sống sót. Thậm chí, Bạch Liên Đồng Tử đã mất hết ý nghĩ trả thù Sở Hạo, đây là lời nói thật. Hắn xem như đã hiểu ra, tình nguyện cưỡi lên đầu Như Lai phật tổ đi ỉa đi tiểu, cũng không thể đối phó với Sở Hạo nữa. Người này quá hách dịch. Ở trong Tây Thiên, có Tiếp Dẫn Thánh Nhân chiếu cố Bạch Liên Đồng Tử, dù sao hắn làm gì cũng không ra chuyện gì. Nhưng mà chọc vào tam giới chấp pháp ngục thần này, lúc nào cũng có thể bị Sở Hạo đùa giỡn chết! Hơn nữa nói thật. A Di Đà Phật đã bảo vệ hắn như vậy, hắn bây giờ mà chết, vậy quá lỗ rồi! Tâm tư của Bạch Liên Đồng Tử đơn giản là như vậy. Sở Hạo tự nhiên nhìn ra được Bạch Liên Đồng Tử khiếp nhược, cười vỗ đầu Bạch Liên Đồng Tử: "Ngươi hiểu lầm ta rồi, ta thật không muốn giết ngươi." Bạch Liên Đồng Tử cười lạnh một tiếng, trực tiếp dập đầu! Cạch cạch cạch dập đầu! "Sở Hạo đại gia, ta sai rồi, thả ta đi!" Một con giòi trên mặt đất điên cuồng dập đầu, hình ảnh đó quả thực không nên quá đẹp. Nhưng Bạch Liên Đồng Tử thật sự sinh ra bóng ma tâm lý với Sở Hạo, hiện giờ Bạch Liên Đồng Tử chỉ muốn nhận lỗi cho Sở Hạo vui lòng, sống sót rồi tính tiếp. Lần đầu tiên trong đời Bạch Liên Đồng Tử cảm nhận được sự nhục nhã như vậy. Nhưng chịu lễ lớn như vậy, coi như là Như Lai phật tổ cũng nên nới tay chứ? Khóe miệng Sở Hạo có vẻ hơi run rẩy, khá lắm, tên Bạch Liên Đồng Tử này sao đột nhiên hiểu chuyện vậy? Dù sao Sở Hạo cũng không phải ma quỷ gì. Sở Hạo mỉm cười, một cái nhấc Bạch Liên Đồng Tử lên, hô lớn: "Có ai không! Bạch Liên Đồng Tử lại muốn chạy trốn! Bị ta đuổi kịp rồi!" Bạch Liên Đồng Tử: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận