Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1671 Cô Dương: ta vụng trộm đi qua, bảo hộ huynh đệ!

Chương 1671 Cô Dương: ta lén lút đi theo, bảo vệ huynh đệ!
“Cái gì?! Hắn thật sự nói như vậy!”
Giờ phút này, Quan Âm Bồ tát nhìn chằm chằm Cửu Đầu Trùng, vẻ mặt lộ rõ vẻ lạnh lùng và nặng nề.
Cửu Đầu Trùng trong lòng tràn đầy sợ hãi và bất đắc dĩ, không còn cách nào, để có thể hoàn thành nhiệm vụ của Ma tộc, Cửu Đầu Trùng chỉ có thể kiên trì đem các điều kiện mà Ma tộc đưa ra nói hết. Mặc dù hắn biết sau khi nói ra thì Tây Thiên khả năng lớn sẽ không chấp nhận, nhưng cuối cùng vẫn là phải nói.
Sau khi Cửu Đầu Trùng nói ra các điều kiện của Ma tộc, liền nằm bệt ra đất, mấy cái đầu đều rũ xuống, trông vô cùng sợ sệt.
Quan Âm Bồ tát nghiến răng nghiến lợi, “Thật là quá đáng, phong cách làm việc của đám Ma tộc này sao giống với cái tên ngục thần Sở Hạo kia, tội ác tày trời!”
Nếu Sở Hạo ở đây, chắc chắn sẽ nói giúp mình vài câu, đây là do Ma tộc làm, có liên quan gì tới mình đâu? Sao lại liên lụy tới người vô tội chứ?
Đế Thính cùng Quan Âm Bồ tát nhìn nhau, cả hai đều chậm rãi lắc đầu.
Đế Thính cất cao giọng nói: “Chúng ta không thể nào đáp ứng Ma tộc nhiều đồ như vậy, nhiều nhất chỉ có thể xuất ra một nửa......”
Nhưng mà, Quan Âm Bồ tát vội vàng ngăn miệng Đế Thính, “Một phần tư! Không, một phần mười!”
Cửu Đầu Trùng ngây người, oa, ghê vậy sao? Đồ Long đao?! Nơi nào có ai làm ăn như vậy? Bên Ma tộc để ta mở miệng như vậy, ta đã cảm thấy đủ không thể tưởng tượng nổi rồi, hiện tại ngươi há mồm ra là một phần mười, ngươi bảo ta trở về sống kiểu gì hả?
“Cái kia, chúng ta làm vậy có phải hơi không được thật lòng hay không, ý ta là, hiện tại chúng ta dù sao cũng đang cần người ta giúp, ý ta là, nên cho thêm chút ít, không cần lập tức cắt giảm nhiều như vậy......”
Nhưng mà, Quan Âm Bồ tát lại vung tay tát mạnh một cái, hất Cửu Đầu Trùng bay ra ngoài.
“Bảo ngươi đi nói thì đi nói đi, ngươi không có tư cách cò kè mặc cả ở đây!”
Mặc dù Quan Âm Bồ tát hiện tại cần Cửu Đầu Trùng tiện đường truyền lời, nhưng cũng chỉ có thế thôi, không có nghĩa là Quan Âm Bồ tát cần quan tâm Cửu Đầu Trùng cảm nhận thế nào,
Hơn nữa, nhiều đồ như vậy, đem Như Lai bán cũng không đủ.
Cửu Đầu Trùng cũng biết rõ tình cảnh của mình, chỉ có thể khúm núm lui ra.
Sau đó, Cửu Đầu Trùng mang theo tâm trạng lo lắng tột độ, đi đến Ma tộc, đem điều kiện của Quan Âm Bồ tát nói lại.
Vốn ôm quyết tâm liều mạng, thậm chí còn cảm thấy mình có thể bị Cô Dương cùng bóng ma ma xử tội vì làm việc không tốt, đem mình diệt sát.
Nhưng mà, cho đến sau khi Cửu Đầu Trùng nói xong, lại phát hiện bóng ma ma và Cô Dương trước mắt đều không có phản ứng gì đặc biệt dị thường,
Thậm chí, bóng ma ma chỉ do dự một giây, liền nói thẳng: “Cầm đi! Ngày mai mang đến, quá hạn thì gấp đôi!”
Cửu Đầu Trùng ngây người, được lắm, đây chính là kỹ xảo đàm phán giữa các đại lão sao?
Một bên sư tử ngoạm, một bên Đồ Long đao lập tức chém?
Cái này mà vẫn có thể thành sao?
Dù sao đi nữa, Cửu Đầu Trùng coi như là thành công giao nhiệm vụ, nhưng sau đó lại nảy sinh một vấn đề vô cùng quan trọng.
Làm thế nào để có thể hoàn thành giao dịch một tay giao tiền một tay giao hàng này?
Tây Thiên cũng không muốn không công đưa một lượng lớn bảo vật trực tiếp vào nội bộ Ma tộc a, đây không phải là bánh bao thịt đánh chó sao?
Tây Thiên cùng Ma tộc giằng co không xong, cuối cùng, bóng ma ma đưa ra một bài toán: “Của trả về chủ cũ đã nghe chưa?”
“Hả? Ý của ngươi là?” Cô Dương trên mặt lộ vẻ lo lắng.
Sở Hạo trong lòng cười trộm, đương nhiên là đem đồ vật đều cho ta, coi như là vì nước vì dân vậy.
Đương nhiên, bóng ma ma giờ phút này lại tỏ ra vô cùng dũng cảm, mang theo vài phần bi tráng của gió thu hiu hắt, “Để ta thân mang đại phật xá lợi kia cùng tế Tái Quốc Xá Lợi đi, ta đi Tây Thiên kia, đổi lấy pháp bảo ở chỗ đó!”
Cô Dương nghe thấy, kinh hãi: “Không thể được, cái Tây Thiên kia như sài lang hổ báo, quả nhiên là loại ác độc nhắm người mà cắn, ngươi nếu đi, cái Tây Thiên đen ăn đen kia, chẳng phải là sẽ giết cả ngươi sao?
Vậy thì Ma tộc của ta chẳng phải sẽ tổn thất một thành viên đại tướng sao? Không được, tuyệt đối không được! Để ta mạo hiểm cũng không thể để ngươi vào hang hổ!”
Cô Dương quá coi trọng nghĩa khí, có chết cũng không muốn để bóng ma ma gánh chịu nguy cơ to lớn như vậy.
Nhưng, Sở Hạo sao có thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, Tây Thiên cho không nhiều đồ như vậy, nếu mình không đi, ai đi cũng sẽ ngoan ngoãn của về chủ cũ hết a!
Chẳng lẽ Sở Hạo liều sống liều chết, hướng Tây Thiên đòi được nhiều bảo vật như vậy, không phải để làm của hồi môn cho người khác sao?
Dưới sự biện luận theo lý lẽ của bóng ma ma, Cô Dương cuối cùng vẫn không thuyết phục được bóng ma ma.
Bóng ma ma, lại một lần nữa mặc áo giáp, cầm binh khí, vì lợi ích của Ma tộc mà xuất kích!
Mà lại, lại là một lần đi trong nước sôi lửa bỏng nơi tuyệt cảnh, lại còn là điều mà ai cũng có thể nghĩ đến, Tây Thiên rất có thể sẽ giở trò đen ăn đen.
Nhưng mà, bóng ma ma vẫn đi, đi mà không hề do dự, vì lợi ích của Ma tộc, vì có thể no bụng...... khụ khụ, để Ma tộc chuyển bại thành thắng.
Cô Dương nhìn bóng lưng bóng ma ma một mình rời đi, ánh mắt Cô Dương đều mang vẻ cô đơn, mình khi nào mới có thể giống như bóng ma ma, trí dũng song toàn, gan dạ hơn người như vậy?
Hiện tại thân phận Đại nguyên soái của mình, ngược lại lại đang hạn chế chính mình, mình đã sớm mất đi sơ tâm năm nào, mất đi cái ngạo khí khiến mọi người quỳ kiếm phong phía dưới!
Cô Dương thở dài, nhìn bóng lưng của bóng ma ma, ánh mắt Cô Dương hiện lên vẻ kiên định,
Lần này, sẽ không để một mình ngươi lại đơn độc tác chiến nữa,
Huynh đệ, cùng trời cuối đất, ta cùng ngươi xông xáo!
Huynh đệ, hang hổ đầm rồng, chúng ta cùng nhau gánh chịu!
Cô Dương quay người rời đi.
Hắn nào biết, ý nghĩ đột phát lén lút theo sau này của mình, lại thấy một cảnh tượng mà cả đời này mình không dám nghĩ tới!
Rất nhiều lúc, ngoài ý muốn thường đến rất nhanh như vậy,
Tựa như là chỉ sớm tan tầm về nhà, đột nhiên thấy Lão Vương trong tủ quần áo, Lão Vương ở cục nóng điều hòa, còn có Lão Vương ở dưới giường...vậy mới là có chuyện.
Đương nhiên, đó là chuyện sau này, tạm thời không nhắc đến.
“Tướng quân mời vào bên trong.”
Cửu Đầu Trùng cung kính đón bóng ma ma tiến vào địa điểm giao dịch cùng Tây Thiên.
Đây cũng là một nơi đất tốt về phong thủy, ngay trên di chỉ của tộc Nghiệt Long, quả nhiên là một chỗ bằng phẳng.
Ở chỗ này, ngồi không quá ba trăm đao phủ thủ, cũng không cần hơi một tí đã lo lắng bị chén nước làm hiệu diệt.
Sở Hạo liếc nhìn Cửu Đầu Trùng, rồi nghi ngờ hỏi: “Vì sao chọn ở nơi này? Ngươi phải biết, cái nơi hỏa bạo thế này, vạn nhất bị một tên ngục thần nào đó có ý đồ khác để mắt tới thì toi cơm cả lũ.”
Cửu Đầu Trùng cười hắc hắc, “Ngài yên tâm, nơi này là di chỉ của tộc Nghiệt Long, vô cùng kín đáo, cái tên ngục thần Sở Hạo không biết thì thôi, biết cũng không dám tới, cho nên các ngươi cứ yên tâm mà giao dịch.
Tây Thiên hôm nay cũng đã nói rõ, chỉ để Quan Âm Bồ tát đến đây, tuyệt đối không xuất hiện người thứ ba phá đám, đôi bên mỗi người một tay giao tiền, một tay giao hàng, giao xong liền đi, tuyệt đối không dừng lại.”
Sở Hạo nội tâm giật nhẹ khóe miệng, ngươi sắp xếp chu đáo thế này, rốt cuộc kỳ vọng chúng ta có thể giao dịch thành công tới mức nào? Ngay cả bản thân ta cũng không mấy kỳ vọng đó!
Bất quá không sao, sớm muộn gì ta cũng vớt sạch thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận