Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 1484 gặp lại cho nên địch, Ngũ Trọc Ác Thế phục kích

Chương 1484: Gặp Lại Kẻ Địch, Ngũ Trọc Ác Thế Phục Kích
Sau khi hàn huyên một hồi tại chấp pháp đại điện cùng Giao Ma Vương, xác nhận một số chuyện, Sở Hạo mới quay người rời đi.
Sở Hạo hóa thành ánh sáng cầu vồng, đến biển Nam Dương, một đường tiến lên, cho đến trên Lạc Già Sơn, đụng vào Tử Trúc Lâm.
Nơi này vốn là đạo tràng của Quan Âm Bồ Tát, Sở Hạo tự nhiên biết rõ, nhưng hôm nay hiển nhiên không tầm thường.
Sở Hạo cảm nhận được khí tức rình mò xung quanh, không khỏi khẽ nheo mắt, bên trong Tử Trúc Lâm khí tức hỗn tạp, hơn nữa còn ẩn chứa một cỗ khí tức cường đại, hiển nhiên, Tây Thiên đã sớm chuẩn bị.
Bất quá, Sở Hạo cũng không hề sợ hãi, cất bước về phía trước, ánh mắt đạm mạc.
Nhưng mà, khi Sở Hạo bước vào bên trong Tử Trúc Lâm, chợt phát hiện không khí xung quanh phảng phất như ngưng trệ, giữa thiên địa, nhiều thêm một phần khí tức quỷ dị, tựa như có ánh mắt thần từ bốn phương tám hướng chiếu thẳng vào người Sở Hạo, loại cảm giác phảng phất muốn nhìn thấu từ trong ra ngoài này, Sở Hạo không phải lần đầu tiên cảm nhận.
Trước đây, khi đối mặt Hứa Cửu Chi, lúc đó Sở Hạo mới vừa tấn thăng Chuẩn Thánh, liền đã cảm nhận được loại cảm giác phảng phất có thể xâm nhập vào bên trong nhìn thấu.
Sở Hạo lạnh lùng nhìn Tử Trúc Lâm trước mặt, lạnh lùng nói vào không gian trống:
"Không ngờ lại nhìn thấy ngươi ở chỗ này? chó nhà có tang."
Tử Trúc Lâm vẫn tĩnh mịch một mảnh.
Sở Hạo lại nheo mắt, chậm rãi lấy ra Thí Thần Thương, "Mặc dù không biết vì sao ngươi ở chỗ này, bất quá chúng ta hiển nhiên là địch không phải bạn. Vậy thì..."
"Phá!"
Thí Thần Thương của Sở Hạo đột nhiên xuất thủ, vô cùng mênh mông linh khí rót vào bên trong Thí Thần Thương, đánh ra một kích phảng phất như có thể nuốt hết cả thế giới.
Nhưng mà, một kích cường đại như thế đánh vào trong Tử Trúc Lâm, lại không hề gây ra bất kỳ phản ứng nào, thậm chí ngay cả một cây trúc tía bên trong Tử Trúc Lâm cũng không bị lay động.
Cái này mẹ nó có chút kỳ lạ đi...... Khóe miệng Sở Hạo không khỏi co rút một chút, trong lòng càng thêm cảnh giác.
Bốn phía tĩnh mịch một mảnh.
Bất quá, rất nhanh liền có một thanh âm trầm thấp thô kệch như tiếng dã thú truyền đến:
"Ngục Thần các hạ, nhiều năm không gặp, vẫn tính tình nóng nảy như thế, nhưng lại không biết, ngươi lấy đâu ra dũng khí?"
Một giây sau, trước mặt Sở Hạo, không gian vặn vẹo.
Một con linh thú với tướng mạo vô cùng thần kỳ đặc thù xuất hiện trước mặt Sở Hạo.
Đây là một con vật có đầu hổ, độc giác, tai chó, thân rồng, đuôi sư tử, kỳ lân thụy thú, trông như rồng mà không phải rồng, như hổ mà không phải hổ, như sư tử không phải sư tử, như kỳ lân mà không phải kỳ lân, như chó không phải chó, còn mọc ra một cái độc giác, sinh vật "chín không giống".
Nhưng, hắn lại có một cái tên vô cùng vang dội.
"Đế Thính, đã lâu không gặp." Sở Hạo nhìn chằm chằm linh thú trước mặt, híp mắt, cảnh giác vô cùng.
Không sai, lúc này đứng trước mặt Sở Hạo, chính là Đế Thính, linh thú cường đại dưới trướng Địa Tạng Vương Bồ Tát, một thành viên của Ngũ Trọc Ác Thế năm xưa.
Địa Tạng Vương Bồ Tát cường đại cỡ nào tự nhiên không cần nhiều lời, đó chính là tồn tại trấn áp toàn bộ Ngũ Trọc Ác Thế, tuyệt đối là chí cường giả Tam Giới Lục Đạo.
Mà Đế Thính thân là tâm phúc của Địa Tạng Vương Bồ Tát, thực lực cường đại cũng đã vượt quá sức tưởng tượng của Sở Hạo.
Cho dù Sở Hạo hiện tại không phải là Ngô Hạ A Mông của ngày xưa, nhưng với thực lực hiện tại, Sở Hạo đối với thực lực của Đế Thính cũng có chút không nắm chắc, chỉ biết đây là một cường địch.
Ít nhất đã đạt tới cường địch cao giai Chuẩn Thánh!
Năm đó Ngũ Trọc Ác Thế sở dĩ bị phá hủy, là bởi vì Sở Hạo lợi dụng Minh Hà Huyết Hải tiến công Ngũ Trọc Ác Thế, hơn nữa còn có thêm Sở Hạo triệu hồi Thông Thiên Giáo Chủ, Tử Kim Long Hoàng các cường giả hỗ trợ, mới khiến Địa Tạng Vương hoàn toàn cô lập, từ đó để Minh Hà Huyết Hải phá vỡ Ngũ Trọc Ác Thế.
Nhưng, Sở Hạo chưa từng cho rằng lực lượng của mình đủ sức để đối đầu với Địa Tạng Vương Bồ Tát và Đế Thính.
Sau khi mất đi nhiệm vụ trấn áp Ngũ Trọc Ác Thế, thế lực của Địa Tạng Vương Bồ Tát biến mất không tăm tích, trong Tam Giới không thể tìm thấy, việc này khiến Sở Hạo vô cùng nghi hoặc.
Dù sao, Tam Giới Lục Đạo nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, một thế lực khổng lồ như thế không thể nào đột nhiên biến mất.
Nhưng, quả thực là dù Sở Hạo có tìm kiếm như thế nào cũng không tìm ra dấu vết gì.
Mãi cho đến trước một hồi, bắt được Huệ Tràng Phật, đồng thời cầm tù trong địa lao, trải qua thẩm vấn, Sở Hạo trong lòng mới mơ hồ có một vài suy đoán.
Tây Thiên, quả thực có một nơi không ai biết, nhưng lại có một đại thế giới cường đại tồn tại, hơn nữa đại thế giới này có thể ẩn chứa rất nhiều cường giả.
Trong đó, bao gồm cả Huệ Tràng Phật từ viễn cổ bắt đầu bế quan, đến gần đây mới xuất hiện, tu luyện linh hồn chi lực.
Còn có thế lực của Địa Tạng Vương Bồ Tát sau khi Ngũ Trọc Ác Thế bị phá, có lẽ cũng đã chạy tới chỗ đó.
Cái tên của nơi đó từ lâu đã vang vọng như sấm bên tai, và nó là một mắt xích quan trọng trong kế hoạch bá quyền Tam Giới của Tây Thiên.
Bất quá, vẫn cần xác nhận thêm, đương nhiên, chẳng mấy chốc sẽ có cơ hội tiếp xúc.
Hiện tại, Sở Hạo nhất định phải đối mặt với Đế Thính trước mắt, đây là một kẻ địch mạnh mẽ mà Sở Hạo chưa từng gặp.
Đôi mắt của Đế Thính như xuyên thủng tất cả nhìn chằm chằm Sở Hạo, giọng nói lạnh lẽo dị thường,
"Ngục Thần Sở Hạo, mấy năm trước gặp ngươi, ngươi vẫn chỉ là một Chuẩn Thánh mới tấn thăng, khi đó ngươi đã khuấy động phong vân, thậm chí liên kết Minh Hà Huyết Hải công phá Ngũ Trọc Ác Thế."
"Lúc đó ta nên xin Địa Tạng Vương giết ngươi, chỉ tiếc lần đó chung quy lại không ra tay."
"Không ngờ chỉ vài năm không gặp mà thôi, ngươi đã trở thành người đứng đầu một chấp pháp đại điện có sức mạnh cơ hồ ngang với Minh Hà Huyết Hải, mà thậm chí bản thân ngươi cũng đã tấn thăng tới ngũ chuyển đỉnh phong Chuẩn Thánh."
"Tây Thiên thật sự là quá coi thường ngươi, Địa Tạng Vương cũng quá coi thường ngươi, thả hổ về rừng lưu họa, mới đưa đến hôm nay."
"Bất quá, lần này, ngươi không thoát được đâu."
Trong đôi mắt Đế Thính, có sát ý vô tận lóe lên, Sở Hạo chỉ bị nhìn chằm chằm cũng giống như bị hàn băng vùng cực địa cắt đứt thân thể, dù thân thể Sở Hạo có mạnh mẽ cũng không khỏi có chút khó chống cự.
Thực lực Đế Thính, quả thực so với Sở Hạo mạnh hơn rất nhiều.
Nhưng điều này không khiến Sở Hạo cảm thấy sợ hãi.
Ngược lại, Sở Hạo cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, thực lực bản thân đã đạt đến ngũ chuyển đỉnh phong, chỉ còn thiếu một bước lâm môn.
Trước giờ chưa từng gặp đối thủ mạnh mẽ như vậy, dù biết Đế Thính đã đứng ở cảnh giới cao giai Chuẩn Thánh, điều đó chỉ càng khiến Sở Hạo thêm hưng phấn!
Sở Hạo nắm chặt Thí Thần Thương, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Đế Thính,
"Ta liền đứng ở chỗ này, không cần trốn, cũng không cần lùi!"
"Ngươi muốn chiến, thì chiến, sao phải nói nhiều lời vô nghĩa!"
Việc Tây Thiên bắt Tôn Ngộ Không đến Tử Trúc Lâm, lại để Đế Thính mai phục ở đây, rõ ràng là đã có sự chuẩn bị mà đến, tính kế Sở Hạo.
Sở Hạo cũng biết, lần này là kiếp nạn của mình, không thể trốn tránh.
Không trốn được, dứt khoát không trốn!
Vừa vặn, đã quá nhiều năm không cùng cường địch chiến đấu, từ trước đến nay toàn dựa vào hãm hại lừa gạt, Sở Hạo rốt cục cũng có cơ hội ác chiến, Sở Hạo cũng hoàn toàn không kháng cự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận