Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 208: Câu Chuyện Không Thể Không Nói Giữa Ngục Thần và Mẹ Đường Tăng

"Oa, con cá này chảy máu có hơi nhiều nha."
Ngư nhân đại thúc lúng túng với thi thể cá chép màu vàng.
Hắn cũng thấy kỳ lạ, lẽ nào, máu trên người cá chép lại sờ vào bỏng? Hơn nữa còn có chút màu vàng.
Nhưng hắn cũng chẳng để ý, có lẽ là nó đặc biệt thôi.
Không thể để cô bé đáng yêu phải chờ lâu!
Ngư nhân đại thúc cắm cúi xử lý thi thể.
Bốn phía đều im lặng.
Quan Âm Bồ Tát nhìn con cá chép vàng trên thớt bị xẻ làm hai, vẻ mặt lộ vẻ ưu sầu nhàn nhạt.
Xong rồi, mất đi tính mạng của một Long Vương rồi.
Mà Trần Quang Nhụy thấy vậy, hai chân mềm nhũn, hoàn toàn mất hết hy vọng.
"Xong rồi, xong rồi, đại cơ duyên của ta, đại cơ duyên của ta!"
Quan Âm Bồ Tát hít sâu một hơi, căm hờn nhìn Tiểu Khung, "Ngươi giỏi lắm! Có bản lĩnh thì đừng rời khỏi hắn!"
Quan Âm Bồ Tát nói hắn, tự nhiên là Sở Hạo.
Thực lực của Sở Hạo hiện giờ đã vô cùng cường đại, trước đó ngay cả Quan Âm Bồ Tát cũng mơ hồ cảm thấy không áp chế được Sở Hạo.
Huống chi, sau đó còn có tin Sở Hạo làm thịt Định Quang Hoan Hỷ Phật và Tỳ Lô Giá Na Phật, hai người này thực lực tuy kém Quan Âm một chút, nhưng không kém là bao.
Mà lại khai chiến với Sở Hạo e là không đơn giản, nên Quan Âm Bồ Tát chỉ có thể buông lời hăm dọa, quyết định rời đi.
Quan Âm Bồ Tát nhìn Trần Quang Nhụy tinh thần có chút bất ổn trên mặt đất, không khỏi có chút phiền muộn, "Người trẻ tuổi, tiền đồ của ngươi thẳng thắn, cần gì vì một con cá mà suy sụp tinh thần?"
Thật ra, đối với Tây Thiên mà nói, một Long Vương không khó tìm.
Không có Hồng Giang Long Vương, dù sao bọn họ vẫn có thể điều Long Vương khác của sông lớn tới.
Thiên hạ Long Vương rất nhiều, nhất là Long Vương bây giờ thực lực yếu, huyết mạch mỏng manh, ai cũng có thể cưỡi trên đầu những Long Vương trong sông hồ.
Hồng Giang Long Vương này, chính là trước đây thế giới phương Tây để Tiểu Bạch Long Ngao Liệt gia nhập Tây Du, Đông Hải Long Vương chủ động đưa cho Tây Thiên làm chó.
Cho nên trời mới để hắn làm môi giới nhân quả này.
Chết rồi, thì đổi một con khác là được.
Trần Quang Nhụy vẫn nằm trên mặt đất, ngây ngốc tự nói như một kẻ ngốc.
"Không có cá như vậy, ta sẽ không có cơ duyên lớn, như vậy ta sẽ không tránh khỏi bị Thừa tướng cáo trạng, không cưới được Ân Ôn Kiều đã đủ xui xẻo rồi, chẳng lẽ ta còn phải mất chức quan sao?"
"Tiên quân áo trắng đáng chết, tại sao muốn cướp phụ nữ của ta!"
Quan Âm Bồ Tát đang định đi, bỗng nghe Trần Quang Nhụy lẩm bẩm trong miệng, giật mình kinh hãi, một tay túm lấy Trần Quang Nhụy, giận dữ quát: "Ngươi nói cái gì?! Tiên quân áo trắng đoạt Ân Ôn Kiều? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra!?"
Trần Quang Nhụy bị người phụ nữ lạ mặc váy lụa trắng này kéo lên, còn hò hét om sòm làm cho sợ hãi, nhất thời Trần Quang Nhụy có chút khó hiểu.
Ta bị cướp mất phụ nữ, ngươi gào khóc cái gì?
Bất quá cảm nhận được thực lực cường đại của người phụ nữ mặc váy trắng, Trần Quang Nhụy chỉ có thể giận dữ nói: "Ân Ôn Kiều kia ném tú cầu, bỗng nhiên nhìn thấy một nam tử áo trắng... không, tiên quân áo trắng, hắn tóm lại là vô cùng hoàn mỹ, thiên hạ đệ nhất tuấn mỹ!"
"Bởi vì ta lớn lên quá kém so với hắn, cho nên Ân Ôn Kiều không để mắt đến ta, ngược lại ném tú cầu cho hắn."
"Nghĩ lại... giờ chắc đã bái đường thành thân rồi."
Quan Âm Bồ Tát một mặt kinh hãi, trợn mắt há mồm.
Tiểu Khung ở đây, hơn nữa cái gọi là nam tử tuấn tú thiên hạ đệ nhất... chắc chắn đang nói Sở Hạo rồi!
Ân Ôn Kiều, ném tú cầu cho Sở Hạo?
Hơn nữa, giờ đã bái đường thành thân?!
Quan Âm Bồ Tát ngồi phịch xuống đất, vẻ mặt lộ ra hoảng sợ.
Nàng luôn cảm thấy, sự việc đã vượt quá kế hoạch, toàn bộ kế hoạch đã bị đảo lộn!
Xong rồi, nhân vật quan trọng nhất, cha mẹ của Kim Thiền Tử, tất cả đều bị Sở Hạo sắp xếp cả rồi!
Mà điều làm Quan Âm Bồ Tát kinh hoàng nhất chính là.
Như Lai Phật Tổ, kể cả hai vị Thánh Nhân ẩn sau màn, vậy mà lại không tính được chuyện này.
Đây không chỉ là chuyện xảy ra trên người Sở Hạo, đây là chuyện xảy ra ở nhân vật mấu chốt nhất Ân Ôn Kiều, còn có vô số nhân vật liên quan.
Cho dù Sở Hạo là một biến số, không tính được quá khứ, tương lai hay hiện tại, nhưng bình thường chỉ cần tính đến những nhân vật mấu chốt này, là có thể biết có vấn đề hay không.
Mà bây giờ, chuyện đáng sợ nhất, là không ai phát hiện ra chuyện này.
Lúc Như Lai Phật Tổ đến cũng chỉ nói cho Quan Âm Bồ Tát, hiện giờ Sở Hạo có thể muốn ăn cá.
Thông tin đã bị trì hoãn và tắc nghẽn nghiêm trọng!
Chuẩn Thánh, thậm chí ngay cả Thánh Nhân cũng bị che giấu năng lực tính toán thiên cơ, chuyện này có năng lực đến mức nào mới có thể làm được?
Quan Âm Bồ Tát đột nhiên cảm thấy, mọi việc chỉ sợ không đơn giản như mình tưởng tượng.
"Không được, nhất định phải ngăn cản Sở Hạo kia, nếu không chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn không thể vãn hồi!"
Quan Âm Bồ Tát bật dậy từ dưới đất, ngay cả Trần Quang Nhụy cũng không để ý.
Mà bên kia, Tiểu Khung nghiêng đầu nhìn Quan Âm Bồ Tát chật vật chạy trốn, hô: "Dì ơi, dì còn muốn cá không? Chia cho dì một nửa nhé."
Quan Âm Bồ Tát lảo đảo một cái, suýt thì ngã sấp xuống.
Ta Tào, Quan Âm Bồ Tát bị người ta gọi là dì là lần đầu tiên...
Mà mọi người xung quanh thấy Tiểu Khung lễ phép như vậy, càng thêm tán thưởng.
Nhất là ngư nhân đại thúc, càng lắc đầu tán thưởng, "Cô bé này đáng yêu biết bao, đáng yêu vậy mà còn lễ phép nữa! Cái này mà là con gái nhà ta thì tốt biết bao!"
Tiểu Khung cũng không ở lại lâu, nhiệm vụ Sở Hạo giao đã xong.
Mua cá thôi mà, ta đi được rồi!
Về phần bà dì kia, Tiểu Khung cảm thấy mình có thể ra tay đối phó được, huống chi ca ca mình còn mạnh hơn mình rất nhiều.
Tiểu Khung cũng không lo lắng, xách cá nhảy nhót về phủ Thừa tướng....
Giờ phút này, trong phủ Thừa tướng.
"Đưa vào động phòng!"
Theo mọi người vui mừng hô to, Sở Hạo một mặt mờ mịt tiến vào động phòng Ân Ôn Kiều.
Và đúng lúc này, Sở Hạo cũng nhận được nhắc nhở của hệ thống.
【 Chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ, ta là cha của Kim Thiền Tử! 】
【 Phần thưởng 1: Một trăm triệu năm tu vi! 】
【 Phần thưởng 2: Cửu Tức Phục Khí (Ma cải thần thông) 】
【 Phần thưởng 3: Đã nhận biết được hướng đi của Kim Thiền Tử chuyển thế nguyên thần, vị trí đánh dấu đã điều tra, tùy thời có thể truy tìm 】
Ân Ôn Kiều bên cạnh đội khăn voan đỏ, thẹn thùng ngồi ở mép giường.
Lương thần mỹ cảnh, lại có giai nhân bên cạnh.
Hơn nữa lại là thời khắc động phòng, hình như không làm chút gì thì có lỗi với bản thân?
Ai, bất quá ngược lại mình bị người khác kiếm lời tiện nghi.
Thôi vậy.
Sở Hạo vẻ mặt khẳng khái bi tráng, vô cùng miễn cưỡng định mở khăn voan mềm mại của Ân Ôn Kiều ra.
Mà ngay lúc này, Quan Âm Bồ Tát đã bay đến trên không phủ Thừa tướng.
Nàng từ bên ngoài đã thấy Ân Ôn Kiều và Sở Hạo trong động phòng, trong nháy mắt, Quan Âm Bồ Tát hoàn toàn bị kinh hãi.
Sắp có chuyện lớn rồi!
Kim Thiền Tử xuất thế, vốn dự định muốn để Trần Quang Nhụy thi thể trôi sông, rồi để thuyền phu Lưu Hồng cưỡng chiếm Ân Ôn Kiều.
Nhưng hiện tại Trần Quang Nhụy đã đổi thành Sở Hạo.
Trong tam giới, trừ khi Chuẩn Thánh đích thân đến, nếu không ai có tư cách nói có thể nhấn chìm Sở Hạo xuống sông?
Nhưng mà, đúng lúc Quan Âm Bồ Tát đang muốn xuất thủ ngăn cản, bỗng nhiên con mắt nàng trừng lớn, nàng thấy được một sự việc hoảng sợ vô cùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận