Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 873: chỉ cần cái cuốc vung thật tốt, không có góc tường đào không ngã

Chương 873: chỉ cần cái cuốc vung thật tốt, không có góc tường nào đào không đổ.
Trấn Nguyên Tử có thể cảm nhận được trong thân thể mình ẩn giấu một nguồn sức mạnh cực kỳ quan trọng, đột nhiên bị chém đứt! Rồi bỗng nhiên, Trấn Nguyên Tử nhìn thấy trước ngực mình Phù Triện vỡ vụn ra, Trấn Nguyên Tử trừng to mắt, con ngươi chấn động! Xảy ra chuyện rồi! Xảy ra chuyện lớn rồi! Ngay lúc vừa rồi, Trấn Nguyên Tử cảm nhận được cây quả Nhân sâm bị xô ngã! Cả đời tu hành của Trấn Nguyên Tử có thể nói đều nằm ở cây quả Nhân sâm này. Nếu cây quả Nhân sâm bị đạp đổ, vậy đừng nói đến chuyện Trấn Nguyên Tử thành thánh, hiện tại ngay cả Trấn Nguyên Tử cũng sẽ phải hứng chịu sự phản phệ kịch liệt! Quả nhiên, ngay sau một giây, Trấn Nguyên Tử cảm thấy trong cơ thể mình tựa như có trái tim nổ tung, đột ngột phun ra một ngụm máu tươi! Máu tươi bắn xa hơn ba trượng, thậm chí còn rơi trúng người Nguyên Thủy Thiên Tôn. Bốn mươi sáu đệ tử của Trấn Nguyên Tử đột nhiên hoàn hồn, thấy sư phụ mình bỗng nhiên thổ huyết, trong lúc nhất thời bốn mươi sáu đệ tử đều luống cuống tay chân tiến lên đỡ lấy Trấn Nguyên Tử: "Sư phụ, sư phụ người làm sao vậy!" "Sư phụ sao nghe đạo lại thổ huyết? Chuyện gì xảy ra vậy!" "Sư phụ, người không sao chứ?"
Nguyên Thủy Thiên Tôn lúc này mới ngừng giảng đạo, từ từ mở mắt, thấy bộ dạng Trấn Nguyên Tử như vậy, Nguyên Thủy Thiên Tôn thản nhiên nói: "Trấn Nguyên Tử đạo hữu, ngươi không sao chứ?" Trấn Nguyên Tử lấy cây quả Nhân sâm làm gốc rễ thành đạo, bây giờ cây quả Nhân sâm khẽ đảo, Trấn Nguyên Tử chỉ cảm thấy tu vi sụt giảm! Trấn Nguyên Tử trước tiên nghĩ đến việc có người thừa lúc mình rời đi, trực tiếp trộm nhà, định mắng ra miệng, nhưng Trấn Nguyên Tử còn chưa kịp nói thì lại đột ngột phun ra một ngụm máu tươi: "Oa!!!" Tu vi của Trấn Nguyên Tử nhanh chóng giảm xuống. Hắn vốn là Chí Tôn đại năng, giờ phút này tu vi phi tốc tụt giảm, vậy mà rất nhanh đã xuống Chuẩn Thánh thất chuyển, mà dư thế không giảm, còn đang tiếp tục nhanh chóng tụt lại. Mãi đến khi rơi xuống đến trung giai Chuẩn Thánh, lúc này Nguyên Thủy Thiên Tôn mới như vừa kịp phản ứng, Nguyên Thủy Thiên Tôn vội vàng xuất thủ giúp Trấn Nguyên Tử dừng tốc độ hạ thấp tu vi, để Trấn Nguyên Tử có thể giữ lại cảnh giới trung giai Chuẩn Thánh.
Nguyên Thủy Thiên Tôn nhíu chặt mày, hết sức lo lắng nhìn Trấn Nguyên Tử: "Trấn Nguyên Tử đạo hữu, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, vì sao tu vi ngươi lại tụt nhanh đến mức này?" Trấn Nguyên Tử tuy được cứu tu vi, nhưng trong lòng lại tràn đầy sự bi phẫn và giận dữ! Trước tiên, Trấn Nguyên Tử nghĩ đến việc mình bị Nguyên Thủy Thiên Tôn gài bẫy, hắn dùng kế điệu hổ ly sơn này, vậy mà ngấm ngầm xô ngã cây nhân sâm của mình! Nhưng Trấn Nguyên Tử lại rất rõ ràng, trước mắt vị này là Thánh Nhân, còn mình đã rớt khỏi đội ngũ Chí Tôn đại năng. Nói câu khó nghe, tu vi hiện tại của mình chỉ sợ còn không bằng đệ tử bên cạnh Nguyên Thủy Thiên Tôn. Mặc dù Trấn Nguyên Tử nghi ngờ Nguyên Thủy Thiên Tôn dùng kế điệu hổ ly sơn, đạp đổ cây quả Nhân sâm, nhưng với tính cách của Trấn Nguyên Tử, trong tình cảnh bây giờ, tuyệt đối không thích hợp mở miệng chất vấn. Ít nhất, bây giờ mình hoàn toàn không xứng! Mặt Trấn Nguyên Tử âm trầm, trên mặt đều là vẻ giận dữ: "Cây nhân sâm của ta bị kẻ xấu đẩy ngã rồi!"
Trấn Nguyên Tử vừa dứt lời, bốn phía xôn xao, bốn mươi sáu đệ tử của Trấn Nguyên Tử trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ. Bọn họ làm sao không biết cây quả Nhân sâm quan trọng đến mức nào đối với sư phụ mình, việc cây bị đổ cơ bản cũng là hủy đi gốc rễ thành đạo của Trấn Nguyên Tử rồi! Ngay cả lông mày Nguyên Thủy Thiên Tôn cũng lập tức nhíu chặt, lạnh lùng: "Trấn Nguyên Tử đạo hữu, ngươi và ta từ trước đến nay đều là hảo hữu, lần này lại có kẻ xấu thừa lúc ngươi đến đây nghe đạo, đạp đổ cây quả Nhân sâm, thật sự là dụng ý khó lường!" "Đạo hữu đừng vội, để ta quay lại thời không cho ngươi, lôi kẻ đạp đổ cây quả Nhân sâm ra!" Trên mặt Nguyên Thủy Thiên Tôn lộ vẻ tức giận, nhìn như một người bạn hết lòng giúp đỡ. Nhưng Nguyên Thủy Thiên Tôn làm bộ quay lại thời không, đã thấy không chút dấu vết quá khứ và tương lai. Nguyên Thủy Thiên Tôn kinh ngạc: "Sao lại thành ra thế này? Trong Tam Giới Lục Đạo, lại có người có thể ngăn cản ta dò xét?"
Đáy mắt Trấn Nguyên Tử lóe lên một tia lạnh lẽo, hắn hết sức nghi ngờ Nguyên Thủy Thiên Tôn đang gặp dịp thì chơi. Nhưng không còn cách nào, bây giờ người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Trấn Nguyên Tử giấu oán hận trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Vô luận thế nào, Nguyên Thủy Thiên Tôn, ta ở Ngũ Trang Quan gặp kiếp nạn này, Hỗn Nguyên Đạo Quả cũng nghe không được." "Chúng đệ tử, mau theo ta về quan đi!" Các đệ tử của Trấn Nguyên Tử nhao nhao đứng dậy, nhưng đại đệ tử Ngọc Nguyên Tử của Trấn Nguyên Tử lại không hề nhúc nhích. Trấn Nguyên Tử trừng lớn mắt: "Nghiệt đồ, ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không mau theo ta xuống dưới!" Đây chính là đại đệ tử mà Trấn Nguyên Tử yêu quý nhất, hai quả nhân sâm bắt đầu chín, một trong hai quả là cho hắn, có thể thấy được Trấn Nguyên Tử yêu thương hắn nhường nào. Hắn cũng là đệ tử có tu vi cao nhất trong đám đệ tử của Trấn Nguyên Tử, đã gần đạt tới cảnh giới cao giai đại năng, chỉ còn thiếu một bước. Bây giờ, tu vi của Trấn Nguyên Tử thụt lùi, vậy mà ngược lại đã không bằng đại đệ tử này.
Ngọc Nguyên Tử sắc mặt bình tĩnh, vẫn cung kính nói: "Sư phụ chớ hoảng sợ, bây giờ cây quả Nhân sâm đã đổ rồi, chúng ta trở về cũng vô dụng." "Vừa rồi nghe Hỗn Nguyên Đạo Quả, con cũng có chút đốn ngộ, thường nói, quân tử giúp người hoàn thành ước vọng, con muốn ở lại chỗ Nguyên Thủy Thiên Tôn này, nghe thêm chút nữa, tranh thủ sớm ngày đột phá." "Đến lúc đó, sư phụ có gì cần dùng, đệ tử mới có thể giúp được không phải sao?" Ngọc Nguyên Tử khi nói chuyện vẫn khiêm tốn cung kính, nhưng trong lời nói có ẩn ý, Trấn Nguyên Tử đã nghe rõ ràng. Ngọc Nguyên Tử biết sư phụ nhà mình đã suy giảm tu vi đến mức còn kém hơn cả mình, thêm vào đó Nguyên Thủy Thiên Tôn trước đó đã đủ kiểu lấy lòng hắn. Nguyên Thủy Thiên Tôn xưa nay không loạn đào góc tường, hắn trước nay luôn quan niệm tu luyện quý tinh bất quý đa, thà thiếu không ẩu. Ngọc Nguyên Tử làm đệ tử dưới trướng Trấn Nguyên Tử, tuy được yêu thương nhưng tài nguyên không đủ, mà Ngọc Nguyên Tử bây giờ còn thiếu một bước trở thành Chí Tôn đại năng. Một sự yêu thương từ trung giai Chuẩn Thánh tính là cái rắm gì? Nếu có thể bái vào Thánh Nhân danh nghĩa, tu vi đột phá chỉ là chuyện trong tầm tay! Ngọc Nguyên Tử cung kính bái Nguyên Thủy Thiên Tôn một lễ, lễ bái sư đồ.
Nguyên Thủy Thiên Tôn cười vuốt râu: "Không cần đa lễ." Ngọc Nguyên Tử mỉm cười, cười rất vui vẻ, đến mức khiến Trấn Nguyên Tử cũng phải sửng sốt. Năm xưa ở Hồng Hoang, Ngọc Nguyên Tử bị người truy đuổi giết ở Linh Sơn ngọc tủy Hồng Hoang, suýt nữa hóa thành chất dinh dưỡng tu vi của người khác, may mắn được Trấn Nguyên Tử cứu giúp. Lúc đó bái vào môn hạ của mình, Ngọc Nguyên Tử cũng cười vui vẻ như vậy. Phản bội! Đến mức đột ngột như vậy! Trấn Nguyên Tử đột nhiên lại bị một ngụm máu tươi xông lên đầu, phun ra ngoài! Ngọc Nguyên Tử không tránh né, tùy ý máu tươi của Trấn Nguyên Tử bắn lên người mình, rơi xuống mặt đất trước mặt. Ngọc Nguyên Tử vẫn cười cung kính dịu dàng, như một quân tử khiêm tốn. Trấn Nguyên Tử ngã xuống đất, hữu khí vô lực giơ tay chỉ vào Nguyên Thủy Thiên Tôn. Lúc này hắn đã hiểu vì sao Nguyên Thủy Thiên Tôn lại khua chiêng gióng trống, đồng ý liên thủ với Tây Thiên, ra tay với mình. Thì ra Nguyên Thủy Thiên Tôn nhắm đến đồ đệ mà mình đã dày công bồi dưỡng bao năm!
Bạn cần đăng nhập để bình luận