Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1223 ta đã ăn nói khép nép, còn muốn ta như thế nào

Chương 1223: Ta đã ăn nói khép nép, còn muốn ta thế nào? Giết người, còn muốn tru tâm! Tây Thiên vì không để Sở Hạo có bạn bè đến giúp đỡ, phong bế tất cả khả năng bạn bè đến chỗ Sở Hạo. Mà để Sở Hạo không có đường đào tẩu, Tây Thiên đặc biệt huy động nhân lực, toàn bộ Tây Thiên dốc toàn bộ lực lượng. Vốn tưởng rằng đây là cục diện chắc chắn giết chết Sở Hạo, nhưng vực sâu chi môn vừa mở, lại trở thành bắt đầu cuộc sống bi thảm của Tây Thiên! Chuẩn Đề hiện tại cũng đầu óc trống rỗng, đến cùng đã xảy ra chuyện gì? Ta không phải đến săn giết Sở Hạo sao? Hiện tại sao biến thành ta mang theo mọi người Tây Thiên đến đưa cơm? Hay là cho Ma tộc từ trong vực sâu lao ra ăn cơm, hay là đút tận trong miệng kiểu đó! Đến cùng là nơi nào xuất hiện vấn đề, sao lại đột nhiên như vậy? Sở Hạo một bên lôi kéo tiểu tỷ tỷ Mị Ma chơi, vừa nói với Chuẩn Đề: “Cho ngươi cơ hội ngươi không còn dùng được, nếu không, ta cho ngươi thêm một cơ hội?” Chuẩn Đề giật nảy mình, cái này mẹ nó lại cho cơ hội chẳng lẽ thật muốn đem chính mình cũng trộn vào?! Chuẩn Đề nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Sở Hạo, mặc dù cực độ muốn tiêu diệt Sở Hạo, nhưng lý trí nói với Chuẩn Đề, nếu động vào Sở Hạo thì con ma vật đặc thù phía trên vực sâu kia thật có thể thuận dây lưới mà tìm đến mình. Muốn giết Sở Hạo, có lẽ có thể để người khác động thủ, tại sao phải tự mình động thủ? Giết Sở Hạo quan trọng, hay là cái mạng nhỏ của mình quan trọng? Chuẩn Đề trong lòng đã có quyết định, không cần Sở Hạo nói thêm một câu nào nữa, Chuẩn Đề Thánh Nhân đã đưa ra quyết định: “Trở về, về Tây Thiên Linh Sơn, không nên ở chỗ này lưu lại!” “Tên ngục thần Sở Hạo này mở ra vực sâu chi môn, đem tam giới chúng ta đẩy vào chỗ chết, ta trở về bẩm báo với Đạo Tổ, hắn hẳn phải chết không nghi ngờ!” “Phật ta từ bi, chúng ta bây giờ phải lấy tính mạng sinh linh tam giới làm trọng, bảo vệ mình tính mạng, mới có thể tốt hơn bảo hộ sinh linh.” “Ta tuyên bố, rút lui! Bây giờ lập tức về Tây Thiên đi, bọn ma vật này giao cho các ngươi tiêu diệt!” Chuẩn Đề nói xong, tại chỗ biến mất, trượt! Nói thật, vực sâu chi môn chuyện lớn như vậy, Chuẩn Đề chính mình cũng không quyết định chắc chắn được, hiện tại hắn nhất định phải đi tìm Đạo Tổ, để Đạo Tổ đóng lại cánh cổng này. Nếu không thì về sau Tây Thiên liền phải đối mặt với nguy cơ bị ma vật săn giết. Thậm chí về sau Tây Thiên còn phải ở dưới uy hiếp của Ma tộc để Tây Du, cái này mẹ nó ai chịu nổi? Chuẩn Đề hiện tại biết năng lực gây sự của Sở Hạo trâu bò đến mức nào. Vì không để Chuẩn Đề săn giết chính mình, Sở Hạo không chút khách khí đem cả thế giới kéo xuống chôn cùng. Nói đúng ra, tính mạng của Chư Thiên Thần Phật sau này đều phải đứng trước nguy hiểm! Trước khi đi, Chuẩn Đề Thánh Nhân còn quay đầu trừng Sở Hạo một cái. Nếu ánh mắt có thể giết người, Sở Hạo chết một vạn lần cũng không quá đáng. Sở Hạo bị Chuẩn Đề nhìn chằm chằm một cái, không khỏi vô tội lắc đầu: “Đừng nhìn ta như vậy, ta thật không có ý định giết người của Tây Thiên các ngươi, mọi người sống chung hòa bình không tốt sao?” “Chuẩn Đề, chúng ta đều lùi một bước được không, ta về sau đoạt Tây Thiên ngươi thì ôn nhu một chút, ngươi cũng đừng xoắn xuýt mãi về chuyện thế giới lưu ly nữa, nói thế nào? Ta rất có thành ý...... Ấy ấy ấy, đừng đi chứ!” Sở Hạo còn chưa nói xong, Chuẩn Đề đã giận đến chịu không được, đi thẳng. Cái này mẹ nó cũng gọi là lùi một bước sao? Sở Hạo một mặt bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn chư phật lâm vào khổ chiến, nói: “A, thật không trách ta, chiến tranh tàn khốc, người quyết định chiến tranh không phải ta mà là Thánh Nhân nhà các ngươi không muốn ngưng chiến.” “Ta thật đã ăn nói khép nép, các ngươi còn muốn ta thế nào?!” Chư phật: huyết áp tăng vọt! Ăn nói khép nép? Nhân ngôn không?! Ngươi mẹ nó còn thiếu một chân giẫm lên mũi to của Chuẩn Đề mà nói 'đệ đệ thối', ngươi còn lời gì không dám nói? Nhưng, mặc dù chư phật sinh khí, cũng không ai dám chủ động đi giết Sở Hạo, những Chư Thiên Phật Đà kia nhận lệnh của Chuẩn Đề, mặc dù cũng muốn giết Sở Hạo, nhưng cũng không ai nguyện ý động thủ. Thánh Nhân còn muốn chạy trốn, tự mình động thủ chẳng phải là cũng sẽ xảy ra chuyện? Mọi người tới giết Sở Hạo mục đích, chẳng phải là sợ chết sao? Hiện tại phía sau Sở Hạo, trong cánh cửa vực sâu kia, một đôi con mắt làm Thánh Nhân cũng phải cảm thấy sợ hãi vẫn còn đó, ai đi qua đều phải chết a! Nhiên Đăng Cổ Phật: “Hôm nay nếu để tên này chạy trốn, sinh linh tam giới sẽ phải đối mặt với tai kiếp không có hồi kết!” Như Lai phật tổ: “Nhiên Đăng Cổ Phật, hay là ngươi đi?” Nhiên Đăng: “Minh kim thu binh, dẹp đường hồi phủ!” Như Lai: “……” Chiến trường thay đổi trong nháy mắt, một chút cơ hội để Phật Đà bọn họ suy tính cũng không có, trong quá trình chư phật chống cự ma vật, tiếng kêu thảm thiết vang lên không ngừng: “Đáng chết, bọn ma vật giấu trong bóng tối sao lại mạnh đến vậy? Đáng chết, hai vị Phật Đà thực lực Chuẩn Thánh của chúng ta chết rồi!” “Mau lui lại, đều giết không được Sở Hạo, chúng ta còn ở lại đây làm gì? Mau đi thôi!” “Vô Lượng Kim Quang Phật, cẩn thận......!! Xong rồi, Kim Quang Phật đi rồi, mọi người về nhà ăn tiệc thôi.” “Hôm nay ngươi ăn ta, ngày mai ta ăn hắn, ngày kia không biết đến nhà ai......” Như Lai phật tổ và Nhiên Đăng Cổ Phật nghe bên tai tiếng kêu thảm thiết không ngớt, không khỏi sắc mặt tối sầm. Rõ ràng thực lực và số lượng Tây Thiên đều vượt xa đám ma vật này, sao đánh lại thành ra như không còn tác dụng vậy? Đây chính là thực lực Ma tộc vực sâu sao? Như Lai và Nhiên Đăng đều biết rõ nếu tiếp tục chờ đợi, ma vật bị hấp dẫn từ trong cánh cửa vực sâu sẽ càng lúc càng nhiều, đến lúc đó bị thiệt chỉ có Tây Thiên. Thôi được rồi, cứ vậy đi, hủy diệt thì nhanh. “Rút lui!” Theo hiệu lệnh của Nhiên Đăng Cổ Phật và Như Lai phật tổ, chư phật tranh thủ thời gian liền dẹp đường hồi phủ. Lúc bọn họ tới thật sự hăng hái, đúng như thiếu niên, nhưng bây giờ lại đầy bụi đất, không làm được chuyện gì, nghênh ngang đến, xám xịt trở về. Vạn vạn đội mất mặt! Nhưng rõ ràng bây giờ cũng không phải lúc cân nhắc thể diện, chư phật Tây Thiên chỉ hận cha mẹ không sinh thêm cho mình mấy cái chân, bay cho nhanh! Nhưng, bọn họ lại hoảng sợ phát hiện một vấn đề. “Tào, đám ma vật kia đuổi theo kìa, đáng chết, bọn chúng sao kiên trì thế!” “Không thể nào, cái này còn muốn đuổi, chúng ta ba ngàn chư phật, vô tận cường giả, tại sao lại bị một đám ma vật như vậy đuổi theo chạy?” “Gặp Phật Đà, ăn chắc Phật Đà?” Nhiên Đăng Cổ Phật thật ra hoàn toàn có thực lực xuất thủ ngăn cản đám ma vật này, nhưng ông luôn cảm thấy không cần thiết lắm, hoặc có thể nói là, ông luôn có cảm giác nguy cơ, đám ma vật này trí thông minh vượt xa người thường, nhìn ma vật bị giết lung tung trong đại trận vừa nãy là biết, nhỡ tự mình ra tay mà bị ma vật nào đó đánh lén, chẳng phải sẽ khiến Tây Thiên rơi vào tình cảnh không thể cứu vãn? Dù sao Phật Đà hi sinh cũng không nhiều, coi như là kiểm nghiệm ai xui xẻo thôi. Người của Tây Thiên, xám xịt bỏ đi. Mà Sở Hạo, đang vui vẻ nhìn bóng ma bên cạnh, trên mặt đầy nụ cười từ ái của người cha: “Không hổ là ma vật ta chọn, lĩnh được chân truyền của ta, chiêu này đục nước béo cò coi như không tệ.” Sở Hạo liếc qua đám ma vật đang bị dẫn đi một số lượng lớn, còn mình thì ẩn nấp tung tích, bay về hướng Thiên Đình. Rất lâu rồi chưa về Thiên Đình, cũng là lúc nên trở về một chuyến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận