Tây Du: Người Ở Thiên Đình, 9 Giờ Tới 5 Giờ Về

Chương 796: tại xét nhà trên con đường, càng chạy càng xa

Chương 796: Trên con đường đi xét nhà, càng chạy càng xa, cuối cùng sư phụ tiện nghi vẫn là biến thành công cụ hình người.
Kỳ thật cho dù Thông Thiên Giáo Chủ không đến, thái dương tâm nham này cũng nhất định phải để sư phụ tiện nghi giải khai cấm chế. Nếu sư phụ không lấy ra dùng, vậy thì không có chút ý nghĩa nào.
Thông Thiên Giáo Chủ nhìn chằm chằm Sở Hạo, vẻ mặt đầy phiền muộn, "Ngươi khẳng định muốn chứ?"
Sở Hạo cũng mặt mũi tràn đầy phiền muộn, "Ngươi nhìn ta có phải loại người để đồ tiện nghi không chiếm không? Thái dương tâm nham này nói ít cũng là cực phẩm tiên thiên linh bảo cấp bậc bảo vật."
"Ta không đoạt nó, thì còn ra thể thống gì nữa?"
Thông Thiên Giáo Chủ thở dài, "Cũng chỉ có ngươi mới có thể nói ra những lời này một cách lý trực khí tráng như vậy."
Sở Hạo dù nhận lấy lời khen, nhưng trên mặt lại không có chút vẻ kiêu ngạo, "Đều là đệ tử nên làm, không kiêu không nóng, không ngừng cố gắng."
Sắc mặt Thông Thiên Giáo Chủ vô cùng phức tạp, không biết nói gì cho phải, cái này mà còn tiếp tục nghiêm khắc nữa, vậy sau này Tây Thiên người còn sống nổi không? Bất quá, Thông Thiên Giáo Chủ hình như không có chút quan tâm đến chuyện Tây Thiên không dễ chịu, thậm chí còn có chút mong chờ.
Thông Thiên Giáo Chủ thở dài, "Thôi thôi, ta giúp ngươi giải khai cấm chế cũng được."
"Bất quá ngươi phải nghĩ kỹ, ngươi lấy pháp bảo của hắn, hắn nhất định sẽ mang thù, vi sư chẳng mấy chốc sẽ rời khỏi tam giới, đến lúc đó ngươi bị hắn trả thù, ta cũng mặc kệ."
Khóe miệng Sở Hạo lại nở một nụ cười vô tội, "Nói bậy bạ gì đâu, ai lấy pháp bảo của hắn, pháp bảo này của hắn là tự nổ tung khi tránh thoát pháp vực không gian a tị kiếm."
"Ta dùng hết sức lực toàn thân, thật vất vả mới từ hai ma nữ tà ác vô cùng cùng thiên phi kia đoạt lại đại nhật Như Lai phật tổ."
"Ai, con người của ta vẫn luôn lương thiện như vậy, quên mình vì người, cho dù khác phe phái, ta đều có thể đối xử như nhau, người lương thiện như ta đã hiếm có lắm rồi."
Cả khuôn mặt Thông Thiên Giáo Chủ đều cứng đờ, ngọa tào, tiểu tử này ngay cả kế tiếp cũng nghĩ tốt rồi à!
Chờ chút, thảo nào lúc đại nhật Như Lai phật tổ sắp xỉu, hắn còn cố ý chạy đến bên tai đại nhật Như Lai phật tổ hô những lời kia. Hóa ra Sở Hạo đã sớm an bài đâu vào đấy rồi!
Chẳng lẽ tiểu tử này khi nhìn thấy đại nhật Như Lai phật tổ đã nghĩ tới thời khắc này rồi? Đây chính là kỹ năng bị động của Sở Hạo sao? Khủng bố như vậy sao?
Thông Thiên Giáo Chủ nhìn Sở Hạo với ánh mắt mang theo chút hoảng sợ, tiểu tử này là tên tội phạm tái phạm đấy!
Sở Hạo liếc qua đại nhật Như Lai phật tổ đang mê man dưới đất, thúc giục, "Nhanh lên đi, nhân lúc hắn đang mê man, dù sao cũng không ai biết ai là người giải khai cấm chế đâu."
Thông Thiên Giáo Chủ giật giật khóe miệng, âm thầm giơ ngón tay cái lên, nghiêm cẩn!
Thông Thiên Giáo Chủ cũng vui vẻ tạo cơ hội cho Sở Hạo, bèn cầm thái dương tâm nham, bắt đầu gỡ cấm chế, mới cầm thái dương tâm nham lên, Thông Thiên Giáo Chủ đã bị nóng một chút. Tay của thánh nhân còn bị nóng một chút, có thể thấy được thái dương tâm nham này nóng đến mức nào.
Thông Thiên Giáo Chủ nghi ngờ, "Kỳ lạ, thái dương tâm nham này vẫn còn rất nóng."
"Không đúng, ngươi cầm sao mà nhẹ nhàng vậy?"
Sở Hạo cười không nói, Thái Dương Chân Hỏa trong tay vẫn còn đang cháy.
Thông Thiên Giáo Chủ cúi đầu trầm ngâm 3 giây, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Sở Hạo, trợn tròn mắt, "Ô Sào Thiền Sư là ngươi xử lý?!!!"
Sở Hạo mỉm cười, trong nụ cười có một chút ngại ngùng.
Thông Thiên Giáo Chủ trợn tròn mắt, ngươi ngại ngùng cái quỷ gì a!
"Hoàn toàn là ngươi làm thịt? Không có ai khác nhúng tay?" Thông Thiên Giáo Chủ nuốt nước miếng.
Sở Hạo rất ngại ngùng, khiêm tốn nói, "Ừm... Kỳ thật đổi thành người khác chắc có thể làm tốt hơn ta."
Thông Thiên Giáo Chủ trợn tròn mắt, ngươi còn muốn đổi người khác? Ngươi đặt kinh nghiệm giết người của mình cho ta khiêm tốn à?
Dù là não động của Thông Thiên Giáo Chủ có lớn đến đâu, cũng chưa từng nghĩ người làm thịt Ô Sào Thiền Sư lại là Sở Hạo!
Thông Thiên Giáo Chủ chợt nhớ lại, thảo nào lúc đó họp ở chấp pháp đại điện, trên mặt Sở Hạo có một chút như có như không vẻ không biết làm thế nào, bây giờ Thông Thiên Giáo Chủ càng nghĩ càng thấy rùng mình!
Đó là vẻ áy náy chút xíu không có ý nghĩa của Sở Hạo khi đối diện với đại nhật Như Lai phật tổ a! Lúc đó Thông Thiên Giáo Chủ còn tưởng Sở Hạo nhiều nhất chỉ tham gia vào thôi, không ngờ Sở Hạo mới là chủ mưu!
Thông Thiên Giáo Chủ tặc lưỡi lắc đầu, lúc này mới hiểu rõ sự tình, thì ra Sở Hạo đã an bài xong Ô Sào Thiền Sư, cho nên lúc nhìn thấy đại nhật Như Lai phật tổ, Sở Hạo mới thân thiết như vậy, trực tiếp chọn đại nhật Như Lai phật tổ làm con mồi.
Thì ra, hết thảy đã định sẵn, chỉ là đại nhật Như Lai phật tổ không biết Sở Hạo đã nhắm tới mình từ lâu.
Thông Thiên Giáo Chủ tặc lưỡi lắc đầu, tên đồ đệ ngoan này, thì ra đã sớm coi trọng cái mạng chó của đại nhật Như Lai phật tổ.
Thông Thiên Giáo Chủ lại ẩn ẩn cảm thấy, Sở Hạo chắc là còn có kế hoạch tiếp theo, dù sao những kẻ phạm tội tái phạm này chắc chắn đã có kế hoạch tỉ mỉ, mục đích cực kỳ mạnh, hắn kéo dài đại nhật Như Lai phật tổ ra bị đánh, đánh đến mức mẹ ruột cũng không nhận ra, Sở Hạo chắc chắn là có mưu đồ.
Thông Thiên Giáo Chủ lo lắng trong lòng, hay là len lén hỏi một câu, "Đồ nhi ngoan, sau đó ngươi định làm gì?"
Sở Hạo mỉm cười, "Đi xét nhà."
Thông Thiên Giáo Chủ giật giật khóe miệng, có thể đừng nói như kiểu chuyện lớn hóa nhỏ không, nghe thế làm ta thấy ta còn không đủ xấu xa á.
"Vậy cái này làm sao bây giờ?" Thông Thiên Giáo Chủ đá đá đại nhật Như Lai phật tổ đang ngã dưới đất mê man không dậy nổi.
Sở Hạo nhún vai, "Hắn bị thiên phi Ô Ma và Ma Nữ La Nại đánh lén, kiệt sức mất mạng, nhưng nhờ ta liều mình cứu, hắn mới sống tạm tới giờ."
"Ừm, đại khái là như thế, phiền sư phụ giúp ta nhấc hắn về, trả lại cho Tây Thiên, nói cho họ biết con mồi này không đáng tin, phiền họ trả lại tiền bồi thường."
Thông Thiên Giáo Chủ thở dài một hơi thật sâu, "Vậy chẳng phải ta chỉ là công cụ của ngươi đúng không?"
Thông Thiên Giáo Chủ lòng mệt mỏi quá, hắn vốn đến cứu Sở Hạo, sao lại đến đây thì vừa giải cấm chế cho Sở Hạo, vừa phải giúp Sở Hạo nhấc cá ướp muối thế này?
Khiến cho chính mình giống như một người làm việc vặt, thật là đau cả trứng.
Sở Hạo cười không nói, ta nói ngươi là công cụ hình người, thì ngươi chính là công cụ hình người, hắc hắc.
Bất quá Thông Thiên Giáo Chủ cũng không để bụng nhiều, phẩy tay một cái, đại nhật Như Lai phật tổ liền theo Thông Thiên Giáo Chủ về thiên đình.
Thông Thiên Giáo Chủ lại rất muốn biết, không có đại nhật Như Lai phật tổ đến kịp thời tiếp ứng, ngũ trọc ác thế kia sẽ như thế nào?
Thông Thiên Giáo Chủ lại đột nhiên ý thức được, Sở Hạo lại một lần nữa bất ngờ cắt đứt một phần quan trọng trong kế hoạch của Tây Thiên, Tây Du, chỉ sợ sẽ lại có biến động.
Dù sao, Minh Hà Giáo Tổ không phải loại lương thiện gì, trong tam giới này, chỉ cần thánh nhân không ra tay, Minh Hà Giáo Tổ đi ra nhất định sẽ nhấc lên sóng gió.
Thông Thiên Giáo Chủ không khỏi càng thêm mong chờ.
Lúc này, Thông Thiên Giáo Chủ mang theo đại nhật Như Lai phật tổ, con cá ướp muối này, tâm tình thoải mái mà về thiên đình.
Mà Sở Hạo, cũng không vội tìm bốn người kia, ngược lại đang trên con đường đi xét nhà, càng chạy càng xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận